"Những gì chúng   , A Trạch   là  ." 
 
Kỳ thực  còn chẳng bằng Hầu gia, cùng cảnh mấy  mất sớm, ít  phụ  còn mất sớm để  tước vị cho con. Phụ   thì chỉ mải mê ong bướm, ngoài miệng thì nhớ thương mẫu  , nhưng  thực tế hậu viện  đầy ắp  thất,   mà phát ngán.
 
" , những năm nay   tất cả cũng đều vì con cái."
 
“Thiếp  ."
 
Hầu gia hài lòng gật đầu: "Dung Ngưng, nàng và  cùng  trải qua mười mấy năm ,  những lời  ngoài nàng ,  cũng    cùng ai."
 
Ta  mới  chút cảm động, liền   bắt đầu hoài niệm Kỷ thị,  Kỷ thị lúc trẻ tuy xinh  nhưng tính tình ngày càng trở nên cổ quái. Nói   chuyển sang chuyện Tiểu Tứ, than thở rằng đứa con trai  chỉ  đến  trưởng, trong lòng trong mắt     sự tồn tại của  phụ  . 
 
Ta thấy buồn ,  quan tâm đến Tiểu Tứ  bao nhiêu chứ, A Trạch tuy rằng nuôi nấng nó như đồ chơi, nhưng ít  cũng  chút chân tình.
 
"Nàng thấy    đúng ?"
 
"Sao  thể ạ? Tiểu Tứ bây giờ còn nhỏ,   hiểu  nỗi khổ tâm của Hầu gia, đợi nó lớn lên sẽ hiểu thôi."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-doi-hau-phu/27.html.]
Hắn khẽ gật đầu,   tiếp tục kể lể về những kẻ khác. Ta bẻ ngón tay  mà đếm, đếm đến cuối cùng hai bàn tay cũng chẳng đủ dùng. Nhìn kẻ bên cạnh vẫn còn thao thao bất tuyệt, bất giác trong lòng trào dâng cảm giác buồn nôn.
 
Chẳng   thấy  ghê tởm, mà là thấy chính  ghê tởm. Hắn  nhắc đến một kẻ, lòng  liền hiện lên những chuyện   gây .
 
Từng chuyện từng chuyện, thì  lòng  một con   thể độc ác đến thế. Hễ kẻ nào   trừ khử, dẫu  vòng vo trăm phương ngàn kế,  cũng  cách.
 
Thậm chí về , gây  nhiều chuyện như , trong lòng  chẳng mảy may áy náy. Rõ ràng  thể tha mạng,  mà vì  đỡ phiền phức,  liền thẳng tay tước đoạt sinh mạng của họ.
 
Đừng nhắc xa xôi, hãy  về những di nương. Không  là    nhiều cách vòng vo hơn để xử lí họ, nhưng thật rắc rối. Vì ,   lừa họ và để họ tử xử lí .
 
Ta  đôi bàn tay trắng trẻo và thanh tú của , vô tình  chúng dính đầy máu. Ta thậm chí  dám g.i.ế.c một con gà, nhưng   thể dễ dàng  hại  khác.
 
Ban đầu  chỉ mong   một cuộc sống  , nào ngờ   đến bước đường ?
 
Hầu gia khẽ chạm  : "Dung Ngưng,  đang  chuyện với nàng,  nàng  ngẩn   ?"
 
Ta ngước  dung nhan , chợt thấy nhói mắt: "Nghe Hầu gia  đến chuyện ,   khỏi nhớ đến lúc mới  phủ. Người khi , giờ đây  chẳng còn mấy ai..."
 
Hắn đưa tay ôm lấy ,  thuận thế tựa  vai , khép hờ đôi mi. Tất cả những chuyện , nên sớm kết thúc thôi. Bằng ,  sợ  nhiều chuyện trái với lương tâm, ắt  ngày sẽ gặp báo ứng.