Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 121.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 11:43:51
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu không khí náo nhiệt trên bàn tiệc bỗng chốc lắng xuống.

Tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Phong Chỉ.

Ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng:

[Trời ơi, tôi hồi hộp quá, có cảm giác như sắp mở thưởng lớn vậy!]

[Cảm giác như vừa cày xong game siêu khó suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng vượt qua ải cuối cùng, giờ đến khâu nhận phần thưởng…]

[Bạn nói sai rồi! Với Phong Chỉ thì tất cả chỉ như đang chơi đùa, chẳng hề vất vả chút nào…]

[Đàm lão là đại gia, còn tác quyền của Ô Mộc Vân thì đắt đỏ cực kỳ, Phong tiên nữ nhà mình sẽ được bao nhiêu tiền nhỉ? Mong đợi quá đi…]

[Ai đã xem chương trình này mà không nói: “Cô ấy xứng đáng!” chứ?]

Tại hiện trường.

Phong Chỉ “ồ” lên một tiếng, chậm rãi ăn nốt con cua lông trên tay rồi mới cầm khăn lau miệng:

“Tôi không cần.”

Mọi người sững sờ.

Đạo diễn Vi ngẩn người một lát, rồi nói:

“Để tôi nói sơ qua về nội dung di chúc của Đàm lão và Ô Mộc Vân nhé.”

“Đàm lão quyết định để lại cho cô tất cả tài sản ngoài cổ phần Tập đoàn ẩm thực Đàm thị. Tổng cộng khoảng… 1 tỷ.”

Đừng nói là khán giả trong livestream, ngay cả các minh tinh và chuyên gia đang ngồi ở đây cũng không tránh khỏi rúng động.

Số tiền đó, ngay cả những người nổi tiếng như Lý Cửu cũng chưa chắc kiếm được một cách dễ dàng…

“Luật sư của Ô Mộc Vân nói rằng, trong di chúc ông ấy ghi rất rõ: bản quyền tác phẩm cuối cùng trong đời sẽ trao miễn phí cho người phá được bí ẩn mất tích của Đàm Thi Nhi.”

“Theo giá thị trường, giá trị bản quyền của tác phẩm tuyệt bút này chắc chắn không dưới tám con số và còn có thể bán lại nhiều lần.”

Phong Chỉ đang bóc tôm, không buồn ngẩng đầu lên:

“Tuy như vậy, tôi vẫn không hứng thú. Không cần.”

Đạo diễn Vi gần như chịu thua hoàn toàn:

“Tại sao lại không nhận?”

Phong Chỉ lắc đầu:

“Tôi không phải người thân hay bạn bè của họ, có người tôi còn chưa từng gặp mặt. Vì sao tôi phải nhận tiền của họ?”

“Hơn nữa, tôi cũng đâu thiếu tiền.”

Cát-xê của chương trình đủ để cô sống thoải mái một thời gian.

Thậm chí chỉ cần mở livestream ngồi không, cô cũng kiếm được cả năm con số một cách dễ dàng.

Mẹ cô từng dạy rằng:

“Tiền đủ dùng là được, nếu quá tham lam sẽ bị tiền điều khiển.”

Cô tuyệt đối không muốn trở thành nô lệ của đồng tiền.

Mọi người: …

Phòng livestream: …

[Tại sao lý thuyết của Phong tiên nữ nghe thì thấy kỳ quặc, nhưng lại không phản bác được gì hết…]

[Vì cô ấy nói đúng thật! Chỉ là chúng ta không đạt được cảnh giới như cô ấy nên mới thấy “sai sai”…]

[Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao cô bé này lại giỏi như thế rồi — bốn chữ thôi: Đại trí nhược ngu!]

[Cô ấy đúng là người có trí tuệ lớn. Tôi làm ăn bao nhiêu năm, gặp đủ kiểu người, và đúc kết ra một điều: người yêu tiền nhưng không tham tiền là loại khó mua chuộc nhất!]

Đạo diễn Vi hoàn toàn bị khuất phục trước lập luận của Phong Chỉ.

Ông suy nghĩ rồi nói:

“Chuyện này rất quan trọng, hay để tổ chương trình lưu số điện thoại của cô, để bên luật sư tự liên hệ?”

Dù gì liên quan đến khoản tài sản mười chữ số, ông cũng không dám quyết định thay.

Phong Chỉ phất tay:

“Không cần đâu, các anh trực tiếp từ chối giúp tôi là được rồi.”

Mọi người: …

Ngoài việc giơ ngón cái khen ngợi cô, họ thực sự không biết nói gì hơn.

Chuyện đó cứ thế trôi qua.

Sau khi ăn tối xong.

Sa Tuyệt xuất hiện.

Mọi người cùng nhau chơi trò kinh điển “Sự thật hay Thử thách”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-121.html.]

Luật chơi rất đơn giản: lần lượt xoay chai, ai bị chỉ trúng thì phải trả lời câu hỏi hoặc thực hiện một tiết mục.

Không khí thoải mái, khách mời chơi rất vui.

Khán giả xem cũng vô cùng thích thú.

Đến 10 giờ tối, chương trình kết thúc, mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, lúc 8 giờ…

Các khách mời quây quần trên sân thượng, cùng nhau thưởng thức bữa ăn ngon cuối cùng của chương trình.

Dù sao thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, mọi người đều phải trở về nhà, nên phải xuất phát từ sớm.

Đạo diễn Vi mặt mày rạng rỡ.

Chương trình lần này tạo nên kỷ lục chưa từng có về tỷ lệ người xem, lượt phát trực tuyến và mức độ thảo luận toàn dân.

Ông cảm thấy vô cùng mãn nguyện, không còn gì để tiếc nuối.

Thế nhưng ông không ngờ, đến tận lúc này mà vẫn còn… “phần quà bất ngờ”?

Nguyên nhân là thế này:

Luật sư và người đại diện của Ô Mộc Vân, sau khi nghe nói Phong Chỉ không nhận bất cứ thứ gì, đã sốt ruột bắt chuyến bay từ sáng sớm đến tận nơi.

Trước mặt cả camera livestream, họ trình bày một xấp tài liệu dày cộp, một chiếc USB nhỏ, và bản di chúc viết tay của Ô Mộc Vân, đặt ngay trước mặt Phong Chỉ.

Tài liệu in và USB đều được niêm phong trong túi nhựa trong suốt, dán bằng tem niêm phong dùng một lần.

Trên tem còn có dấu ấn cá nhân của Ô Mộc Vân.

“Phong tiểu thư,” luật sư nói,

“Đây là di chúc của Ô tiên sinh khi còn sống.”

“Đây là bản in và bản điện tử của tác phẩm cuối đời anh ấy – Vợ tôi đã biến mất.”

“Tất cả đều đã được công chứng và chưa từng bị ai động đến.”

“Ô tiên sinh đã chỉ rõ trong di chúc: bản quyền tác phẩm này nhất định và chỉ có thể thuộc về người đã phá giải bí ẩn mất tích của Đàm Thi Nhi.”

“Bất kể người đó có đồng ý hay không, bản quyền cũng tự động thuộc về người đó.”

“Không có sự cho phép bằng văn bản của người đó, bất kỳ ai cũng không được mở USB hay đọc bản in, càng không được xuất bản, phát hành, chuyển thể hay dựng phim…”

“Anh ấy còn nhấn mạnh: người đầu tiên được phép đọc tác phẩm này phải là người phá giải vụ án. Trước khi người đó đọc xong, người khác không được đọc.”

Người đại diện của Ô Mộc Vân đứng bên cạnh, gần như muốn quỳ xuống:

“Phong tiểu thư, Ô Mộc Vân đã phạm tội tày trời, c.h.ế.t cũng không oan.”

“Nhưng trình độ sáng tác của anh ấy rất cao.”

“Tác phẩm này là cuốn tiểu thuyết dài duy nhất mà anh ấy viết sau khi Đàm Thi Nhi mất tích.”

“Chỉ nhìn tựa đề thôi đã có cảm giác anh ấy đang viết lại câu chuyện của chính vụ án đó.”

“Từ góc độ văn học hoặc phục dựng sự thật vụ án, tôi xin cô – hãy nhận lấy tác phẩm này, ít nhất đọc thử vài trang.”

Khán giả trong livestream nổ tung:

[Sau khi kết hôn, trình độ viết lách của Ô Mộc Vân lên tầm cao mới, tác phẩm nào cũng bán chạy, chuyển thể phim thì cực kỳ thành công…]

[Cả ngành xuất bản và giới điện ảnh đang sục sôi, chỉ mong được chạm tay vào bản quyền tác phẩm này. Đây là con “gà mái đẻ trứng vàng” đó!]

[Phong Chỉ mà không đồng ý, thì tác phẩm này vĩnh viễn không thể ra mắt, người đại diện của anh ta cũng coi như trắng tay…]

Phong Chỉ liếc nhìn cuốn Vợ Tôi Đã Biến Mất:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Nhưng tôi vẫn không có hứng thú.”

Rồi cô bổ sung:

“Án mạng của một tác giả nổi tiếng g.i.ế.c vợ tuy có giật gân, nhưng so với những người bạn trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì chẳng là gì cả.”

“Chuyện kinh khủng gì tôi chưa từng nghe qua? Tôi nghe phát ngán rồi.”

Mọi người: …

Tất cả: …

Không lạ gì… đến cả một thiên tài như Ô Mộc Vân cũng bị cô “chơi chết”.

Người đại diện của Ô Mộc Vân chỉ muốn khóc.

Nhưng biết rõ khóc cũng chẳng ích gì, nên đổi sang một cách tiếp cận khác:

“Phong tiểu thư, tôi nghĩ cô cứ nhận lấy tác phẩm trước đi.”

“Khi nào rảnh thì đọc thử. Nếu sau khi đọc thấy không phù hợp, cô có thể nhờ luật sư chuyển nhượng bản quyền cho người khác.”

“Khoản thu nhập từ việc chuyển nhượng – nếu cô không cần – thì hãy dùng để làm từ thiện. Coi như tích đức cho mẹ cô vậy…”

Câu cuối cùng chạm đến trái tim của Phong Chỉ.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Mẹ tôi đúng là rất thích làm từ thiện. Vậy tôi tạm nhận lấy tác phẩm này.”

Luật sư và người đại diện của Ô Mộc Vân cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất thì phí luật sư và hoa hồng đại diện của họ coi như giữ được rồi…

Loading...