Ta  sững sờ, đến khi lấy  tinh thần thì vội dặn:
 
“Quan ca ca, chuyện   thương đừng  với con bé và phụ  !”
 
Ngô Quan xua tay, lớn tiếng:
 
“Muộn !”
 
“Đêm qua quận vương  tin, lập tức chạy đến thấy vết thương  trán nàng, giận tím cả mặt, ôm lấy bài vị của mẫu  nàng và Vĩnh nhi, chạy  Thái miếu  với tiên đế !”
 
22
 
Phụ    lúc nửa đêm,  náo động cả hoàng cung.
 
Lúc đầu bệ hạ  để tâm,    cấm vệ quân trông miếu báo : 
 
“Quận vương … mẫu  của quận chúa năm xưa vì vướng  bè phái tranh đấu mà mất mạng. Giờ nếu quận chúa  gặp chuyện, quận vương sẽ… sẽ treo cổ  mặt tiên đế…”
 
Nghe , bệ hạ nổi giận đập nát cả một bộ chén ngọc.
 
Thế nhưng sáng hôm , khi lâm triều, văn thần do thái tử  đầu và võ tướng do Ngô Quan dẫn dắt đều đồng loạt dâng sớ, bày tỏ vụ quận chúa và quan viên  bắt cóc   tuyệt đối  thể dung tha.
 
Trong cung, hoàng hậu cũng lên tiếng khẩn cầu.
 
Cuối cùng, bệ hạ đích  đến Thái miếu, đối mặt với phụ   đang quỳ mãi   dậy, im lặng hồi lâu,  thở dài:
 
“Dự An, đủ .”
 
Bệ hạ nhượng bộ, đồng ý điều tra triệt để vụ bắt cóc  .
 
Vì an , phụ  bảo  cứ ở  chùa thêm một thời gian, đợi  việc lắng xuống  hẵng xuống núi.
 
Vĩnh nhi và A Bảo cũng  đón đến đây.
 
Nhìn thấy vết thương của , hai đứa buồn mãi  nguôi.
 
Cuộc sống  núi trôi chậm rãi, A Bảo thỉnh thoảng sẽ lén dắt Vĩnh nhi đến thăm Lang Nghiễm vẫn còn hôn mê.
 
Qua khung cửa sổ, hai đứa nhỏ gác cằm lên mép giường, ánh sáng lam nhạt từ bức bích họa phức tạp phản chiếu phủ lên  đang .
 
“Đây là tiểu thúc của  ?” 
 
Vĩnh nhi hỏi.
 
“Ừ.” 
 
A Bảo đáp.
 
“Gầy quá.”
 
“Ừ…” 
 
A Bảo khẽ đáp.
 
Hai đứa rì rầm bên  như hai chú chim con mềm mại.
 
A Bảo   tinh thần, nó  nó sợ.
 
“Vĩnh nhi, tiểu thúc  tỉnh  ? Có giống mẫu  …”
 
Vĩnh nhi  sẽ tỉnh . 
 
“Chúng   cầu Bồ Tát .”
 
Thế là hai đứa cứ thế lải nhải với tượng Phật nơi chính đường như thế.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/13.html.]
23
 
Một hôm,  choàng tỉnh từ cơn ác mộng,  lâu  lấy   tinh thần. 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta rón rén  dậy, vượt qua hai đứa nhỏ đang ngủ trong cùng một gian phòng, khoác áo choàng, cầm đèn, lặng lẽ đến tịnh điện bên cạnh.
 
Lang Nghiễm vẫn nhắm c.h.ặ.t mắt, môi trắng bệch.
 
Giống hệt trong mộng, như   vớt lên từ dòng nước lạnh, mặc  , mắng, đánh đập thế nào,  cũng chẳng chút phản ứng.
 
Bốn năm qua, lúc đầu   mơ thấy cảnh , về  thì  nữa. 
 
Ta cứ ngỡ   buông xuống .
 
Ta cúi đầu  , lẩm bẩm:
 
“Thì  là …”
 
Ánh đèn leo lét, đổ bóng hình  lên  .
 
“Vụ án của  trưởng    giao cho tam ti tái thẩm .”
 
“Lý Duyên,   nhờ  an táng tử tế,   chờ  về Giang Châu, mang nàng  về bên cạnh  trưởng.”
 
Ta thở thật nhẹ.
 
“Trước …  luôn ép   đón nhận tình cảm của , cứ tưởng rằng giữ  bên  là cách  nhất để yêu thương.”
 
“Mãi đến khi  rời  bốn năm,  mới dần hiểu  – mỗi   yêu cầu  đáp  bằng tình yêu tương đương, thật  là đang đè nặng lên vai .”
 
“Yêu  lẽ  chỉ là chuyện của riêng ,  mà  khiến  vướng  bao nỗi đau.”
 
“Chàng giả c.h.ế.t trốn khỏi ,  lẽ là đúng .”
 
Bóng đèn lay động, kéo theo cả chiếc bóng mơ hồ.
 
Ta toan  .
 
“Chàng cứ yên tâm,  sẽ   với Vĩnh nhi rằng  là phụ  nó, đừng lo lắng.”
 
“Chàng  con đường của riêng ,  sẽ  bao giờ… ép buộc  nữa.”
 
“Từ nay về , chúng  hãy sống thật  .”
 
Cuối cùng cũng đem hết những điều giấu kín bao năm    mặt ,  khẽ thở phào, dời đèn nến, chuẩn  rời khỏi.
 
“Phập.”
 
Một bàn tay ấm áp, yếu ớt nắm lấy .
 
“…Xin .”
 
Lang Nghiễm run rẩy hàng mi,  đầu, nước mắt từng giọt  ngừng rơi xuống, lướt qua sống mũi.
 
“Bốn năm… để nàng một …”
 
Chàng như còn trong mộng, thì thào .
 
“A Bảo… cái tên đó,    đặt…”
 
Một trái đắng chua xót như vỡ tung nơi cổ họng,  nghẹn ngào, khóe mắt chợt thoáng thấy một bóng  lướt qua ngoài cửa.
 
Ta hốt hoảng  .
 
Vĩnh nhi mặc áo mỏng, lặng lẽ  trong bóng tối.