Ở giai đoạn , kế hoạch của Đàm Dụ sắp sửa khép , nên  chỉ khéo léo đối phó mà đón nhận .
 
Bề ngoài  đối xử với   , nhưng   chịu cùng phòng với .
 
Ta ngẩng đầu  đôi mắt tuấn tú đến cực điểm,  hình cao lớn thẳng tắp, cùng khí chất u buồn trầm  của .
 
Nói gì với  cũng là phí lời!
 
Ta  chút do dự sử dụng đạo cụ!
 
Đàm Dụ  định bước  khỏi phòng, lập tức  bong bóng màu hồng bao phủ, trong mắt xuất hiện một tia mơ màng.
 
Ta nhẹ nhàng bước tới, kéo  : “Phu quân,   định nghỉ ngơi ? Lại đây nào~”
 
Giờ phút ,  như yêu tinh trong động Bàn Tơ.
 
Đàm Dụ mất  khả năng suy nghĩ và chống cự, từng bước   kéo lên giường.
 
Nghĩ đến việc  đây  chếc thảm như , hôm nay   thể tha cho !
 
“Cởi quần áo!”
 
Hắn ngốc nghếch để  cởi sạch sẽ.
 
“Hôn !”
 
Toàn   nóng bỏng, cả  phủ lên, còn  tự giác há miệng.
 
Ngoan ngoãn nào,  cũng  ngày hôm nay!
 
“Cởi quần áo của   , đúng , chậm một chút, nhẹ một chút…”
 
“Lát nữa nhớ cắt móng tay…”
 
Dưới tác dụng của đạo cụ, Đàm Dụ  còn là quyền thần u ám chất chứa đầy lòng báo thù,  như một thiếu niên ngây thơ và tò mò,  ngừng khám phá   .
 
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
 
Cho đến tận đêm khuya, chiếc giường gỗ hoàng hoa lê của bọn họ vẫn  ngừng rung lắc.
3
 
Ngày hôm , hai  cùng tỉnh dậy.
 
Đàm Dụ  chút hoảng loạn, và lập tức sa sầm nét mặt.
 
“Ta vì   ngủ ở đây?”
 
Ta   vẻ mặt vô tội: “Phu quân, hôm qua  đột nhiên chóng mặt, cả  hình như biến thành một  khác, như  trúng độc , cứ nhất quyết lôi kéo  …”
 
Hai tay  xoắn xuýt  ngừng: “Chàng đối với   như thế … thế … còn như thế nữa…”
 
Chuyện cùng phòng,  chung  thể nào là  ép buộc  . Ta   ngoo  mà  khai?
 
Đàm Dụ nhắm mắt , hít một  thật sâu.
 
Ta  như ,  sẽ nghĩ rằng   trúng  kế của lão Hoàng đế.
 
Dù  nghi ngờ , nhưng bây giờ  cũng  thể  gì .
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Quả nhiên,  im lặng vài giây, : “Không  cả, nàng cứ nghỉ ngơi ,   thượng triều .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-dem-xuan-thai-bon-dua/chuong-2.html.]
Tiếp theo,  chẳng thèm bận tâm đến  nữa, mỗi ngày ung dung tự tại mà sống, ăn uống vui chơi.
 
Dù  thì  gì cũng vô dụng.
 
Cho đến hai tháng , lão Hoàng đế  giếc, sự thật  phơi bày.
 
Đàm Dụ mất hồn mất vía trở về nhà,  đặt d//ao lên cổ tay  thì  đẩy cửa bước .
 
“Phu quân! Chàng định  gì ?!”
 
Đàm Dụ mở mắt, lạnh lùng liếc  một cái, trong ánh mắt  hề  chút  ấm.
 
“Cút ngay!”
 
Thấy   giơ d//ao lên,  nhanh chóng ném  quả b.o.m tấn:
 
“Thiếp   thai !”
 
“!”
 
Đàm Dụ cuối cùng cũng động đậy,  đầu  , âm u : “Nàng  tìm chếc?”
 
Vẻ mặt của  thật đáng sợ, dường như   đang  đùa.
 
 cái chuyện chọc giận hổ,    nhiều  , cùng lắm là chếc mà thôi!
 
Nếu  chếc ,  thì chính là phú quý tột đỉnh!
 
Ta che mặt, sụt sịt  lóc : “Đêm hai tháng , là  cứ nhất quyết kéo   đồng sàng cộng chẩm ~ cùng lên Vu Sơn ~ Bây giờ  con ,  ngược    chịu nhận! Đồ tra nam!”
 
“Được thôi, nếu phu quân  kiên quyết như ,    thể ngăn cản! Chàng  ,  cần quản   cô nhi quả phụ. Dù      sinh con , bé trai sẽ  Tân Giả Khố  nô lệ, bé gái sẽ  Giáo Phường Ty  kỹ nữ.”
 
4
 
Đàm Dụ nửa ngày  động đậy, chỉ đỏ hoe mắt, trừng trừng  chằm chằm  bụng .
 
Ta cảm thấy ngay cả một  thở cũng thật dài.
 
Không  qua bao lâu, hệ thống trong lòng  phát  tiếng nhắc nhở kích động:
 
“Động ! Động ! Động ! Ý chí cầu chếc giảm 10%!”
 
“Ngô Dật! Giỏi lắm! Cuối cùng ngươi cũng  cược đúng một !”
 
Ta thở phào nhẹ nhõm, cả  gần như  đổ gục.
 
Thì   thật sự  chiêu   cho xiêu lòng!
 
Ánh mắt Đàm Dụ lóe lên, từ từ cất  con d//ao găm sắc bén đó.
 
Hắn hít vài  thật sâu, hô: “Người , truyền Thái y cho phu nhân.”
 
Hắn lướt qua , ghé sát tai   nhỏ: “Nếu nàng dám lừa ,  sẽ giếc nàng .”
 
Ta vội vàng ưỡn bụng: “Giếc ,  giỏi thì  giếc cả năm  con  !”
 
Đàm Dụ hít  một  lạnh: “Năm ?”
 
Ta vênh váo : “Tháng      mộng thai, mơ thấy tiên nhân đặt bốn quả đào  bụng  , chẳng  đó là bốn đứa trẻ ?! Lại còn là hai trai hai gái nữa chứ!”