tỉnh  trong một buổi sáng mà tưởng như   bò từ cõi c/h/ế/t trở về.
Mùi bùn tanh, vị m/á/u ứa trong miệng, và cơn đau như đập vỡ cả lồng n.g.ự.c khiến  chẳng kịp nghĩ đến chuyện  còn sống –  đang tiếp tục giấc mơ nào đó dở dang. Ánh sáng  đầu lờ mờ, xám ngoét, chẳng  lấy một tia nắng. Gió thổi ào ào bên tai, mang theo âm thanh của nước rút và tiếng thở phì phò của chính .
Khi  cố mở mắt,  đầu tiên  thấy… là em.
Dáng  nhỏ nhắn, áo vá sơ sài, tóc rối bết bùn, nhưng ánh mắt em thì sáng rõ hơn bất cứ thứ gì  từng thấy  chiến trường. Bình tĩnh, thản nhiên, nhưng lặng như một   quen sống giữa bão.
Em  hỏi   đau . Không tỏ  sợ hãi. Chỉ cúi thấp ,   một lát  :
—  tên là Tống Thanh Hà. Nếu  còn sống… thì sống cho đàng hoàng.
Chỉ . Rồi em  dậy,  lưng rời , để    giữa nền đất lạnh, như một  xa lạ  đáng để níu giữ.
   vì  lúc    gọi theo. Không đưa tay giữ em . Có lẽ vì  quá yếu. Cũng  thể… vì  hiểu – em  thuộc về một lời cảm ơn  một mối nợ tình cờ.
Em cứu  như một   qua cứu một  sắp c/h/ế/t – dứt khoát,  tính toán. Rồi rời  như  từng  mặt trong khoảnh khắc .  ánh mắt em…  in sâu  tâm trí  hơn bất kỳ ký ức nào khác.
  từng đối mặt với kẻ thù  súng, với núi đồi đổ lửa, với đồng đội ngã xuống ngay  mặt.    từng  thấy một đôi mắt như thế – mạnh mẽ đến đau lòng.
Có gì đó trong em…  vỡ. Và  ,  sẽ  bao giờ  ai khác bằng ánh mắt như    em hôm .
 sốt cao mấy ngày  đó. Trong mê man, cái tên “Thanh Hà” cứ văng vẳng trong đầu  như một nhịp trống – âm ỉ, chậm, nhưng đều đặn đến mức lay thức cả phần tim tưởng chừng  c/h/ế/t lặng vì kỷ luật và mệnh lệnh.
 từng nghĩ… đời  sẽ   chỗ cho chuyện yêu đương. Một  lính sống nhờ nguyên tắc, c/h/ế/t vì nhiệm vụ,  nên dính đến những điều mềm yếu.
  khi gặp em,  bắt đầu sợ… nếu mất , sẽ  còn cơ hội để gọi tên em thêm  nữa.
 định  tìm em  khi tỉnh .  bác sĩ  cho phép. Đồng đội giấu thông tin của , sợ lộ  phận.  như con thú  nhốt trong lồng –  thể đau nhức, lòng thì nóng như lửa đốt.
   em ở . Không  nhà em, làng em, thậm chí  rõ tên đầy đủ của em là gì. Chỉ  một điều  chắc chắn: nếu gặp ,  sẽ  để em biến mất một  nữa.
Lần đầu là  phận.
Lần hai… sẽ là lựa chọn của .
Có những  chỉ cần  một , là đủ để bạn   cùng cả đời.
Và với  –  … là em.
Đêm nay, gió rít ngoài doanh trại. Cửa sổ lạch cạch, mái tôn rung lên từng đợt như đang lặp  một đoạn nhạc cũ.   bên bàn gỗ, ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống trang giấy.
Trước mặt  là cuốn sổ tay cũ kỹ  theo  từ những năm tháng trinh sát. Trước đây,  chỉ dùng nó để ghi toạ độ, kế hoạch hành quân, những điều cần nhớ về nhiệm vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-lan-tinh-giac-mot-doi-an-yen/ngoai-truyen.html.]
 đêm nay,   về em –  con gái  chọn  vợ .
   để lưu  kỷ niệm.  … vì sợ một ngày nào đó,  quên mất từng chi tiết nhỏ nhất về em. Sợ quên  cái cách em  , từng câu em , từng  em gượng  giữa bao điều     lưng.
 gặp  em ở trấn Dụ Phong – một cuộc gặp bất ngờ, như thể  phận còn nợ  một cơ hội.
Lúc đó, em đang dìu   tiệm thuốc vì vết thương cũ của  tái phát giữa đường.  choáng váng, nhưng vẫn nhận  ánh mắt . Vẫn là em – cô gái năm xưa từng kéo   khỏi dòng nước lạnh buốt.
 ánh mắt em lúc   khác. Sâu hơn. Lặng hơn. Như thể   qua một cơn bão,   em gãy, nhưng để  những vết rạn  thể hàn gắn.
  hỏi vì  em  như . Cũng  hỏi em  từng yêu sai ai,  đau thế nào.  sợ   đủ dịu dàng để khiến em tin rằng,  … là thật.
 bắt đầu tìm cớ  về làng em – Vân Thủy. Có khi là ít thuốc,  khi là bao gạo. Nhiều  chẳng  lý do nào cả,  vẫn đến, chỉ để   gốc cây hồng  sân, nơi em   rửa rau.
Có một hôm  giúp em bó rau, tay lóng ngóng đến mức tự cắt  tay. Em chỉ khẽ , bảo: “Anh  từng  việc , đúng ?”   phủ nhận.
Vì đúng là  từng.   từng bó rau cho ai. Cũng  từng   điều gì nhỏ nhặt đến thế cho một  phụ nữ.
 với em,  bắt đầu  học cách sống chậm. Muốn trở nên đủ tử tế – để nếu một ngày em mỏi mệt,  thể tựa  vai  mà thở dài.
 từng nghĩ một  lính như  sẽ   yêu.  em khiến  nhận : trái tim  cần lý do để đập vì ai đó.
 cầu hôn em  hoa,  nhẫn,  một lời văn hoa. Chỉ mang hai tờ giấy chứng nhận kết hôn  ký sẵn tên , và vài món quà đơn sơ đựng trong túi vải bố.
 bước  nhà em,  thẳng  mắt em,  :
— Thanh Hà. Chúng  hãy lập gia đình. Em đồng ý chứ?
  sợ  từ chối.  chỉ sợ… em nghĩ rằng   đáng  yêu thêm  nữa.
 em  do dự. Em cầm bút, điền tên  cạnh tên ,  ngẩng lên,   khẽ:
— Được. Em đồng ý.
Lúc ,  : cho dù đời  còn bao nhiêu dông bão, em… sẽ luôn là nơi   trở về.
Em chọn  – một  đàn ông  rực rỡ,  giỏi  những lời .  chỉ  hai bàn tay thô ráp và một lời hứa   thành thơ.
 em yên tâm…
Nếu  một    giữa gió lớn để chắn cho em một góc bình yên,
 đó – suốt đời  – sẽ là .
Tình yêu  cần rực rỡ. Chỉ cần mỗi khi em  đầu,  vẫn còn  đó – chờ em.