Một Kiếp Yêu Vì Em - Chương 45: Giấc mơ

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:19:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chung Dung còn kịp phản ứng thì Đường Quán Kỳ đè xuống đất, đầu va mạnh nền gạch men cứng khiến choáng váng. Chưa kịp định thần, Đường Quán Kỳ giơ cao tay.

Lại một cái tát vang dội giáng xuống, từng cái đều nặng tay như đ.á.n.h cô tàn phế.

Chung Dung đ.á.n.h đến ngây dại, ánh đèn trần như chao đảo mắt, chỉ trong khoảnh khắc, cả thế giới tối sầm .

Đường Quán Kỳ Chung Dung mặc đồ hiệu, phụ kiện đắt đỏ, móng tay oval sắc sảo bóp chặt hai má đầy thịt của cô .

Chung Dung tức đến nghẹn thở:

“Buông , con nhỏ câm c.h.ế.t tiệt.”

Nghe thấy cách gọi , Đường Quán Kỳ buông tay. Chung Dung mới thở một thì…

Bốp! — thêm một cái tát nữa giáng xuống.

Đường Quán Kỳ đè lên , khiến cô nhúc nhích nổi. Trước mắt tối đen, bao giờ Chung Dung cảm thấy gần kề cái c.h.ế.t như lúc .

Thậm chí cô còn khả năng suy nghĩ.

Con nhỏ câm hôm nay… dám .

Gương mặt trang điểm đậm của Chung Dung Đường Quán Kỳ chằm chằm với ánh mắt vô cảm.

Nói là thiện nguyện, thắp đèn trường minh cho bà ngoại — c.h.ế.t cho ?

Lấy danh nghĩa khuất để mưu lợi cho bản , cô cũng .

Chung Dung cuối cùng lấy chút tỉnh táo, giọng run lên theo bản năng:

“Mày… dám đ.á.n.h tao?”

“con nhỏ câm” mặt còn như khi, lúc chỉ lặng lẽ chằm chằm cô .

Trong chốc lát, một cơn lạnh lẽo vô cớ chạy dọc sống lưng.

Con đều giới hạn — và lẽ cô đẩy Đường Quán Kỳ tới cực điểm.

Đường Quán Kỳ lấy từ túi chiếc chìa khóa, giơ lơ lửng ngay mắt cô .

Giọng Chung Dung run rẩy hơn:

gì cô… tất cả là Tằng Phương luôn bắt nạt cô… đ.á.n.h cô bao giờ ? Cô đ.á.n.h mấy cái chắc hả giận chứ?”

Đường Quán Kỳ đáp, chỉ lặng im chằm chằm. Chung Dung tin rằng giây tiếp theo, cô sẽ chọc mù mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đường Quán Kỳ rút chìa . Chung Dung thở phào nhẹ nhõm — nhưng ngay lập tức, Đường Quán Kỳ lấy điện thoại , gõ vài chữ dí sát mặt cô .

Gần đến mức Chung Dung cố lấy nét mới

“Tao còn g.i.ế.c mày.”

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Thiếu nữ đang đè lên , gương mặt trắng bệch, đường nét đến yêu mị như một hồn ma, đôi mắt vô cảm dõi xuống.

Hình ảnh khiến Chung Dung liên tưởng đến những vụ án mạng từng .

Đường Quán Kỳ động cơ g.i.ế.c — bởi từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn bắt nạt “con nhỏ câm” .

Bất chợt, Đường Quán Kỳ khẽ , đôi môi đỏ và hàm răng trắng tinh khiến Chung Dung rùng .

gõ chữ:

“Muốn lấy chìa khóa ?”

Chung Dung chẳng dám gật đầu, ấp úng:

“Cô… học hành khó khăn ? Hay để bảo mami trả học phí cho cô nhé?”

Đường Quán Kỳ chỉ dậy, cuối cùng cũng buông cô .

Chung Dung chạy, nhưng phát hiện cửa phòng khóa, tài nào mở nổi.

Đường Quán Kỳ thong thả lấy thực đơn, cầm bút đ.á.n.h dấu từng món ăn.

Chung Dung co rúm ở góc, dám phát tiếng. Cuối cùng, Đường Quán Kỳ đặt bút xuống.

Cô đặt chiếc chìa khóa ngay bên tay — cạnh đó là một con d.a.o gọt hoa quả.

Toàn Chung Dung lạnh ngắt.

Đường Quán Kỳ mở cửa, vẫy tay với bên ngoài. Nhân viên phục vụ lập tức bước , cô đưa thực đơn, chỉ về phía Chung Dung hiệu cô trả tiền.

Nhân viên thấy gương mặt sưng đỏ của Chung Dung thì thoáng sửng sốt, nhưng gì, chỉ nhắc:

“Thanh toán bằng Octopus hoặc tiền mặt nhé, quẹt thẻ .”

Chung Dung liếc Đường Quán Kỳ, dám trả. Cô vét hết tiền mặt mang theo, may mà quán quá đắt.

Đường Quán Kỳ quăng chìa khóa xuống mặt cô. Chung Dung còn do dự, sắc mặt cô mấy mới dám nhặt lên, co giò bỏ chạy, chỉ chớp mắt biến mất tăm.

Còn một , Đường Quán Kỳ ăn bữa cơm đầy đến mức bàn đủ chỗ đặt đĩa.

Cô vốn Chung Dung chỉ ngoài mặt hung hăng, ngoài thì rụt rè, ở nhà mới hống hách — kiểu điển hình của “ đè ép” — nên từng sợ hãi.

Một dòng nước mắt lặng lẽ rơi.

cô chỉ lặng lẽ ăn no.

để bà rằng hề đói khát, vẫn sống , ai bắt nạt .

Ăn xong, cô đến chùa, đóng tiền thắp một ngọn đèn trường minh. Trước ánh đèn, cô quỳ lạy ba cái thật trọn vẹn.

Trên đời , bà sẽ bao giờ ai đến cúng viếng — cho dù kẻ giả danh, cô vẫn sẽ luôn ở đây.

Chung Dung với gương mặt đỏ bừng trở về nhà. Tằng Phương thấy liền hoảng hốt:

“Con gái ngoan, chuyện gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-kiep-yeu-vi-em/chuong-45-giac-mo.html.]

Chung Dung nhớ mà vẫn cảm thấy hụt , né tránh:

“Đừng hỏi.”

kể, vì như thế chỉ càng mất mặt hơn — từng dễ dàng bắt nạt đ.á.n.h bại, càng dám đối diện với sự thật.

cảm nhận rằng Đường Quán Kỳ loại chỉ suông.

Những gì từng với cô , nếu đổi bản , lẽ bùng nổ từ lâu. Đường Quán Kỳ… thể thật sự sẽ g.i.ế.c .

Con thể mãi cam chịu đòn chửi. Trước đây, cô từng nghĩ Đường Quán Kỳ bao giờ phản kháng — cứ tưởng đó là do cô hiền lành, nào ngờ là vì… cô đến lúc bùng nổ.

Huống hồ, mang khiếm khuyết… thường sẽ càng u tối hơn bình thường.

Nếu tìm đến Đường Quán Kỳ, chẳng may để cô phát hiện chút manh mối về phận thế, Đường Quán Kỳ khi thật sự sẽ g.i.ế.c cô .

sợ Đường Quán Kỳ kích động đến mức chuyện gì đó thật.

Nhất là với cái tính ngu ngốc, thô lỗ của Tằng Phương, đúng là dễ để lộ sơ hở, rước họa cho .

Chung Dung ấp úng:

“Vừa nãy con thẩm mỹ viện máy, mấy hôm nay sẽ sưng một chút, bình thường thôi. Đường Quán Kỳ ngoan ngoãn trả chìa khóa cho con .”

Tằng Phương nghi ngờ gì, thường ngày Dung Dung vẫn tới thẩm mỹ viện chăm chút cho gương mặt đó.

Chung Dung vẫn nhịn dặn:

“Từ giờ đừng tìm Đường Quán Kỳ nữa, sống phần của , tránh tìm cô nhiều quá Ứng để ý, điều tra sâu sự thật.”

Nhắc đến Đường Quán Kỳ, Tằng Phương còn định mắng, nhưng Chung Dung nổi giận:

“Bảo bà đừng tìm thì đừng tìm, , suốt ngày lải nhải, bà hại c.h.ế.t ?”

Tằng Phương đành dỗ:

“Được , tìm nữa, Dung Dung đừng giận.”

cũng thám tử theo dõi Dung Dung, hôm nay còn thuê thám tử mới dám đến tìm Đường Quán Kỳ, đúng là nên sinh chuyện thêm.

hôm nay Dung Dung nổi nóng đến thế?

Từ chùa trở về nhà, Đường Quán Kỳ cảm thấy cơn giận trong lòng cuối cùng cũng trút phần lớn.

Bước chân về nhà cũng nhẹ hẳn.

Giữa đường, điện thoại rung lên, cô lấy xem, là tin nhắn của Ứng .

“Hôm nay học suôn sẻ ?”

Ảnh đại diện của Ứng là một chú thỏ trắng, trái ngược với con thật của , nhưng khiến cảm thấy an bình, như làn gió sớm mai.

Khóe môi Đường Quán Kỳ khẽ cong.

Ứng thật sự giống một bậc trưởng bối, lúc nào cũng hỏi cô học hành thế nào.

Ứng Đạc trong văn phòng, nhận hồi âm của cô gái nhỏ:

“Tốt ạ. Ứng đang ?”

Kèm theo đó là một sticker mèo Tom chống cằm, ánh mắt đầy xuân sắc.

Trong mắt đàn ông ánh lên chút ý , ngón tay thon dài chống điện thoại, gửi một câu:

“Vừa xong việc bên DF.”

Cô gửi qua một icon đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ, khiến bật .

tin nhắn tiếp theo thất vọng nũng:

“Vụ lớn , chắc dạo bận lắm, thời gian gặp em ?”

Ứng Đạc dịu dàng đáp:

“Vài hôm nữa chắc thể sắp xếp một bữa tối.”

Cô mỉm , gửi một tấm hình vịt con chu mỏ chờ hôn.

Ý đồ thì ai cũng rõ mồn một.

Ứng Đạc mà khẽ bật .

Cô gái nhỏ còn trẻ quá, vẫn nghĩ đến những chuyện .

Anh chỉ gửi một câu:

“Ngoan ngoãn học hành cho .”

Đường Quán Kỳ hài lòng, gửi icon vịt con mặt :

“Vâng…”

Ứng Đạc xoa đầu cô, nhưng bất đắc dĩ chẳng thể, mà cũng nhiều icon như cô gái nhỏ .

Thấy Ứng trả lời nữa, Đường Quán Kỳ đành cất điện thoại, về đến nhà, tắm rửa xong giường sách.

Đọc một lúc, đôi chân cô tự chủ mà quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc của đàn ông, bên tai tiếng thở dồn dập của , gọi cô là “Kỳ Kỳ”.

Đường Quán Kỳ bỗng mở bừng mắt, kéo cuốn sách che mặt xuống, mới nhận mơ.

Cô ôm lấy ngực, thở hổn hển.

Bước tới bàn cầm ly nước, uống một thật sâu, mở điện thoại xem giá cổ phiếu Lãng Đĩnh Khoa Kỹ một lượt mới yên tâm.

Ánh mắt thất thần dừng ở túi quà của Bulgari.

Một ý nghĩ táo bạo và liều lĩnh bất chợt hiện lên trong đầu.

Nếu ngoài đời thật cũng thể ngủ với Ứng thì bao…

 

Loading...