Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 120.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 08:26:12
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nặc Nặc——!”

Chiếc xe van phanh gấp lại.

Cửa xe bật mở.

Một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang lao từ trong xe ra, chạy đến bên Mai Tư Nặc, quỳ xuống ôm lấy cơ thể cô ta:

“Nặc Nặc, con sao rồi? Con còn tỉnh không?”

Nhưng Mai Tư Nặc đã hôn mê, không chút phản ứng.

Mai Đại chứng kiến cảnh tượng đó thì bật lên tiếng gào đầy sợ hãi và đau đớn:

“Nặc Nặc——!”

Vì chiếc xe van đã chắn tầm nhìn, Phong Cương và Lang Tử không nhìn thấy cảnh người đàn ông kia ôm lấy cô và gọi tên cô không ngừng.

Họ chỉ thấy Mai Tư Nặc thực sự bị xe đâm, nhưng trong lòng lại chẳng gợn sóng nào.

Phong Cương chỉ lạnh nhạt nói với Lang Tử:

“Nhặt hợp đồng, rút lui.”

Mai Tư Nặc tự chạy ra ngoài, lại bị xe khác đâm, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ta.

Mục tiêu của anh ta đã đạt được, tất nhiên phải rút lui nhanh chóng.

Còn sống c.h.ế.t của mẹ con Mai Đại, anh ta chẳng bận tâm.

Nếu họ còn dám đến quấy rầy bốn anh em nhà anh lần nữa, thì cứ tiếp tục đối phó tiếp thôi.

Anh và Lang Tử lên xe, rời đi.

Phía sau, Mai Đại đã lao tới bên Mai Tư Nặc, giật lấy người đàn ông đang ôm con gái mình, vừa khóc vừa gào lên:

“Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định bắt anh đền mạng!”

“Còn nữa, anh còn đứng đó làm gì? Mau đưa con gái tôi đến bệnh viện đi!”

Nói đến đây, bà mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, rút điện thoại định gọi cảnh sát.

Nhưng người đàn ông trung niên nắm lấy tay bà, giọng trầm thấp:

“Tiểu Đại, là anh – Hàn Nặc. Em không thể báo cảnh sát.”

Mai Đại hoảng hốt, trợn to mắt:

“Tại… tại sao?”

“Tại sao anh đến trễ như vậy?”

“Tại sao lại là anh đ.â.m vào Nặc Nặc?”

Bà bật khóc, nắm lấy vai anh ta lắc mạnh:

“Anh đồ khốn! Đồ trời đánh! Em hận c.h.ế.t anh rồi…!”

“Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi…”

Hàn Nặc vẫn chưa tháo khẩu trang, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe:

“Anh không ngờ Nặc Nặc lại bất ngờ lao ra như vậy, người lái xe không phanh kịp…”

“Nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó.”

“Anh phải đưa Nặc Nặc đến bệnh viện ngay. Em mau lên xe đi.”

Ông ta bế Mai Tư Nặc lên, nhanh chóng chui vào xe van.

Mai Đại cũng theo lên, đợi xe khởi động, bà mới bật khóc hỏi dồn:

“Bao nhiêu năm qua anh đi đâu? Sao không hề liên lạc với em?”

“Còn nữa, tại sao lại không thể báo cảnh sát?”

“Nếu không phải tại Phong Cương đuổi theo con bé, nó đâu đến mức hoảng loạn mà lao ra đường rồi bị đ.â.m như thế này…”

“Cậu ta hại Nặc Nặc thành ra như vậy, cho dù em phải đánh đổi tất cả, em cũng sẽ kiện cậu ta!”

Hàn Nặc im lặng lắng nghe, đợi Mai Đại trút hết nỗi oán hận.

Sau đó ông từ từ tháo khẩu trang, giọng khàn khàn nói:

“Chuyện quá khứ, để sau hãy nói.”

“Nhưng em tuyệt đối không được báo cảnh sát. Cũng không được để ai biết chuyện này.”

“Bởi vì… anh là tội phạm đang bị truy nã.”

Khi Mai Tư Nặc được nhập viện cấp cứu, livestream của chương trình Người Khiêu Chiến Dũng Cảm tại biệt thự cũng tạm thời kết thúc.

Các khách mời và nhân viên đoàn phim đều thức trắng đêm, ai nấy đều cần về nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-120.html.]

Trước khi rời đi, tất cả khách mời đều vây quanh Phong Chỉ:

“Tiểu Chỉ, chúng tôi có thể kết bạn WeChat với cô không?”

“Chị Tiểu Chỉ ơi, cho em kết bạn WeChat nhé, em sẽ không làm phiền đâu, chỉ đăng ảnh và clip dễ thương thôi, chị sẽ không hối hận đâu!”

“Tiểu Chỉ, thêm WeChat đi, biết đâu sau này chúng ta còn hợp tác nữa…”

Phong Chỉ trên đầu như mọc đầy dấu chấm hỏi, mặt viết rõ: Kết bạn WeChat để làm gì? Có tác dụng gì sao?

Nhưng cô vẫn mở mã QR để các khách mời quét, rồi lần lượt chấp nhận.

Mọi người không ngạc nhiên khi phát hiện, vòng bạn bè của cô trống trơn, chẳng có gì cả.

Nhưng ai nấy đều vô cùng mãn nguyện, vui vẻ rời đi.

Phong Chỉ mở danh bạ trong WeChat, thì thầm:

“Không ngờ lại có nhiều bạn đến vậy, kỳ kỳ quái quái…”

Tận hơn mười người lận.

Có cả Sa Tuyệt.

Có cả đạo diễn Vi và trợ lý của ông ấy.

Có Mạnh Ca, nữ võ sĩ quen trong chương trình lần trước, còn tặng cho cô hai vé xem thi đấu, mà cô chẳng hiểu vì sao lại tặng hai vé cho mình, cô chỉ có một mình mà?

Có cả vị cảnh sát hình sự và nhà văn trinh thám quen nhau trong đảo Hoa Vụ.

Có các khách mời trong chương trình lần này.

Còn có cả ông chủ trẻ của tiệm thuốc bắc trăm năm ở Minh Thành.

Thật sự là rất nhiều người…

Cô cất điện thoại, ngáp một cái, thấy dấu hiệu sinh tồn của mẹ Sa Tuyệt vẫn rất ổn định thì yên tâm đi ngủ.

Khi tỉnh dậy đã là năm giờ chiều.

Tắm rửa xong, thay quần áo mới, cô bước ra sân thượng lớn, các khách mời khác đã đến từ lúc nào.

Nghe nói Sa Tuyệt vẫn luôn ở bên mẹ mình, mệt quá thì ngủ luôn ngay ngoài phòng ICU, hiện vẫn chưa tỉnh, nên không ai dám làm phiền.

Trên sân thượng bày một chiếc bàn dài.

Trên bàn là đủ món mỹ thực phong phú, nhìn thôi đã thèm.

Các khách mời của Người Khiêu Chiến Dũng Cảm, cùng nhân viên hậu kỳ đi theo, cả y tá bác sĩ nữa, tất cả cùng ngồi quây quần, trò chuyện vui vẻ.

Khi thấy Phong Chỉ bước ra, mọi người đồng loạt đứng lên vỗ tay:

“Tiểu Chỉ đến rồi! Hoan nghênh hoan nghênh!”

Phong Chỉ: …

Tại sao lại có cảm giác như mình là lãnh đạo đến thị sát vậy?

Dù không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng cô vẫn vẫy tay chào mọi người, sau đó ngồi xuống chiếc ghế được đạo diễn Vi kéo sẵn cho mình.

Cô nhìn quanh hỏi:

“Tôi đói rồi, ăn được chưa?”

“Được được!” Mọi người đồng thanh.

“Chúng tôi đang chờ cô bắt đầu mà!”

Thật ra thì họ cũng có thể ăn trước, nhưng Phong Chỉ là công thần số một, cô chưa đến, bọn họ không ai dám động đũa trước.

Chỉ dám ăn trái cây và bánh ngọt cầm chừng.

Chương trình Người Khiêu Chiến Dũng Cảm vẫn đang phát sóng trực tiếp bình thường.

Bình luận trong phòng livestream cực kỳ náo nhiệt:

Hạt Dẻ Rang Đường

[Nhiều đồ ăn quá! Nhìn tôm hùm, cua lông, cua hoàng đế kìa, nhìn mà thèm nhỏ dãi luôn…]

[Tôi chỉ nhận ra được vài món thôi, còn lại toàn là mấy món sang chảnh chẳng biết tên…]

[Sau khi trải qua ca phẫu thuật sinh tử của mẹ Tuyệt ca, giờ nhìn mọi người quây quần bên nhau, ngắm hoàng hôn trên biển, thưởng thức món ngon… đúng là cảm giác bình yên, hạnh phúc.]

[Ừm, tôi cũng thấy ấm lòng ghê… chỉ tiếc là Tuyệt ca không có mặt…]

[Haha, tình yêu đích thực thì có cần ngày ngày bên nhau đâu? Tuyệt ca và Phong Chỉ sớm muộn cũng sẽ được ở bên nhau cả đời thôi…]

Ngay lúc mọi người đang ăn uống rôm rả.

Một nhân viên bước tới, ghé tai đạo diễn Vi thì thầm mấy câu.

Sắc mặt đạo diễn Vi lập tức lộ vẻ vui mừng, nhìn sang Phong Chỉ nói:

“Tiểu Chỉ à, luật sư của Đàm Lão và luật sư của Ô Mộc Vân vừa gọi điện cho tổ chương trình.”

“Họ nói rằng Đàm lão và Ô Mộc Vân đều đã để lại một phần tài sản trong di chúc cho cô.”

“Hy vọng cô có thể sớm đến hoàn tất thủ tục nhận thừa kế.”

Loading...