Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 119.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 08:23:29
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Còn lại 7 phút.”

Phong Cương liếc đồng hồ, lạnh nhạt nói:

“Tôi chỉ cho bà 10 phút, tính từ 6 giờ sáng.”

“Đến giờ mà bà còn chưa ký, tôi sẽ lập tức gửi tin nhắn đã soạn sẵn cho Dung Dục.”

“Tôi đã điều tra rồi, tối qua ông ta ngủ ở nhà. Với tuổi tác của ông ta, khoảng 6 giờ sáng là sẽ tỉnh giấc.”

Mai Đại nhìn chằm chằm vào anh:

“Tiểu Cương, dì đã sống cùng các con 18 năm.”

“Trong suốt 18 năm đó, dì có khi nào đối xử tệ với các con chưa?”

“Nặc Nặc có lỗi, nhưng nó đã bị trừng phạt, đã mất tất cả rồi.”

“Con nhất định phải làm thế này sao? Đến cả phần cổ phần mà bố con tặng dì cũng muốn lấy đi?”

Phong Cương:

“Còn hơn 6 phút.”

“Nếu bà muốn tiếp tục lãng phí thời gian thì tôi có thể chơi với bà.”

Anh nở một nụ cười đầy khinh bỉ:

“Bà nói bà chưa từng làm gì có lỗi với ba anh em chúng tôi? Tôi chỉ có thể nói, loại ‘tiểu tam cao cấp’ như bà, đúng là luôn biết biến hành vi vô liêm sỉ, phá hoại gia đình người khác thành vẻ vô tội đáng thương.”

“Nếu không phải vì bà dụ dỗ bố tôi lúc ông ấy vẫn còn trong hôn nhân, còn mơ tưởng gả vào nhà họ Phong, thì bố tôi đâu đến mức ép mẹ tôi ly hôn, thậm chí đánh đập và cưỡng ép bà ấy?”

Vẻ mặt anh dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt đầy oán độc, giọng nói cũng đượm hận:

“Nếu bố tôi không đánh mẹ tôi, thì em gái tôi đâu đến mức ra tay với ông ấy, cũng không bị đưa vào viện tâm thần.”

“Mẹ tôi cũng không cần đơn phương ly hôn, từ bỏ quyền nuôi dưỡng bốn đứa con, rồi một mình rời đến Ngân Thành và mất tích đến nay!”

“Chúng tôi cũng sẽ không vì bị giấu giếm mà xa cách mẹ và em gái suốt nhiều năm trời, thậm chí còn chưa bao giờ nghiêm túc đi tìm họ!”

“Mai Đại, bà là nguồn gốc của tất cả mọi chuyện!”

“Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là tôi chỉ muốn nhốt bà và Mai Tư Nặc vào hai viện tâm thần khác nhau, để các người vĩnh viễn không gặp lại nhau, cũng không bao giờ ra ngoài được!”

Anh bật cười lạnh lẽo, sắc mặt dữ tợn:

“Nếu mẹ tôi thật sự xảy ra chuyện, hoặc vẫn không thể tìm thấy, tôi sẽ thật sự làm như vậy!”

Mắt Mai Đại đỏ hoe, khàn giọng nói:

“Tôi biết mình có lỗi, nhưng cội rễ chẳng phải là bố cậu sao?”

“Nếu không phải ông ấy cứ dây dưa với tôi, tôi cũng không có kỳ vọng với ông ấy…”

“Cả hai người đều đáng chết!” Phong Cương cắt lời, “Cho nên tôi mới đến đòi lại 5% cổ phần tập đoàn Phong từ bà, như một hình phạt dành cho bà và Phong Mang.”

“Lấy lại những gì thuộc về nhà họ Phong, tôi mới có mặt mũi đi tìm mẹ tôi.”

“Tiểu Cương…”

Mai Đại nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào định nói gì đó.

Nhưng Phong Cương đã lên tiếng:

“Còn lại 4 phút.”

“Bà phải ký tên, điểm chỉ, có thể còn cần xem lại hợp đồng, ít nhất cũng mất 3 phút.”

“Bà chắc chắn muốn lãng phí thời gian quý giá này để thuyết phục tôi tha cho bà sao?”

“Hay bà nghĩ mình đủ sức lay động tôi?”

Mai Đại cắn môi, cố kìm tiếng nức nở, chỉ để nước mắt lặng lẽ chảy.

Bà ta cầm lấy hợp đồng, lướt mắt đọc từng dòng.

Đọc xong, bà ngẩng đầu, mắt lệ nhòe, giọng khàn đặc:

“5% cổ phần này là sính lễ mà bố cậu tặng tôi, cũng là toàn bộ tài sản tôi có.”

“Tôi đã hơn năm mươi tuổi, cũng coi như là người già, không còn sức tranh đoạt gì nữa.”

“Tôi có thể ký, nhưng cậu có thể cho tôi một chút bồi thường không?”

“Dù chỉ là ba, năm trăm triệu, làm tiền dưỡng già cũng được…”

Phong Cương muốn lấy lại cổ phần mà không hề đưa bà lấy một xu?

Phải biết rằng, 5% cổ phần này có giá trị ít nhất 1 tỷ…

Sao bà ta có thể cam tâm?

Nhưng hợp đồng khi nhận được từ Phong Mang đã ghi rất rõ:

Nếu muốn chuyển nhượng hoặc bán cổ phần, phải ưu tiên bán cho người nhà họ Phong với giá thấp hơn thị trường. Nếu họ không muốn mua, bà mới được chuyển nhượng cho người ngoài.

Nếu không phải vì điều khoản này, bà đã bán từ lâu rồi…

Phong Cương lạnh lùng:

“Những thứ bà lấy từ nhà họ Phong đã đủ nhiều rồi.”

“Chỉ tính riêng số bất động sản đứng tên bà và Mai Tư Nặc ở các thành phố lớn, giá trị đã gần chạm mốc 1 tỷ.”

“Những tài sản mà tôi chưa tra ra, chắc còn nhiều hơn.”

“Chưa kể đến số trang sức bà mang đi từ nhà họ Phong – đều là hàng giá trị, nhưng vì là Phong Mang tặng bà nên tôi không nhắc đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-119.html.]

Mai Đại bật khóc thành tiếng, cố gắng cầu xin bằng cảm xúc:

“Tiểu Cương…”

“Bà già rồi.”

Phong Cương lạnh lùng cắt ngang lời bà, giọng đầy giễu cợt:

“Dù có giữ gìn đến mấy thì phụ nữ 50 tuổi cũng vẫn là 50 tuổi, không thể lay động nổi một trai đẹp nhà giàu 26 tuổi như tôi đâu.”

“Tôi khuyên bà nên tìm mấy ông còn già hơn mình đi, khỏi tự rước lấy nhục, để rồi tự ti, sống nửa đời còn lại trong bóng tối.”

Mai Đại: “…”

Từ nhỏ đến lớn, bà ta chưa từng bị người đàn ông nào nhục mạ đến mức này…

Phong Cương cầm lấy điện thoại:

“Còn hơn một phút.”

Mai Đại cắn răng, nhìn đứa con gái tóc tai rối bời, nước mắt và nỗi tuyệt vọng giăng đầy gương mặt, rồi trong tiếng nức nở, bà ta run tay ký tên vào bản hợp đồng.

Một bản ký xong, còn một bản.

Ký xong rồi, bà chấm ngón tay vào mực đỏ, trước khi ấn vào giấy thì nghẹn ngào hỏi:

“Cậu hận tôi và Nặc Nặc như vậy… ký rồi, cậu thật sự sẽ buông tha cho mẹ con tôi sao?”

Phong Cương mặt không biểu cảm:

“Tôi đương nhiên mong các người sống càng thảm càng tốt.”

“Nhưng chỉ cần hai người không phạm pháp, không tiếp tục dây dưa với gia đình chúng tôi, thì tôi có thể làm gì chứ?”

“Giết người? Đánh què? Giam suốt đời? Tôi cũng không muốn thành tội phạm, để mẹ và các em tôi phải mang tiếng vì tôi.”

Mai Đại trầm mặc vài giây, rồi kiên quyết nói:

“Tôi sẽ điểm chỉ ngay bây giờ. Cậu lập tức thả con gái tôi ra.”

Dù không cam tâm, nhưng đến nước này, thế cờ đã hết, bà chỉ còn biết dứt khoát mang con gái rời đi càng nhanh càng tốt.

Phong Cương ra hiệu. Lang Tử lập tức tháo bao tải, cởi dây trói tay của Mai Tư Nặc, giữ vai cô ta lại chờ Mai Đại điểm chỉ.

Mai Đại hít sâu, ấn tay vào bản hợp đồng thứ nhất.

“Còn một bản. Thả con gái tôi.”

Phong Cương gật đầu nhìn Lang Tử, đồng thời nhắc:

“Mai Tư Nặc, tôi khuyên cô đừng hét lên, tránh kinh động đến người nhà họ Dung.”

Lang Tử tháo khăn nhét miệng cô ra.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mai Tư Nặc không nói gì, chỉ thở dốc từng hơi, ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Phong Cương.

Mai Đại thở dài, tiếc nuối nhìn con, rồi ấn hai dấu vân tay vào bản hợp đồng còn lại.

“Tôi ký xong rồi, giờ tôi có thể đưa con gái tôi đi chứ?”

Phong Cương nhàn nhạt đáp: “Được.”

Ngay lúc đó.

Ánh mắt Mai Tư Nặc đột nhiên sáng rực lên, cô vẫy tay về phía trước bên trái:

“Bố ơi cứu con——”

Mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn sang bên trái.

Chỉ trong chớp mắt, Mai Tư Nặc lao tới, chộp lấy bản hợp đồng trên bàn rồi xoay người bỏ chạy về phía bên phải:

“Cứu mạng với! Bắt cóc!”

Phong Cương và Lang Tử hoảng hốt bật dậy đuổi theo.

Tốc độ của họ dĩ nhiên nhanh hơn Mai Tư Nặc rất nhiều.

Nhưng Mai Đại đột nhiên đứng chắn trước mặt Lang Tử, đồng thời vung túi xách nặng trĩu đập thẳng vào mặt Phong Cương.

Bà ta thành công cản đường Lang Tử, cũng đánh trúng mặt Phong Cương.

Dù cả hai nhanh chóng thoát khỏi sự cản trở, nhưng cũng đủ cho Mai Tư Nặc chạy được hơn 30 mét – mà khoảng cách đến lề đường chỉ còn hơn 50 mét…

Mai Đại ngã lăn ra đất, nhìn bóng lưng con gái, nở một nụ cười đau khổ:

“Đứa con ngốc nghếch này…”

“Lại hại mình lần thứ ba rồi…”

“Thôi, nói cho cùng cũng là mình nợ nó..."

“Chỉ mong nó chạy thoát… Còn mình thế nào cũng được…”

Bà thấy Mai Tư Nặc đã đến sát lề đường.

Thế nhưng Phong Cương và Lang Tử cũng đã áp sát phía sau, chỉ cần đưa tay là bắt được cô.

Trong cơn tuyệt vọng, Mai Tư Nặc liều mình lao thẳng qua đường.

Trên đường có camera giám sát – nếu bị bắt ở đây, chắc chắn sẽ bị quay lại…

Vừa chạy vừa nở nụ cười đắc ý…

Thế nhưng “rầm!”

Một chiếc xe van lao tới đ.â.m trúng cô ta, dập tắt nụ cười đắc ý lẫn bước chạy cuối cùng.

Cô ta bị hất văng vài mét, lăn xuống mặt đường và ngay sau đó, một chiếc xe con không kịp phản ứng đã cán ngang qua hai chân cô ta…

Loading...