Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-03-05 05:07:46
Lượt xem: 510

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tĩnh Trì xoa đầu nó: "Được! Vậy con cùng cha tiễn ca ca về nhà."

Cẩu Đản và Nhị Oa cầm viên cá chiên Giang Oản Oản đưa, đặc biệt ngượng ngùng, Cẩu Đản lớn hơn một chút, từ chối, hổ : "Thẩm thẩm, hai giữ ăn ! Chúng cháu ăn nhiều !"

Giang Oản Oản cố ý bộ tức giận, : "Các cháu còn nhận, sẽ tức giận đấy, ? Chê viên cá là thức ăn thừa ?"

Cẩu Đản và Nhị Oa lập tức tái mặt, luống cuống giải thích: "Không... Không... Không ... Không chê! Ngon như , thể chê chứ! Chỉ là chúng cháu cảm thấy thể để cho Đoàn Đoàn ăn."

Giang Oản Oản xoa đầu bọn họ: "Được , thẩm thẩm đùa thôi, nhà chúng thường xuyên , Đoàn Đoàn cũng thường xuyên ăn, cháu đừng quan tâm nó. Các cháu cứ yên tâm mang về là ."

Hai tiểu tử thấy nàng kiên quyết như , cũng nhận lấy: "Vậy... Cảm ơn thẩm thẩm!"

"Không cần cảm ơn, đến tìm Đoàn Đoàn chơi, món khác cho các cháu ăn!"

Hai mắt sáng ngời, vui mừng khôn xiết: "Vâng! Cảm ơn thẩm thẩm!"

Tần Tĩnh Trì gọi hai tiểu tử: "Được ! Đi thôi! Ta đưa các cháu về."

Nhà Cẩu Đản và Nhị Oa cách gần, đưa bọn họ về cũng tiện, đợi bọn họ đều về nhà an , Tần Tĩnh Trì liền đặt bánh bao nhỏ lên vai , hai cha con mới về hướng nhà.

Đoàn Đoàn dạng hai chân nhỏ vai cha, hai tay ôm lấy đầu , khúc khích trong suốt đoạn đường về, Tần Tĩnh Trì nụ của bảo bối nhà vui lây, khóe miệng cũng ngừng nhếch lên.

“Cẩn Đản, con cầm cái gì trong tay ?” Cẩn Đản bước cửa, cha của bé với đôi mắt tinh tường chú ý tới thứ đồ trong tay bé, đồng thời cũng ngửi mùi thơm.

Cẩn Đản vội vàng đưa cá viên chiên trong tay và vui vẻ : “Cha, cha và nương mau ăn thử ạ! Đây là cá viên chiên mà Tĩnh Trì thúc thúc cho con đó ạ!”

Đại Ngưu thấy thì cũng còn để ý tới mùi thơm nữa, lập tức véo tai bé và bắt đầu dạy dỗ: “Sao con mang đồ ăn của nhà về hả? Cái thằng ranh con , nhà Tĩnh Trì thúc thúc của con vốn giàu gì, bây giờ con còn bắt cho con đồ ăn!”

Cẩn Đản kéo tay cha đang véo tai : “Đau con! Cha, con mang về , nhưng Oản Oản thẩm thẩm cứ bảo con mang về cho cha nương!”

“Còn cho cả Nhị Oa nữa! Cái ăn ngon lắm đó ạ! Thẩm thẩm từ cá, ngon lắm đó!”

“Thẩm thẩm món cá hấp tiêu, cá viên chiên, còn cả tôm gì đó nữa! Tất cả đều vô cùng ngon, con từng ăn món nào ngon như !”

“Cha, chúng cũng bắt cá để ăn ạ!”

Cẩn Đản líu lo những món ăn thử ngon như thế nào, thậm chí còn nheo mắt để cảm nhận dư vị.

Đại Ngưu đứa nhi tử ngốc nghếch của : “Con lừa ai đó hả? Mấy con cá hôi tanh như thế, thể ngon chứ?”

Cẩn Đản thấy cha tin, bé nôn nóng gãi đầu vội vàng giải thích: “Thật sự ngon đó ạ!

Nói xong, bé nhận vẫn còn đang cầm cá viên chiên, đôi mắt lập tức sáng bừng: “Cha tin thì ăn thử món ạ, cái cũng từ cá đó!”

Đại Ngưu nửa tin nửa ngờ, đưa tay cầm một viên bỏ trong miệng, từ từ nhai vài cái, đôi mắt mở to, đó nhanh chóng nuốt xuống lấy thêm một cái nữa cho trong miệng.

Mặc dù cá viên nguội nên độ ngon giảm nhiều, nhưng đối với Đại Ngưu mà thì vẫn là món ngon kỳ lạ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-30.html.]

Cẩn Đản thấy cha ăn thêm một cái mà vẫn dừng , bé vội vàng cướp cá viên: “Cha! Cha ăn ít thôi, nương vẫn ăn ạ!”

Cái mặt mo của Đại Ngưu đỏ bừng, cảm thấy chột : “Chẳng qua là quá ngon nên cha mới nhịn mà ăn thêm vài cái thôi .”

Nhìn cá viên chiên vẫn còn hơn phân nửa, Đại Ngưu nuốt nước miếng sang chỗ khác: “Con cầm ăn với nương !”

“Con ăn , con ăn no ! Hôm nay lúc nhà Tĩnh Trì thúc thúc vẫn ăn cơm, Đoàn Đoàn còn cho con và Nhị Oa hồ lô bọc đường với một ít bánh ngọt trông để ăn đó!”

Cẩn Đản nhớ tới vị ngọt của hồ lô bọc đường và sự ngọt ngào của bánh ngọt, nhớ tới những món ngon hơn đó, bé cảm thấy hôm nay thật sự hạnh phúc chết!

“Sau đó những món ăn thẩm thẩm đều ngon, đều từ cá và côn trùng nhiều chân! Con và Nhị Oa ăn nhiều đó ạ! Bây giờ con vẫn còn cảm thấy no!”

“Vậy thì con cầm tới cho nương con ăn !”

Đại Ngưu và nương tử của ăn hết cá viên chiên nhưng vẫn cảm thấy hài lòng, hai nghĩ một ngày nào đó sông bắt cá mới , nhưng ngon thì thể .

Ở bên , Nhị Oa về tới nhà cũng mắng, thậm chí còn đánh vài cái mông: “Ai bảo con tùy tiện lấy đồ nhà ! Sau lấy nữa!”

Nhị Oa mếu máo, cảm thấy vô cùng ấm ức, bé nhỏ giọng giải thích: “Là do Tĩnh Trì thúc thúc bảo con mang về, chúng con từ chối nên mới cầm về đấy chứ.”

Tần Đắc Chính thấy dáng vẻ ấm ức của nhi tử thì cảm thấy đau lòng, an ủi bé: “Được , cầm về thì thôi, đó bảo nương con tặng chút thức ăn là .”

Sau đó cầm cá viên chiên, khập khiễng tới phòng bếp đưa cho nương tử của : “Đây là món Nhị Oa mang từ nhà Tĩnh Trì về, trông vẻ nguội mất , nàng hấp cho nóng .”

Tần Thị đang gì đó, Tần Đắc Chính thêm: “Ta với Nhị Oa , hôm nào nhà chúng mang hai quả trứng gà tới nhà Đoàn Đoàn là .”

Tần Thị liên tục gật đầu: “Ta nhớ !”

Đến khi cá viên chiên hấp nóng, đặt lên bàn, từ lúc hấp ngửi mùi thơm, đặt lên bàn, tất cả đều hẹn mà cùng gắp một viên ăn thử.

Đôi phu thê kinh ngạc , trăm miệng một lời: “Ngon quá!” Mặc dù khi cá viên chiên hấp lên mất độ giòn, nhưng khi ăn vẫn cảm nhận vị cay tê của nó.

Sau đó Tần Thị gắp cho nhi tử nhà một viên, nhưng Nhị Oa lắc đầu, bé vẫn còn no, thể ăn thêm .

Cuối cùng đôi phu thê bọn họ ăn cơm với cá viên chiên, còn đĩa rau dại xào với mỡ heo Tần Thị thêm hề động đến.

DTV

Bên , Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bận rộn hơn một canh giờ mới chuẩn xong khoai tây cho ngày mai, Giang Oản Oản thêm hai mươi mấy cân so với lúc đầu chuẩn , cộng với phần đặt , tổng cộng một trăm ba mươi cân.

Bây giờ Đoàn Đoàn ngủ thì sẽ cha bé chuyển từ giữa giường sang bên cạnh, Giang Oản Oản sát bên Tần Tĩnh Trì, nàng mất tự nhiên bàn bạc với .

“Bàn của tốn nhiều thời gian thiện, ngày nào cũng lên trấn bán khoai tây với , về nhà còn chuẩn cho ngày hôm , như sẽ thời gian để .”

“Mà theo lời thì bàn kiếm nhiều tiền hơn việc bán khoai tây!”

“Dù bây giờ cha nương cũng khá rảnh rỗi, cũng sắp thu hoạch lương thực xong , là nhờ cha nương tới giúp đỡ, ban ngày và nương bán khoai tây, còn ở nhà bàn .”

mà...” Bọn họ mới bán hai ngày nên vẫn cảm thấy khá lo lắng.

Giang Oản Oản sự lo lắng của : “Không , huyện

Loading...