Ta  thấy A Bảo, dáng vẻ hoảng hốt như  vấp ngã mấy , vạt váy bám đầy bụi, mắt đỏ hoe vì .
 
Cô bé kéo tay :
 
“Quận chúa…”
 
Ta lau nước mắt cho nó:
 
“Đừng .”
 
Rồi  đầu nghiêm giọng dặn vài nhà :
 
“Chuẩn  xe ngựa.”
 
“Dùng  của vương phủ mời thái y đến Triệu phủ.”
 
Xe ngựa  nhanh  sẵn sàng,  dắt hai đứa trẻ lên xe.
 
A Bảo dù đau lòng nhưng vẫn cố nén , kể rõ nguyên nhân mẫu  cô bé đột nhiên phát bệnh.
 
“Sau khi phụ  mất, mẫu  con bệnh  nặng… Về  tiểu thúc  về,  sẽ minh oan cho phụ , mẫu  liền cố gắng lén tìm đạo sĩ uống đan dược,  thế nào cũng  sống tới ngày thấy phụ   rửa sạch oan khuất.”
 
“Tiểu thúc  cho mẫu  uống thuốc nữa, mẫu   ngừng mấy hôm , nhưng hôm nay mẫu  nhận  một bức thư,  xong cứ  mãi,   uống thuốc, kết quả uống xong thì thổ huyết  nhiều…”
 
A Bảo  xong cắn c.h.ặ.t môi, nước mắt rơi  ngừng.
 
Lúc  Lang Nghiễm đang ở công đường, cô bé còn nhỏ    đường, chỉ nhớ con đường theo Vĩnh Nhi tới vương phủ những ngày , liền liều mạng chạy tới.
 
Vĩnh Nhi đau lòng ôm nhẹ lấy A Bảo.
 
“Không   A Bảo,  mẫu   , mẫu  ngươi nhất định sẽ  .”
 
Hai bé gái ôm lấy .
 
Nghe xong,  bất chợt hỏi A Bảo:
 
“Là ai đưa thư cho mẫu  con?”
 
A Bảo lau nước mắt, lắc đầu:
 
“Không , là ai đó b.ắ.n mũi tên  trong nhà, bên trong giống như là đồ của phụ …”
 
Tim  đập nhanh hơn.
 
Không đúng.
 
Ta vỗ vách xe, giục phu xe nhanh lên.
 
Lang Nghiễm tuy   tên đổi họ,  dễ  nhận .
 
 Lý Duyên thì  như .
 
Khi còn ở Giang Châu, nàng  tuy là nữ nhân nên ít lộ diện, nhưng hiện giờ triều đình bỗng dưng điều tra sai phạm của Phó Phủ, gió chiều nào đang ngầm thổi về hướng vụ án của Lang Sát năm đó.
 
Phó Phủ lăn lộn quan trường lâu năm, nhất định sẽ nhanh chóng hiểu  then chốt. 
 
Nếu y  che giấu chuyện năm xưa    theo manh mối thì  trừ khử sạch sẽ những   liên quan đến Lang gia.
 
Năm đó Lang Nghiễm "c.h.ế.t", Lý Duyên  đồn  tái giá. 
 
Phó Phủ chỉ cần nghĩ đến đây, nhất định sẽ điều tra xem Lý Duyên gả cho ai.
 
Di vật trong thư chính là một chiêu thăm dò xem Lý Duyên còn vương vấn tình cảm với  phu quân  khuất  .
 
Nếu nàng   buồn  vui thì thôi, đằng  nàng    thổ huyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/10.html.]
 
Phó Phủ nhất định sẽ sinh nghi, nghi ngờ   là Triệu Nghiêm đang âm thầm giở trò.
 
18
 
Xe ngựa vòng vèo qua những con phố quanh co, rốt cuộc cũng kịp tới Triệu phủ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“A nương!” 
 
A Bảo nhào lên  giường của Lý Duyên.
 
Trong bóng tối lờ mờ  màn giường, n.g.ự.c Lý Duyên loang lổ vết m.á.u. 
 
Nàng nắm c.h.ặ.t một chiếc nhẫn ngọc,  thở yếu ớt.
 
Ta nhận  chiếc nhẫn đó. 
 
Huynh  Làng gia đều  một chiếc. 
 
Khi Lang Nghiễm và  thành ,   trao cho  chiếc của , bảo đó là tín vật đính hôn của Lang gia.
 
Một  thở gấp gáp, Lý Duyên mở mắt,  thấy chúng .
 
Làn da trắng mịn đầy đặn của nàng dường như chỉ là ảo ảnh trong thoáng chốc. 
 
Khi dược lực mạnh mẽ tan , dung mạo thật sự mới lộ , gầy guộc yếu ớt đến đáng thương.
 
 nàng vẫn nắm c.h.ặ.t chiếc nhẫn, như thể tìm  thứ gì đó khiến lòng yên , trong mắt ánh lên tia lệ.
 
Nàng bịt tai A Bảo ,  hiệu  ghé sát hơn.
 
Tựa như đang ở thời khắc cuối cùng, nàng  dốc  một bí mật nặng nề chôn giấu bao năm trong tim.
 
“Thật    từng thành  với Sát ca ca. Huynh  mãi  chịu cưới , bảo  còn nhỏ quá, theo   chỉ chịu khổ.”
 
Lý Duyên    , nước mắt lặng lẽ lăn dài từng hàng.
 
“Ta    sợ khổ, chỉ cần   ở bên .     tin, nên  hạ thuốc  rượu   uống,  mới  A Bảo. Ta nghĩ,     sẽ  thể trốn tránh  nữa…”
 
“…   giận lắm, bảo  tự hủy hoại bản . Sau đó thật lâu     . Ta cứ tưởng   sẽ  bao giờ quan tâm  nữa. Nào ngờ,    c.h.ế.t .”
 
Nàng siết c.h.ặ.t chiếc nhẫn, khẽ : 
 
“Ta  hận   suốt bao năm, hận    từng cho  một lời giải thích, khiến  đến khi   c.h.ế.t  cũng chẳng thể buông bỏ.  giờ   …”
 
“Huynh   định cưới .”
 
Nhẫn ngọc nhuốm m.á.u  mở , bên trong khắc hai chữ: 
 
“Lý Duyên”.
 
Ta ngây  .
 
Lý Duyên buông tay, đẩy A Bảo đến bên .
 
“A Bảo, đây là thẩm thẩm của con. Là  mà tiểu thúc con yêu thương nhất.”
 
Nàng ngả  xuống, mi mắt dần khép .
 
Khẽ thì thầm với : 
 
“A Nghiễm miệng vụng về, giống ca  , đừng… đừng trách . Chàng thật sự…  còn cách nào…”
 
Một tia sáng xuyên qua màn giường, chiếu lên những ngón tay gầy guộc của nàng.