Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 122.
Cập nhật lúc: 2025-06-12 11:44:50
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay tại hiện trường, Phong Chỉ lập tức hoàn tất thủ tục tiếp nhận di sản với luật sư của Ô Mộc Vân.
Sau khi hoàn thành, luật sư trịnh trọng trao lại bản in và USB chứa tác phẩm Vợ tôi đã biến mất cho cô, gương mặt đầy chân thành:
“Tác phẩm này được trao cho cô là một vinh hạnh của chính nó. Giờ phút này chắc nó đang hạnh phúc đến phát khóc rồi đấy.”
Mọi người: …
Đúng là luật sư của nhà văn trinh thám hàng đầu – kỹ năng “múa mép” cũng đỉnh cao như hành văn…
Sau khi trao bản quyền, vị luật sư ấy còn lấy điện thoại ra, hết sức thành khẩn:
“Phong tiểu thư, tôi chuyên về mảng sở hữu trí tuệ, rất hy vọng có thể kết bạn WeChat với cô.”
“Nếu sau này cô cần tư vấn hoặc kiện tụng liên quan đến bản quyền, tôi cam đoan sẽ là lựa chọn tốt nhất của cô.”
Phong Chỉ suy nghĩ một chút:
“Được thôi.”
Lúc này, tại một căn phòng nào đó, luật sư Nghiêm vừa nhâm nhi rượu vang vừa ăn đậu phộng, xem tivi, suýt chút nữa tức đến bật ngửa:
“Mịa nó chứ, cái gì mà lựa chọn tốt nhất?”
“Anh có biết cái đứa ‘điên’ kia khó đối phó cỡ nào không?”
“Anh có hiểu não cô ta nghĩ gì không mà dám tranh giành người với tôi?”
“Anh tưởng tôi không biết kiện tụng bản quyền à?”
“Chuyện liên quan đến quyền sở hữu trí tuệ của Phong Chỉ, đừng hòng ai giành với tôi! Tên vô dụng kia!”
Người đại diện của Ô Mộc Vân cũng nhân cơ hội lấy điện thoại ra, ngập ngừng:
“Phong tiểu thư, tôi cũng có thể kết bạn WeChat với cô được không?”
“Nếu sau này cô muốn bán bản quyền hoặc có người muốn mua, tiện liên hệ với tôi.”
“Cô yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp, uy tín trong ngành, tuyệt đối không bao giờ gài bẫy cô.”
Mọi người thầm nghĩ:
Gài bẫy Phong Chỉ?
Chỉ sợ chưa kịp gài thì bản thân đã bị “trồng cỏ ba thước trên mộ”…
Phong Chỉ cảm thấy bản thân cần đối xử công bằng, không thiên vị ai, nên gật đầu:
“Được thôi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Dù sao danh sách bạn bè của cô cũng đã nhiều lắm rồi, thêm một người nữa cũng chẳng sao.
Sau khi kết bạn xong, luật sư và người đại diện đều mừng như trúng số, nhân cơ hội thân thiết hơn:
“Phong tiểu thư, chúng tôi bay từ sáng sớm tới, còn chưa ăn sáng…”
“Không biết có thể dùng bữa cùng cô được không?”
Phong Chỉ nhìn sang Sa Tuyệt.
Sa Tuyệt mỉm cười:
“Đương nhiên rồi, mời hai vị ngồi.”
Vào lúc này, Phong Chỉ không hề biết rằng – trong tương lai không xa, tác phẩm Vợ tôi đã biến mất sẽ được đạo diễn Vi chuyển thể thành phim điện ảnh.
Các khách mời từng chứng kiến quá trình phá án của cô đều tham gia: Lý Cửu thủ vai hung thủ – nam chính, Tống Kim Thời đóng nạn nhân – nữ chính, Phong Hầu và Đường Điềm Âm đóng cặp cảnh sát điều tra, Thẩm Gia Tuấn thủ vai người tình của nữ chính
Ngay cả cô và Sa Tuyệt cũng xuất hiện trong phim với vai khách mời vài phút.
Sau khi công chiếu, bộ phim đại thắng, vừa được khen ngợi, vừa đạt doanh thu cực khủng.
Tống Kim Thời lần nữa đoạt giải Ảnh hậu, Lý Cửu và Phong Hầu được đề cử Nam chính – Nam phụ xuất sắc…
Dĩ nhiên, chuyện đó là chuyện của tương lai.
Còn hiện tại, khi Phong Chỉ và mọi người đang ăn sáng dở dang.
Luật sư và trợ lý của Đàm lão cũng đến nơi.
Vị luật sư hết sức nghiêm túc nói:
“Đàm lão vô cùng cảm kích vì cô đã tìm được tung tích của tiểu thư Thi Nhi, và khiến người xấu phải đền tội.”
“Ông ấy vốn định đích thân đến cảm ơn cô, nhưng sức khỏe không cho phép, nên tôi thay mặt ông ấy đến gặp cô.”
Sau khi nói xong, trợ lý Đàm lão mở điện thoại, gọi cuộc video.
Ngay lập tức được chấp nhận.
Trên màn hình hiện ra hình ảnh một cụ ông tóc bạc, người gầy yếu nằm trên giường bệnh.
Mắt nhắm nghiền, khắp người gắn đầy dây ống, mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, trông như chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.
“Đây là Đàm lão.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-122.html.]
“Tối qua ông ấy được cấp cứu kịp thời nên mới giữ được tính mạng.”
Trợ lý nói với giọng nặng nề:
“Điều đầu tiên ông ấy nói sau khi tỉnh lại là: cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với vợ và con gái rồi.”
“Ông ấy nói tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, nên để lại cho người xứng đáng nhất.”
Nói xong, anh ta chuyển sang một đoạn video đã ghi sẵn…
Trong video, Đàm lão dùng giọng nói yếu ớt và già nua, ngắt quãng nói:
“Phong tiểu thư… tôi biết… cô không cần di sản của tôi…”
“Nhưng tôi… đã không còn con cái… những thứ tiền bạc này với tôi… chẳng còn ý nghĩa gì cả…”
“Cô đã giúp con gái tôi… đòi lại công bằng… tôi tin… linh hồn nó nơi chín suối… cuối cùng cũng có thể yên nghỉ rồi…”
“Tôi… thay mặt vợ và con gái tôi… cảm ơn cô…”
“Vì vậy… xin cô… hãy nhận lấy tấm lòng của tôi…”
“Có lẽ… vào một ngày nào đó trong tương lai… những vật ngoài thân này… sẽ giúp được cô…”
“Còn nữa… khụ khụ khụ…”
“Cô là người có lòng chính nghĩa… vô dục tắc cương… lại có trí tuệ lớn… tôi tin … những tài sản này… đặt vào tay cô … nhất định sẽ được sắp xếp tốt nhất…”
“Cảm ơn cô… nhờ cả vào cô rồi…”
Giây phút ấy.
Tất cả mọi người đều xúc động trước lời trăng trối của một ông lão ngày gần đất xa trời, người đã mất vợ lúc tuổi trung niên, mất con lúc tuổi già.
Họ nhìn sang Phong Chỉ, chờ đợi quyết định cuối cùng của cô.
Phong Chỉ xem hết đoạn video một cách rất nghiêm túc.
Sau đó cô trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi mới gật đầu dứt khoát:
“Các anh hãy nói với Đàm lão rằng tôi nhận lời.”
“Tôi sẽ giữ lại số tiền đó, và dùng nó vào những việc có ý nghĩa.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, vỗ tay.
Ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự kính trọng và khâm phục.
Vì họ biết:
Số tiền ấy nếu rơi vào tay người khác, chẳng ai tin họ sẽ thực sự “dùng vào việc có ý nghĩa”.
Nhưng khi rơi vào tay Phong Chỉ, họ tin. Tin tuyệt đối.
Phong Chỉ không hiểu vì sao mọi người lại vỗ tay.
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Sau đó, cô mất nguyên một tiếng đồng hồ để hoàn tất các thủ tục tiếp nhận di sản với luật sư của Đàm lão.
Một chồng dày sổ đỏ, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, thêm vào đó là giấy chứng nhận định giá trang sức, cổ vật, thư họa,… cùng hóa đơn mua bán.
Tất cả được đóng gói trong một chiếc vali lớn – khiến người xem livestream hoa cả mắt.
“Nghèo khổ đã giới hạn trí tưởng tượng của tôi rồi…”
Tại phòng khách một biệt thự xa hoa ở Đế Đô.
Một người phụ nữ xinh đẹp vừa xem livestream, vừa lấy khăn tay lau nước mắt:
“Hu hu hu… sao Tiểu Chỉ lại hiểu chuyện thế chứ…”
“Người ta thường nói chim c.h.ế.t vì mồi, người c.h.ế.t vì tiền. Bao nhiêu người tranh đoạt, g.i.ế.c chóc chỉ vì tài sản, vậy mà Tiểu Chỉ lại chẳng hề động tâm trước một khối tài sản khổng lồ trong tầm tay!”
“Cuối cùng cũng chỉ vì muốn làm việc thiện, tích đức cho mẹ mà mới nhận…”
“Tầm vóc và tư tưởng thế này, trên đời mấy ai sánh bằng chứ…”
“Hu hu hu… Tiểu Chỉ thật sự vĩ đại quá…”
“Em sùng bái cô bé ấy quá trời luôn…”
Một người đàn ông tuấn tú, quý khí ngồi cạnh khẽ vuốt tóc bà, mỉm cười:
“Hôm nay chương trình cũng kết thúc rồi.”
“Ngày mai anh sẽ cho người liên hệ với Tiểu Chỉ mà em yêu thích nhất, nghĩ cách để em gặp cô bé một lần.”
“Vui không?”
“Siêu cấp vui luôn!”
Người phụ nữ xinh đẹp như đứa trẻ nhảy cẫng lên, ôm lấy ông vừa nhảy vừa hét, vô cùng phấn khích:
“Chồng à, anh là nhất! Em yêu anh nhất trên đời!”
Người đàn ông khẽ hôn lên trán bà, dịu dàng nói:
“Tất cả những gì em muốn, anh đều sẽ làm cho em.”