Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-03-12 13:47:21
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đô Đô vội vàng giải thích: “Tiểu cữu cữu, cữu con , con… Là ngoại tổ mẫu! Ngoại tổ mẫu trải giường cho cữu! Con nghĩ… Kỹ thuật của con ! Vì con tự động xin g.i.ế.c giặc, trải giường giúp cữu đó!”

Thấy ánh mắt của Giang Tư Nguyệt vẫn nguy hiểm như , nó nuốt nước bọt: “ mà… khi con trải giường xong, con thấy nên nghĩ cách giúp Cẩu Đản ca ca, nên con… Con tìm các ca ca! Con… Con định trở về sẽ lập tức dọn dẹp tủ quần áo cho cữu, nhưng… ngờ cữu về !”

DTV

Giang Tư Nguyệt nhéo mặt nó: “Vì thể đây là của cữu ?”

Đô Đô vội vàng lắc đầu: “Không , là của con! Lỗi của con! Con lập tức dọn dẹp tủ quần áo cho cữu ngay!”

Thấy nó co chân chạy ngoài, Giang Tư Nguyệt nhanh tay tóm lấy cổ áo của nó: “Đợi con tới thì món ăn lạnh !”

“Còn nữa, vì con …Trải ga giường màu đỏ cho cữu hả?” Giang Tư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi .

Cơ thể nhỏ bé của Đô Đô run lên, nó lặng lẽ : “Màu đỏ… Màu đỏ mà!”

Sau đó như nghĩ đến điều gì đó, khí thế của nó bắt đầu mạnh hơn, nó chỉ cảm thấy sai ở nên vẻ mặt trở nên kiêu ngạo: “Cữu thật sự thưởng thức mà! Đó là đồ mà ngoại tổ mẫu hao tâm tổn sức, ngày đêm, dồn hết tâm huyết để cho cữu đó! Cữu dùng thì đúng là đồ bất hiếu! Hơn nữa, bộ ga giường đó vốn treo trong tủ quần áo của cữu, con chỉ tiện tay lấy xuống thôi, vì thế thể trách con !”

Giang Tư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi : “Vậy cữu hỏi con, mấy năm đèn sách của con đều là phí công ? Mấy từ là để dùng như thế hả!”

Cậu nhịn mà vuốt mi tâm: “Con thật sự cữu tức c.h.ế.t mà!”

Đô Đô từ từ xuống băng ghế nhỏ ở gần nhất, nó cẩn thận từng li từng tí mà : “Sau … Con chắc chắn sẽ như nữa! Tiểu cữu cữu, nể tình con trải giường giúp cữu, cữu tha thứ cho con ?”

Nói xong, nó còn chớp chớp mắt vài .

mà… Giang Tư Nguyệt chỉ cảm thấy cay mắt.

Trước khi , Giang Tư Nguyệt dặn dò: “Nếu còn như , cữu sẽ gánh tội giúp con nữa, cũng sẽ cho con tiền tiêu vặt nữa .”

Đô Đô vội vàng nghiêm, nó bảo đảm gật đầu: “Vâng ạ! Đảm bảo sẽ tái phạm ạ!”

“Tốt nhất là như !”

Sau khi Giang Tư Nguyệt rời , Đô Đô nhịn mà bắt đầu suy nghĩ, hôm nay, tiểu cữu cữu của nó kỳ lạ quá, theo lý mà đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu là lúc , thèm để ý tới, cảnh tượng hỏi tội ngày hôm nay thật sự hiếm thấy.

mà, nó cảm thấy sợ hãi, tiểu cữu cữu của nó chẳng qua chỉ là sấm to mưa nhỏ, cho dù thật sự tức giận thì cũng chỉ là lời ngoài miệng, dù nó cũng sẽ đánh đòn!

Trải qua nhiều năm, nó nghiên cứu kỹ càng, nếu , thật ở trong nhà, chỉ nương sẽ thật sự dạy dỗ nó, còn cha và tiểu cữu cữu đều giống , dù đánh đòn thì sẽ bao giờ đánh đau! Vì hề sợ chút nào!

Ở một bên khác, Cẩu Đản Nhị Oa đang mỉm xa mặt , bất lực : “Nhị Oa, loạn theo Đô Đô ?”

Nhị Oa bí hiểm lắc đầu: “Đệ loạn ạ!”

Nhị Oa nghĩ tới ánh mắt mà Cẩu Đản cô nương ngày đó thì lập tức cảm thấy chắc chắn thích , đôi mắt như dính lên luôn mà!

Cho dù Cẩu Đản ca gắng sức phản bác nhưng bé vẫn chẳng qua đang cảm thấy hổ mà thôi!

Khoảng thời gian , bọn họ hỏi thăm và cô nương là khách của phủ tể tướng, chừng một ngày nào đó, nàng sẽ đột nhiên rời !

bất kể thái độ của Cẩu Đản như thế nào, bọn họ đều cố gắng giúp mới !

“Cẩu Đản ca, thích , nhưng chủ động hơn mới đúng chứ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-349.html.]

Một hồi lâu sâu, Cẩu Đản mới : “ mới mười lăm tuổi thôi! Hơn nữa thật sự gì cả! Đệ cũng , chính là khách của phủ tể tướng đó, nào sẽ để ý những như chúng chứ.”

Rõ ràng Đoàn Đoàn cha nương yêu cầu, mười bảy, mười tám tuổi thì tuyệt đối theo đuổi cô nương mà thích, đến lượt thì cố gắng tác hợp giúp , đến cả cha nương ở nhà cũng thế!

mặc dù Cẩu Đản nghĩ đến chuyện quá sớm.

, từ ngày gặp cô nương đó thì… Thì thể rời mắt nổi.

“Nhị Oa, Đệ… Các cần quan tâm chuyện của , tự thế nào.”

Suy nghĩ một hồi, sợ mấy bọn họ sẽ chuyện gì đó khiến khó xử, vì Cẩu Đản nhịn mà dặn dò.

Nhị Oa : “Nếu chủ động hơn thì chúng cũng mặc kệ thôi, nhưng mà cứ lề mà lề mề như thế, lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi khiến chúng thôi cũng thấy sốt ruột đó!”

Cẩu Đản ngây ngốc bé: “Nhị Oa, còn dạy bảo nữa hả! Một đứa trẻ như thì cái gì chứ.”

Nhị Oa lườm một cái: “Đệ mười ba tuổi , mặc dù lớn nhưng cũng hiểu những điều , đừng , đến cả Đô Đô cũng hiểu nhiều hơn cả đó!”

Khóe mắt của Cẩu Đản giật giật, ai so sánh với thằng nhóc chứ! Đều ăn cơm như , cũng nó lớn lên như thế nào? Vậy mà nó chọc cho các cô gái vui vẻ!

Bây giờ, Thường Hoa học viện ở huyện Khúc Phong của bọn họ nhận nữ hài tử đến học, vì Đô Đô ở trong chẳng khác gì cá gặp nước, một đám các bé gái thích chạy theo nó.

Đến cả mấy Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành cũng sự tích của nó.

Hai họ còn cảm thán ở mặt chỉ một .

Rõ ràng là của Đoàn Đoàn, nhưng chẳng sở thích học hành và dịu dàng giống Đoàn Đoàn chút nào.

Nó thích trêu mèo ghẹo chó chọc mèo, miệng thì ngọt ngào như bôi mật .

Cẩu Đản xua tay: “Dù đó cũng là chuyện của , tự , nghĩ xem, nếu các phiền con gái nhà , chừng sẽ khiến ghét hơn, đến lúc đó là mất nhiều hơn .”

Nhị Oa bất lực gật đầu: “Được , cũng đến thế thì thôi, nhưng chính nhanh hơn mới .”

đối với Cẩu Đản mà , nữ nhi tư tình là chuyện quan trọng, quan trọng nhất là mục đích tới kinh thành , đó chính là phát triển công việc giao hàng mà Oản Oản thẩm thẩm .

Thật cũng khác giao thức ăn ở hiện đại là mấy.

Điều đầu tiên để phát triển công việc tìm nhiều nhanh nhẹn, hoạt bát.

Bọn họ thể chạy chạy nhiều nơi, chào hàng giúp, chân chạy vặt, thể mua hộ đủ các loại đồ, nhất là đồ ăn.

Mà việc Cẩu Đản là thành lập một cửa tiệm giao hàng như , nhân viên chính là những giao hàng.

Việc đầu tiên là tuyển , chủ yếu là công việc kiếm tiền nên sẽ nhiều bằng lòng , vì phần cần lo lắng.

Sau đó là thống nhất trang phục, để thấy thì sẽ lập tức họ là nhân viên giao hàng của cửa tiệm .

Trang phục cần quá cầu kỳ, chỉ cần màu sắc tươi sáng, chất lượng đạt chuẩn là .

Trong thời gian , nhân viên giao hàng tuyển gần xong, đó là yêu cầu về quần áo.

Loading...