Ánh mắt Đàm Dụ thâm sâu, do dự một lát, nhẹ nhàng đặt tay lên.
 
Ta l.i.ế.m một vòng bên tai : “Chàng  thể dùng sức hơn một chút…”
 
Đàm Dụ  kìm  nữa, thở dốc nhào tới.
7
 
Toàn bộ quá trình,  đều  kiềm chế và dịu dàng.
 
Đêm sắc hương,  chỉ chỉ phụ nữ, mà cũng  thể chỉ đàn ông.
 
Thấy  mồ hôi đầm đìa,  còn ân cần giúp  lau sạch.
 
Sau khi mây tan mưa tạnh, Đàm Dụ nhẹ nhàng vuốt ve bụng :
 
“Không  chứ? Nàng cảm thấy  ?”
 
Ta   đang hỏi về những đứa trẻ, nhưng  cố tình bóp méo ý: “Phu quân   hỏi   những lời như  chứ ~ Chàng hư quá ~ Ghét thật đó ~”
 
Đàm Dụ: “…”
 
Thấy    nên lời,  bĩu môi, : “Phu quân giữ  trong sạch,  thể   như   là   …”
 
Hắn từ nhỏ đến lớn, lấy báo thù  nhiệm vụ của ,  từng một khắc nào thả lỏng, càng  từng gần gũi nữ sắc.
 
Sắc mặt Đàm Dụ tái xanh: “… Nàng  ý gì?”
 
Tức là vẫn còn  gian để tiến bộ đó mà!
 
Ta mỉm  : “Phu quân ,   mà vui vẻ, các con mới phát triển  ,    vui, các con cũng sẽ vui ~”
 
Vợ vui thì đời mới vui.
 
Đàm Dụ  chút bối rối: “Ta…”
 
Ta rút một cuốn sách  gối , đưa cho .
Đàm Dụ cầm lấy xem, sách   bằng chữ triện mai hoa vô cùng tao nhã — *Phong Hoa Tuyết Nguyệt Thập Bát Thức*.
"Đây là..."
Mặt  đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-dem-xuan-thai-bon-dua/chuong-4.html.]
Ta giả vờ e thẹn : "Đây là đồ hồi môn của   mà! Đừng coi thường cuốn sách , nó là bản duy nhất đó. Làm  tinh xảo, tranh vẽ và chữ  đầy đủ, quan trọng nhất là, các chi tiết  miêu tả cực kỳ rõ ràng ~~"
Nói thật lòng, lúc vô tình lật xem cuốn sách ,  suýt nữa chảy m.á.u mũi.
Nào là "Chuyện phòng khuê", "Sân đu", "Đùa nước suối", "Hoa  trăng", nếu đặt  thời hiện đại thì đó là hình ảnh HD  che chắn gì luôn.
Đàm Dụ nghiến răng: "...Nàng là phụ nữ  thai!"
Ta  nũng một tiếng: "Người   bảo phu quân  học hết ngay ,   từ từ học cũng  mà..."
"Học  ngừng nghỉ cả đời mà."
Đến khi học hết , chắc sẽ  còn  chếc nữa.
Nếu thật sự  chếc, thì cũng là sướng  chếc thôi.
8
Dưới sự can thiệp của , ý chí cầu chếc của Đàm Dụ ngày càng suy giảm.
Hệ thống suốt ngày reo hò:
"Lại giảm năm phần trăm !"
"Hôm nay giảm mười phần trăm!"
"Sáng giảm, chiều  giảm! Ngô Dật, cô đỉnh thật!"
*Phong Hoa Tuyết Nguyệt Thập Bát Thức* mới thử đến thức thứ năm, ý chí cầu chếc của Đàm Dụ  giảm hai mươi phần trăm.
Cứ theo tiến độ , thử hết tất cả thì cách mạng sẽ thắng lợi  .
 dạo gần đây  bắt đầu nghén, ăn gì nôn nấy.
Đàm Dụ đau lòng vô cùng,  dám chạm   nữa, ngay cả ánh mắt   cũng lộ rõ: hận  thể   chịu đựng.
Ta nghĩ nếu thế giới   trải nghiệm đau đẻ,    lẽ cũng sẽ thử.
Kỳ thực   thật sự  ,  chu đáo.
Nếu   vận mệnh trắc trở, cũng coi như một nam nhân .
Cứ như , một tháng  Lâm Tri Vương Triệu Đạc chính thức đăng cơ.
Cùng lúc đó, mẫu  của Đàm Dụ, Nhậm Tiêu, tìm đến cửa.
"Kẻ thù  chếc,  là mẫu  của ngươi, ngươi cũng nên phụng dưỡng hiếu kính  ."
"Với , thê tử hiện giờ của ngươi là do tên cẩu tặc  ban cho, mau hưu nàng  ."
9
Nói thật lòng, trong  bộ câu chuyện,  ghét nhất là lão hoàng đế,  đó chính là Nhậm Tiêu.
Đương nhiên bà  cũng  đáng thương.
Hai mươi mấy năm ,  bộ Đàm gia  giếc hại oan uổng, chỉ còn Nhậm Tiêu sống sót, cũng là vì lão hoàng đế luôn thèm  sắc  của bà .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn   đưa Nhậm Tiêu từ nhà lao tử tù , giam cầm trong một Hoàng Gia Sơn Trang bí mật,  chiếm đoạt bà .
Nhậm Tiêu mấy   tự vẫn nhưng đều  thành công.
May mà hoàng đế vốn tính cả thèm chóng chán, chẳng mấy   thấy chán ngán, liền  còn chú ý đến bà  nữa.
Nhậm Tiêu lúc  mới nhờ sự giúp đỡ của một  cựu binh của Đàm tướng quân mà trốn ,  đó mới  cơ hội tìm đến nương tựa  biểu tỷ của , tức là Lâm Tri Vương phi lúc bấy giờ.
Đến Lâm Tri, Nhậm Tiêu phát hiện  mang thai, cũng  đây là cốt nhục của lão hoàng đế.
Bà  ban đầu  thể chấp nhận ,  bỏ đứa bé.
  lâu , Nhậm Tiêu nghĩ  một kế hoạch báo thù  hơn.
Bà  nuôi Đàm Dụ lớn, đặt  bộ hy vọng báo thù lên  con trai.