"Tiêu Nhi, là  của . Ta sớm nên  rõ với phụ hoàng, sớm nên để phụ hoàng ban hôn cho chúng . Tiêu Nhi, chúng  quen   lâu như , tâm tư của  nàng  mà, trong lòng  chỉ  nàng,  chỉ cần nàng."
Ta lặng lẽ  Bùi Hành diễn trò, lười  thêm một lời.
Bùi Hành thấy    vẻ gì xúc động, bèn chuyển chủ đề:
"Tiêu Nhi, hôn nhân đại sự   trò đùa, ngươi   ở hoàng gia quý tộc, nên vì đại cục mà suy xét. Đêm qua, ngũ  ở ngoài điện phụ hoàng quỳ suốt một đêm đều   gặp phụ hoàng. Mộ Cẩn An nắm giữ binh quyền,  kết  với phủ Thừa tướng, nàng  nghĩ tới phụ  nàng sẽ đối mặt với tình cảnh gì ?"
"Tiêu Nhi,  mới là lương nhân của nàng. Chỉ cần nàng mở miệng,  nguyện vứt bỏ tất cả để xin phụ hoàng  đổi ý chỉ!"
Ta  mà ngáp một cái: "Nói xong ?"
Bùi Hành sững sờ một chút, trong ánh mắt ôn nhu mật ngọt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ta giả vờ  thấy, xoay  bỏ .
Sau khi  khỏi cung,  lặng lẽ đến phủ của Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử thấy  thì suýt nhảy dựng lên. "Sao  là ngươi? Ngươi đến  gì?"
"Tổ tông ơi, ngươi  mau ,  sắp  ngươi hại c.h.ế.t , bây giờ ai cũng tưởng   lôi kéo phụ  ngươi tranh giành ngôi vị với Thái tử, đáng sợ quá!"
Ta liền thuận tay giữ chặt Ngũ hoàng tử đang nhảy nhót bất an,   mắt  nghiêm túc : "Sao, ngươi   tranh ? Thái tử loại ,  thể phế, cũng  thể lập,   ?"
Ngũ hoàng tử Bùi Trạm  chằm chằm  mắt . Một lát , trong đôi mắt vốn ngốc nghếch trong veo của , hiện lên ý  mang theo sự sắc bén.
"Lâm Tiêu Tiêu, ngươi  bản vương  kinh ngạc. Cẩn An từng  rằng ngươi là  hết mực lo nghĩ cho đại cục, luôn tuân thủ lễ giáo. Bây giờ xem , quả là    lầm .”
Ta đưa tay vuốt nhẹ tà váy, mỉm  đúng mực.
Hắn   lầm. Chỉ là...  đều sẽ  đổi.
Bùi Trạm   thăm thẳm: “Rốt cuộc ngươi  gì?”
Ta từng chữ từng chữ : “Ta  Bùi Hành vạn kiếp bất phục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-kiep-bat-phu/3.html.]
Bùi Trạm nhướn mày, chậm rãi tiến về phía , ánh mắt sắc lạnh lóe lên: "Vậy ... ngươi dùng  thủ đoạn để gả cho Mộ Cẩn An,  còn mê hoặc  đoạt ngôi, chẳng qua chỉ xem chúng  là công cụ để lật đổ Bùi Hành,  ?"
Ta che mặt khẽ ho một tiếng: "Chuyện ... Mộ Cẩn An  hẳn là..."
"Vậy  là gì?"
"Hắn là  trong lòng ."
Bùi Trạm  kỳ quái, như thể    một chuyện động trời nào đó.
Hắn xoay   xuống chiếc giường bên cạnh, lười biếng  : "Lâm Tiêu Tiêu,    ý tranh giành quyền lực, chỉ mong một đời bình an phú quý, ngươi nên về  thôi."
Ta   thêm gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tờ giấy trong tay áo lên bàn.
Trên đó  một cái tên: ‘Thẩm Giao.’
Bùi Trạm liếc , dường như  để tâm,  nhấp một ngụm ,  đặt chén  lên tờ giấy.
"Tiễn khách."
Ta xoay  rời khỏi Lâm vương phủ.
Bùi Trạm  về phía nam nhân bước  từ  bình phong, giọng điệu trêu chọc: "Tiểu cô nương   mạnh mẽ  phóng khoáng, ngươi  thể chế ngự  ?"
Nam nhân lạnh lùng  đáp, nhưng khóe miệng vẫn  kìm  mà nhếch lên.
Sau khi từ trong cung trở về,   Hoàng hậu   gì với phụ  , mà  đột nhiên  cho  tùy tiện  khỏi phủ.
Ta vốn định lén  tìm Mộ Cẩn An, nhưng bây giờ ngay cả cổng lớn của Tể tướng phủ  cũng  thể  .
Đêm khuya,  suy  tính , quyết định đánh liều một phen.
"Tiểu thư, bức tường  cao quá,  trèo   ạ?"
"Ít  nhảm, giữ thang cho chắc."