Hệ thống điên cuồng nhắc nhở : "Ý chí cầu chếc của Đàm Dụ đang tăng lên, 60%, 70%, wow,  lên đến 80% , Ngô Dật mau nghĩ cách !"
Nhậm Tiêu vẫn đang  điên dại: "Tất cả con cháu họ Triệu các ngươi, đều đáng  ngàn đao vạn quả! Chếc  đáng tiếc! Hahahahaha!"
Điên ,   điên .
17.
 
Đàm Dụ   thể  chuyện với Nhậm Tiêu  nữa, bèn đưa  về  sân trong. Hắn  trong đình suốt một đêm.
Hệ thống vội vàng : "Chỉ   tăng lên 90% ! Sắp xong đời !"
Trong lòng  đau quặn thắt. Thật lòng mà , lúc     lo lắng cho bản , mà thật sự  chút đau lòng cho Đàm Dụ. Hắn vốn  tưởng tượng  cuộc sống bình thường giản dị bên , một cuộc sống nhỏ  vợ  con.  cái thế đạo chó má   buộc   tự sát mới  thể giải quyết  vấn đề.
Ta thở dài thật sâu,  với Hệ thống: "Ta nhớ là   tích lũy  một chút điểm,    vài chuyện."
Một ngày . Đàm Dụ dậy sớm, còn chuẩn  bữa sáng cho . Hắn thấy  ăn  ngon miệng, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho , dịu dàng : "A Dật,  sẽ sắp xếp cho nàng đến một nơi  an , đến lúc đó nàng sinh con... hãy chăm sóc chúng thật ... đừng nhắc đến ..."
Ta  kìm  đỏ hoe mắt, kéo   : "Chàng   gì? Chàng  dùng cái chếc của  để bảo vệ chúng  ! Vậy     thua  !"
Đàm Dụ  thê lương: "Ta thực   sớm thua , giếc cha giếc vua, bất trung bất hiếu, trời đất   còn chỗ dung  cho  , A Dật,  còn  thể..."
Ta  đợi   xong, giáng cho  một cái tát thật mạnh.
"Đàm Dụ,    sống thật , sống đến bảy tám mươi tuổi, con cháu đầy đàn,  còn   sách khai sáng cho lũ trẻ, chuẩn   nữ nhi hồng cho con gái nữa,  đừng hòng lười biếng!"
Đàm Dụ ôm chầm lấy : "Xin , xin , A Dật! Chỉ   chếc ,  chuyện mới  thể kết thúc!"
 lúc , Nhậm Tiêu xuất hiện ngoài cửa, lạnh lùng : "Dụ nhi, con  nghĩ kỹ ?"
Ta  Nhậm Tiêu, : "Bà vội gì chứ, còn    đến đủ mà!"
Nhậm Tiêu  hiểu ý , nhíu mày : "Thân phận của Dụ nhi là một bí mật, ngươi vì  bảo vệ bản , lẽ nào  hi sinh   ?"
Biết là bí mật mà còn ngày ngày tung  ngoài ư? Ta lười  chuyện với  đàn bà  bệnh não .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-dem-xuan-thai-bon-dua/chuong-9.html.]
Đàm Dụ hỏi : "Nàng  mời ai đến ?"
Đang  chuyện,   ngoài cửa  báo: "Bệ hạ và Thái hậu nương nương  đến."
18.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thái hậu chính là mẫu  của Lâm Tri Vương, cựu Lâm Tri Vương phi, càng là tỷ tỷ của Nhậm Tiêu.
Nhậm Tiêu : "Ngươi gọi Thái hậu đến,   ý nghĩa gì chứ!"
Ta lạnh lùng    : "Có ý nghĩa  , chốc nữa ngươi sẽ ."
Thái hậu và Triệu Đạc ăn mặc giản dị mà đến. Bà  ,    Đàm Dụ và Triệu Đạc, cuối cùng mới thất vọng  Nhậm Tiêu : "Muội ,   một chuyện giấu  hai mươi bốn năm, giờ đây, chắc là  giấu  nữa ."
Nhậm Tiêu : "Các  bày trò quỷ quái, rốt cuộc là  ý đồ gì!"
Ta : "Ngươi cứ  cho kỹ là ."
Thái hậu thở dài một tiếng : "Hơn hai mươi năm , Đàm gia gặp nạn,  vốn tưởng  cũng  chếc , đau lòng  lâu. Sau  thấy  mang thai đến nương nhờ ,  thực sự  vui..."
Bà  ngừng một chút, : "Lúc đó  nghĩ, nhất định  bảo vệ , để  nửa đời   thể an  bình thuận, nhưng... mãi đến khi  sinh con , đứa bé     thở..."
Sắc mặt Nhậm Tiêu tái nhợt, lạnh lùng  : "Ngươi nghĩ  sẽ tin !"
Thái hậu : "Ta vì   lừa ? Chỉ là    tiếp tục tự hủy hoại bản ! Lúc đó  mất m.á.u quá nhiều, hôn mê ba ngày ba đêm. Bà đỡ bế đứa bé , ngay cả tiếng  cũng  . Ta nghĩ đứa bé  là dòng m.á.u cuối cùng của Đàm gia, nếu đứt đoạn,  e rằng sẽ thật sự  sống nổi nữa."
Đàm Dụ và Triệu Đạc  những lời , đều cứng đờ . Bọn họ ai cũng  ngờ, hai mươi năm  còn  những bí mật .
Thái hậu tiếp tục : "Lúc đó, Lâm Tri Vương  lúc  một vị  thất sinh hạ một đứa bé, nàng   thể quá yếu,  mấy ngày  qua đời. Ta liền tự ý chủ trương, đem đứa bé đó đổi cho ."
Nhậm Tiêu thở hổn hển, lùi  mấy bước: "Làm   thể! Ngươi lừa !"
Thái hậu thở dài một tiếng: "Muội , là thật đó!"
Đàm Dụ ngây   : "Ta...    con của tiên hoàng ? Vậy  là ai? Là con của Lâm Tri Vương ?"
Thái hậu lắc đầu, từng chữ từng câu : "A Dụ, con   con của Lâm Tri Vương. Bởi vì đứa bé năm đó là con gái."