Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 235.
Cập nhật lúc: 2025-09-28 07:23:22
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là giúp việc mới của nhà họ Phong ?
Trẻ thật đấy.
Phong Mang cô gái, bất giác nhớ đến bản hồi mười tám tuổi, khi bước chân đại học, còn trẻ hơn cả Phong Cương bây giờ, tràn đầy khí thế và hoài bão.
Cô giúp việc trẻ hát xong thì tháo tai , bắt đầu lời bài hát tiếng Anh một cách ngập ngừng, phát âm lúng túng và sai sót liên tục, rõ ràng là mới học, trình độ khẩu ngữ tệ.
Phong Mang một lúc thì nhịn nữa, bước đến:
“Từ đó phát âm là treacherous…”
Ông lặp ba , phát âm chuẩn cần chỉnh.
Cô gái trẻ giật như thỏ con dọa, rụt , bật dậy cảnh giác:
“Ông là…”
Ngay đó, cô liền nhận ông là ai, kinh ngạc :
“Chủ tịch Phong? Ngài về ạ.”
“ là giúp việc mới của nhà họ Phong – Vi Mỹ Linh. xin vì ồn khi nhạc ạ.”
Phong Mang mặt cô, quan sát từ đầu đến chân:
“Sao cô là Chủ tịch Phong?”
Vi Mỹ Linh đáp:
“Trong phòng khách tầng hai treo ảnh chụp gia đình, thấy ngài trong đó nên nhận ngay.”
Cũng lanh lợi đấy.
Phong Mang thầm gật đầu.
“Cô đang học tiếng Anh ?”
“Vâng ạ.” Vi Mỹ Linh ngượng ngùng gãi gãi má, “ mới học đến lớp 11 thì nghỉ, ngoài việc. Dù còn cơ hội đại học, nhưng vẫn tự học, trở thành kẻ mù chữ.”
Phong Mang âm thầm gật đầu, tồi, siêng năng, hiếu học.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Sao học hết cấp ba nghỉ học?”
“Nhà nghèo, ba cho học tiếp, ép kết hôn sớm. chịu, nên ngoài tìm việc .” Vi Mỹ Linh hổ, cúi đầu, hai má đỏ ửng, “ may mắn, mới một năm gặp nhà họ Phong tuyển , còn chọn trúng .”
“Giờ lương của , đãi ngộ cũng tuyệt vời, thấy thật sự may mắn.”
Nói đến đây, cô ngẩng đầu lên, cúi chào thật sâu:
“Nên ơn nhà họ Phong, đặc biệt là ngài. Thật sự… cảm ơn nhiều.”
Lúc , Phong Mang mới rõ khuôn mặt cô.
Nước da trắng, ngũ quan thanh tú, đôi mắt sáng ngời. Không đến mức tuyệt sắc giai nhân, nhưng dễ , kiểu vẻ dịu dàng ngoan hiền, giống như cô em gái nhà bên khiến thấy dễ chịu.
Thân hình cũng : quá cao cũng chẳng thấp, gầy mập, tay chân cân đối.
Một cô gái nhỏ đáng thương nhưng xinh xắn.
“Quản gia Lưu và đều là khó tính.”
“Họ chọn cô, chắc chắn là vì cô chỗ hơn .”
Phong Mang , “Công việc của cô chắc quá bận, thời gian thì thêm sách.”
Nghĩ một chút, ông bổ sung:
“Cô thể dùng thư phòng ở tầng hai, chỉ cần đừng đem sách khỏi phòng là .”
Ánh mắt Vi Mỹ Linh sáng rỡ:
“Cảm ơn Chủ tịch Phong, ngài đúng là một ông chủ .”
Nói xong, hai má cô đỏ lên, lộ vẻ ngượng ngùng thẹn thùng.
Phong Mang động tâm.
Thấy cô gái trẻ tuổi xinh xắn, chăm chỉ như , ông khỏi cảm thấy khích lệ.
“Chỉ cần ảnh hưởng đến công việc, cô gì cũng .”
Vi Mỹ Linh cúi chào một nữa:
“ cảm ơn Chủ tịch.”
Phong Mang gật đầu, rời khỏi đó.
Một giờ , bà cụ Phong dạo trở về, đến giờ ăn tối.
Bà mấy ngày gặp con trai, bắt đầu lải nhải đủ chuyện. Nói nhiều nhất vẫn là: Mau chóng đưa mấy đứa cháu về nhà, thể để chúng theo An Như Mộng mãi như thế …
Phong Mang mà chẳng mấy để tâm, suốt cả bữa gần như đáp lời.
Chỉ là, bữa tối hôm nay thật sự ngon.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-235.html.]
Dù chỉ là món ăn gia đình đơn giản, nhưng hương vị vô cùng tuyệt vời.
Đặc biệt là món sườn chua ngọt, độ chua ngọt vặn, lớp ngoài giòn mềm, bên trong thịt chín nhừ đủ, ăn một miếng là thơm lừng, vị đậm đà.
“Bữa tối nay nấu ngon đấy, ai ?”
Ông nhấp một ngụm nước mơ, hỏi.
“Là nấu ạ.” Vi Mỹ Linh ở bên đáp, “Hồi ở nhà nấu ăn. Sau cũng từng ở nhà hàng, thường xuyên học lỏm tay nghề của đầu bếp.”
“ chỉ nấu món gia đình, các món cao cấp nguyên liệu đắt tiền thì .”
Có câu: Muốn nắm trái tim đàn ông, hết nắm dày của .
Nên cô vẫn luôn kiên trì học nấu ăn.
Gần đây, sự chỉ dẫn của “cô giáo”, Vi Mỹ Linh học thêm mấy món ăn gia đình hợp với khẩu vị của Phong Mang.
Tất nhiên, bây giờ cô “cô giáo” chính là Mai Đại, khỏi thầm cảm thán, chẳng trách cô giáo hiểu rõ khẩu vị của Phong Mang và bà cụ Phong đến .
Dù Mai Đại rút lui khỏi giới do phận phanh phui, thể liên lạc nữa, nhưng trong lòng Vi Mỹ Linh, cô vẫn dành sự tôn trọng, thậm chí là ngưỡng mộ.
Một cô gái xuất bình thường, nơi nương tựa, mà hai kết hôn đều là với những đàn ông giàu bậc nhất, tài sản hàng chục, hàng trăm tỷ, như chẳng quá truyền kỳ và đầy cảm hứng ?
Mấy trong giới từng nhạo Mai Đại, thật chẳng qua cũng vì ganh tị thôi chứ gì?
Phong Mang :
“Cơm nhà chính là cơm thường ngày trong gia đình, nấu ngon cũng là một tài năng.”
Ông với vẻ như vô tình:
“Sau nếu ở nhà, mấy bữa cơm cứ để cô nấu, thanh đạm một chút là , kén ăn lắm.”
“Vâng ạ, cảm ơn Chủ tịch!” Vi Mỹ Linh vui mừng mặt, đôi mắt cong cong, hàm răng trắng đều, trông thật thà dễ mến.
Bà cụ Phong cũng hài lòng với cô :
“Cháo và dưa muối cô ngon, ngày nào cũng nấu cho hai bát, sáng một bát, tối một bát.”
Vi Mỹ Linh:
“Vâng ạ.”
Sau bữa cơm.
Vi Mỹ Linh đỡ bà cụ Phong xe lăn, đẩy bà dạo trong vườn .
Nửa năm nay, thật bà cụ thiếu ăn thiếu mặc gì, nhưng đủ thứ chuyện như ý khiến bà tổn thương nhiều về tinh thần và tâm lý: con dâu từng yêu quý và đứa cháu gái đáng thương giờ trong mắt bà đều là phản đồ, còn mấy đứa cháu trai cưng thì chẳng ai thèm quan tâm tới bà.
Nhất là trong thời gian về quê nửa năm , ngày nào bà cũng gây gổ, chẳng ai chịu dỗ dành, hỏi han, khiến bà kích động nặng.
Gần Tết, bà cãi với trong làng, tức giận đòi tự về thành phố. Ai ngờ bao xa thì ngã, gãy chân. Sau khi dưỡng thương xong, vẫn khó khăn, phần lớn thời gian xe lăn.
Giờ trở về nhà họ Phong, nhưng cuộc sống sum vầy cháu chắt bao quanh thì chẳng thể .
Cô đơn mãi mãi là nỗi sợ hãi lớn nhất của già.
Bà cụ thích những bài hát cũ từ nửa thế kỷ . Vi Mỹ Linh đẩy xe, hát khe khẽ:
“Mặt trời, mặt trời như con thoi vàng, mặt trăng, mặt trăng như con thoi bạc…”
Cô còn trẻ, giọng , hát lên thật dễ chịu.
Bà cụ lim dim mắt, như chìm miền ký ức xa xưa…
Dạo nửa tiếng, Vi Mỹ Linh đẩy bà cụ về phòng khách, bưng một chậu nước ấm đến, chuẩn ngâm và rửa chân cho bà.
Bà cụ khó khăn, cũng còn thích tắm rửa như , nhưng mỗi tối đều ngâm chân.
Việc ngâm chân cũng cầu kỳ: Nhiệt độ nước đúng chuẩn 40 độ, nước đun từ loại thảo d.ư.ợ.c đặc biệt, đợi nguội bớt mới dùng …
Khi rửa chân còn xoa bóp.
Lực tay quá mạnh cũng quá nhẹ.
Nếu móng chân dài thì cũng cắt luôn cho gọn…
Khó chiều vô cùng.
Trước đây An Như Mộng mấy chuyện nên mới bà cụ cho là hiếu thảo.
Giờ thấy Vi Mỹ Linh tận tụy dịu dàng, bà cụ càng càng ưng, nhịn hỏi:
“Mỹ Linh , cô thấy Tiểu Mang nhà thế nào?”
Vi Mỹ Linh lúc đó đang chăm chú xoa bóp chân cho bà, thì ngẩn một chút, nở nụ :
“Chủ tịch ạ.”
Bà cụ :
“Tốt chỗ nào nào?”