Gió thốc  vén màn xe, Lang Nghiễm siết c.h.ặ.t dải lụa trong tay, trong chớp mắt,  nhào , siết cổ thích khách.
 
“A Tồn! Chạy !”
 
Ta  chạy, mà giúp  giữ c.h.ặ.t đầu dây bên , chân chống  thành xe, dốc sức siết ngược thích khách .
 
Ngựa lồng lên, chạy điên cuồng. 
 
Mặt thích khách tím ngắt, phát  tiếng khò khè ngạt thở.
 
 lúc , xe đột ngột quẹo gấp, đ.â.m  gốc cây, cả bọn  hất văng  ngoài.
 
Đầu  đập mạnh  tảng đá, m.á.u chảy, choáng váng  dậy nổi.
 
Thích khách ở gần nhất, thở hồng hộc, lết từng bước, rút d.a.o lê tiến về phía .
 
D.a.o chỉ còn cách một tấc thì  dừng , Lang Nghiễm  túm lấy chân  từ phía .
 
Hai  vật lộn.
 
D.a.o văng .
 
Ta  mờ mịt, thấy Lang Nghiễm  thương ở bụng,  thích khách đè  , siết cổ đến đỏ bầm.
 
Trước mắt   là m.á.u.
 
Ta nuốt một ngụm m.á.u tanh, nghiêng đầu,  thấy con d.a.o.
 
Ngón tay cố gắng  tới, chút một, nắm .
 
Ta gần như bò lê qua, gắng gượng  dậy, đối diện với ánh mắt rực m.á.u của Lang Nghiễm qua lưng thích khách, siết c.h.ặ.t chuôi d.a.o.
 
Gió lớn thổi qua cây đa, xào xạc.
 
Chỉ  một tiếng "phụt" cực khẽ, m.á.u b.ắ.n xối xả, ướt đẫm mắt .
 
Ta rũ rượi ngã xuống.
 
Trước khi mất  tri giác, Lang Nghiễm gắng gượng cõng  lên. 
 
Trên tấm lưng gầy rộng ,    tiếng mưa giông ầm ào, trận mưa lớn đầu tiên của mùa hạ, trút xuống dữ dội.
 
21
 
Ta tỉnh  trong một Phật tự.
 
Các vị tăng nhân , là Lang Nghiễm  cắn răng bò lên núi với  thể trọng thương, dập đầu cầu xin đại sư cứu . 
 
Hiện tại  vẫn còn hôn mê trong tịnh điện bên cạnh.
 
Ta vịn trán, từ  giường bước xuống,   ngoài điện.
 
Trời mới rạng sáng, mưa  dứt, mây cũng tan, tiếng chim líu ríu vang vọng khắp núi rừng.
 
Trong màn sương xanh lững lờ,  một   đó.
 
Vì đang ở nơi cửa Phật,    tháo đ.a.o xuống. 
 
Thói quen căng thẳng khiến   thể sờ  vỏ đ.a.o như , đành siết c.h.ặ.t vạt áo bên hông, vò đến nhăn nhúm.
 
Hắn  chằm chằm  bậc đá, nơi  một vị tăng đang dội nước rửa sạch vết m.á.u.
 
“Quan ca ca.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/12.html.]
 
Ta bước tới, trông thấy ngay bên chân , ở mép bậc đá còn hằn  một chòm dấu vết loang lổ, là dấu m.á.u đầu ngón tay.
 
Ngô Quan ngẩn    lâu.
 
Hắn đột ngột lên tiếng: 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Tựa như từ  khi nàng rời Thương Châu, mỗi    bảo vệ nàng,  đó đều   là . Trước   từng nghĩ, nếu  c.h.ế.t ,  sẽ  cơ hội.  cuối cùng  vẫn luôn ở đó.”
 
Ta cũng  theo, cho đến khi vết m.á.u gây chấn động lòng    tăng nhân rửa sạch.
 
Đón làn gió dịu mát  mưa,  nhớ  chuyện xưa, nhẹ giọng :
 
“Thật ,  ép  cưới . Trong thư  từng  cho  là hai  tình đầu ý hợp, đều là lời dối trá.”
 
Ngô Quan ngẩng phắt lên.
 
“Chính tại nơi ,  nhặt chiếc ô lên đưa ,   thấy đôi mắt , liền động lòng.     động lòng với , thậm chí lúc đầu còn  ghét , cái kiểu ngạo mạn  cao đó.”
 
“Hồi trẻ   bướng bỉnh, cái gì thích là nhất định  đoạt cho bằng , đến nỗi lấy cả   của   uy hiếp. Chàng cưới , tưởng như là vinh quang, nhưng thật  là vì bệ hạ kiêng dè tông thất, nên  chẳng  tương lai gì.”
 
Ta cúi đầu, hít hít mũi.
 
“Ta  rõ   gì,  mà vẫn tự cho là đúng, lấy danh nghĩa vì  mà luôn cản trở.”
 
“Có lẽ ngay từ đầu,   sai ... Nếu   cưới , thì ca ca     kinh  quan, cũng sẽ  rước lấy họa sát . Còn ,  thể như nguyện  điều  ngoài, trở về đoàn tụ với  .”
 
“Bốn năm tưởng rằng   c.h.ế.t,  luôn mang mặc cảm.”
 
Gió mang theo  mưa đêm qua, nặng nề thổi tới, như dìm cả trái tim xuống đáy.
 
“Khi  g.i.ế.t thích khách, cứu , trong đầu  chỉ  một suy nghĩ: may quá, cuối cùng  cũng bù đắp  cho  một ,  còn nợ nữa.”
 
“ mà…” 
 
Giọng  nghẹn .
 
“Đường xa như , rõ ràng   thể bỏ  , tại  vẫn cứ khiến   mang ơn   nữa…”
 
Sương sớm đọng   lông mi ẩm ướt,  cố kìm nước mắt.
 
“Không  .” 
 
Ngô Quan xoay , đối diện với , cẩn thận vén mái tóc ướt qua vết thương  trán, giắt   tai . 
 
“Trái  mới đúng.”
 
“Nàng dù tính khí , nhưng miệng chỉ giỏi cãi, tim  mềm hơn ai hết.”
 
Ngô Quan   như thể đang  một kẻ ngốc, bất đắc dĩ :
 
“Một tân khoa trạng nguyên  tiền đồ xán lạn,  rõ cưới nữ nhân  sẽ hại đến tiền đồ của ,  mà vẫn cưới.”
 
“Đó   là  ép, mà là thích đến lú lẫn đầu óc .”
 
Ngô Quan như  chịu nổi nữa, chống nạnh xoay   trời.
 
“Được ,  xem phu quân , suýt nữa thì c.h.ế.t thật , sốt đến mê man mà vẫn một câu một tiếng gọi A Tồn, nước mắt chảy còn nhiều hơn m.á.u.”
 
Nói    lắc đầu   xuống bậc đá,  lẩm bẩm:
 
“Một  miệng độc, một  miệng ngốc, hai kẻ   mà ghép   …”