13
Ta băm xong nhân bánh hoành thánh, Đại Chù (con chó vàng  nuôi) cắn gấu quần , kéo  về phía cây hải đường.  trèo lên cây, quả nhiên  thấy xe ngựa của Thẩm Tùng Hàn   xa.
 
Thấy  bất ngờ xuất hiện,   chút kinh ngạc:
“Vừa  ngang qua đây, còn đang phân vân  nên đến chào nàng một tiếng .”
 
Ta đáp :
“Ta cũng đang định tìm công tử. Theo ,     công tử gặp mặt.”
 
Dẫn    viện,  thấy Diệp Tê Phong, Thẩm Tùng Hàn  đến run cả vai:
“Ha ha ha...Diệp Tê Phong, ngươi cũng  ngày hôm nay !”
 
“Cười cái gì mà ! Mau cởi trói cho ,  nhịn đến sắp vỡ  đây !”Diệp Tê Phong mặt mày nhăn nhó.
 
“Ta  cho.”   tháo dây,  lập tức lao  như mũi tên rời cung.
 
Sau khi   kể   chuyện, nụ  của Thẩm Tùng Hàn càng rạng rỡ:
“Nhẫn Đông, vẫn là nàng lợi hại. Tên tiểu tử , chắc  từng  chơi một vố lớn như thế!”
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Ấy, ai mà ngờ nàng  hiền lành thế   dùng mê hương! Ta    phòng .”
 
Diệp Tê Phong   , còn cầm theo một cành hoa tường vi màu hồng:
“Nhẫn Đông, hoa tặng nàng, cảm ơn nàng cứu mạng!”
 
Hắn bẻ hoa  trồng còn dám đem tặng ? Quá tài …
 
Ta  đưa tay nhận. Thẩm Tùng Hàn đá  một cái:
“Thằng nhãi, hoa cũng    tặng là tặng .”
 
“Tùy ,  liên quan đến ngươi!”
 
“Minh Đồ,  là nàng  gi ết.” Thẩm Tùng Hàn đột nhiên .
 
Diệp Tê Phong  run tay, bông hoa rơi xuống đất:
“Ghê thật đấy! Hắn võ công cao như thế, nàng   hạ thủ?”
 
“Cũng như gi ế t heo thôi, nhắm đúng cổ mà đ â m.”  thản nhiên.
 
Diệp Tê Phong  che cổ, lui hai bước:
“Tuy dữ thật, nhưng cảm giác thật an … Giang Nhẫn Đông, cho   tiểu nhị ,   cần tiền công!”
 
Từ đó, Diệp Tê Phong  cứ mặt dày ở   chịu .
 
Trên phố bắt đầu lan truyền tin phủ Trấn Viễn Tướng Quân mất cắp trang sức tặng  thất, còn phát cả truy nã.  như  , phủ tướng quân  dám công khai mất nhiều bạc, chỉ dám  mất mấy món nữ trang.
 
Vài ngày , tin tức cũng lắng xuống.
 
Diệp Tê Phong  việc siêng năng, tháo vát, cửa tiệm nhờ đó càng đông khách. Lại thêm   trai, mấy cô nương đến ăn  ít. Có cao thủ trấn giữ,  cũng yên tâm.
 
Tất nhiên, đến cuối tháng  vẫn tính lương cho , còn gấp đôi giá thị trường.
 
Điều kỳ lạ là – từ lúc Diệp Tê Phong ở  – Thẩm Tùng Hàn cũng thường xuyên đến hơn. Thường gọi một bát hoành thánh,   cả nửa ngày.
 
“Ê, Thẩm đại công tử, ngài ăn thế  là  chúng  lỗ vốn đấy.”
Diệp Tê Phong càu nhàu, quăng giẻ lau lên bàn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-canh-nhan-dong-mot-kiep-tuong-tu/chuong-7-nguy-kich.html.]
 
Thẩm Tùng Hàn  dậy, để  thỏi bạc lên bàn:
“Không cần thối.”
 
“Mười lượng? Đại công tử đúng là rộng rãi. Sau  nhớ thường xuyên đến nha!”
Diệp Tê Phong lập tức  đổi sắc mặt nịnh nọt, khiến   khỏi co rút khóe miệng.
 
14
Thoắt cái  sang đầu thu, quán nhỏ  khai trương gần nửa năm. Buôn bán , mỗi tháng lời  mười lăm lượng,  kể Thẩm công tử thường thưởng thêm.
 
Diệp Tê Phong thì ung dung nhận tiền,  là để dành cưới vợ.
 
Ta lúc đó  để tâm câu đó,  mới hiểu .
 
Một trưa vắng khách, Kiều Uyển Nhi dẫn theo nha    cửa tiệm, ánh mắt khinh thường.
 
“ như  đoán,    thể yêu một đứa con gái quê mùa như ngươi? Nếu  thực sự thích ngươi,  nỡ để ngươi chịu khổ ở đây?”
 
Ta đáp:
“Nếu cô đến ăn, xin mời . Không ăn thì xin mời  cho,  còn bận việc.”
 
“Ăn chứ, mang tất cả món ngon  đây!”
Nha  của cô  lấy khăn trắng lau bàn ghế,  mở  cho chủ xem –  một vết bẩn. Kiều Uyển Nhi ngượng nhưng vẫn cứng miệng.
 
“Cô đến gây chuyện  ? Không ăn thì cút! Bàn ghế ở đây chúng  lau mấy  mỗi ngày, sạch hơn cái miệng cô nhiều!”
Diệp Tê Phong khoanh tay, lạnh lùng  nàng .
 
Kiều Uyển Nhi đỏ mặt, nhưng vẫn ngang ngạnh:
“Giang Nhẫn Đông,  đến đây là để nhắc nhở ngươi –  mới là    yêu nhiều năm. Hắn nhất định sẽ cưới !”
 
“Ta  . Cô còn gì dặn dò ? Không thì  đóng cửa  dưa muối đây.”
 
Lúc , Tằng Thanh  vội vã chạy tới:
“ Giang cô nương, đại công tử gặp chuyện ! Phu nhân sai  mời cô đến gấp!”
“Ta  cùng.” Diệp Tê Phong  ném giẻ lau xuống, kéo tay  chạy về Trúc Khê Uyển
15
Thẩm Tùng Hàn   yên  lớp chăn gấm, sắc mặt tái nhợt, mắt trũng sâu, hầu như  thấy hô hấp.
 
Ta run lên, lòng như thắt .
 
“Nhẫn Đông, ngươi đến .”
Thẩm phu nhân mắt sưng đỏ, tóc bạc  thấy rõ chỉ trong vài ngày.
 
“Phu nhân,  công tử  bệnh nặng thế? Mới mấy hôm  còn khỏe cơ mà?”
 
Bà  hiệu cho  hầu lui hết, chỉ còn  và Diệp Tê Phong  ở .
 
“Hàn Nhi    bắt cóc, giam trong thủy lao suốt một ngày đêm. Chỗ  lạnh ẩm,  bệnh cũ tái phát. Đại phu … e là qua  cửa  cũng khó lắm.”
 
Thủy lao? Rốt cuộc là ai  lấy mạng ?
 
Trước là thích khách, giờ   giam kín.
 
Ta  dám tưởng tượng    chịu đựng thế nào.