24
 
Về , Vĩnh Nhi  còn  tìm Lang Nghiễm nữa, A Bảo tìm con bé, nó cũng tránh mặt. 
 
Ta tìm thấy nó ở một hồ đá nhỏ. 
 
Nó   một tảng đá, ngẩn   mấy con cá bơi lội.
 
“Vĩnh Nhi.”
 
Ta bước đến,  xổm  mặt nó, khẽ lay lay tay áo nó: 
 
“Xin , A nương    với con.”
 
Nó cúi đầu, dùng ngón tay cào đám rêu  đá, khẽ lắc đầu.
 
“Là  lừa chúng ,  luôn khiến nương  , con  thích.”
 
Ta sững .
 
Một lúc lâu ,  đưa tay xoa đỉnh đầu nó, nơi nó cứng đầu  chịu ngẩng lên,  thở dài: 
 
"Vậy  con  ?”
 
Nghe , Vĩnh Nhi bỗng bật , lao  lòng  nức nở.
 
“Con  … Con thấy   thương, con buồn lắm, A nương.    lừa nương, con  nên buồn mới đúng…”
 
Ta hít sâu một , ôm lấy  thể non nớt nhỏ bé , vốn  nên  gánh chịu những cảm xúc như .
 
“Hắn   kẻ thù của con,  là phụ  của con.”
 
“A nương từng  nếu  ở bên cạnh, sẽ  thương  thương con,    dối.” 
 
Vĩnh Nhi bướng bỉnh ngẩng đầu,  vẻ  hổ vì nước mắt, cứ đưa tay lên lau hoài.
 
Ta giữ lấy tay nó.
 
“Vĩnh Nhi, con   nước mắt, là để .”
 
“A nương   cũng  ích kỷ với ,  bắt nạt .”
 
“Con thấy đau lòng vì   sai, vì con là một đứa trẻ  yêu thương. Con còn thẳng thắn hơn cả a nương và  nữa.”
 
Bóng nước lay động, đôi mắt Vĩnh Nhi đẫm lệ mờ mịt, nó    lưng ,  vẻ sững sờ.
 
Ta    theo.
 
Dưới bóng cây xanh rậm rạp, Lang Nghiễm   từ lúc nào  tỉnh và đến đây, lặng lẽ   và Vĩnh Nhi  chuyện.
 
Chàng bước chầm chậm , cúi  xuống, mái tóc dài buông xõa  buộc, lạnh buốt lướt qua mu bàn tay . 
 
Chàng chìa tay , đưa cho Vĩnh Nhi.
 
Là một con thỏ nhỏ đan bằng cỏ.
 
Ánh mắt Vĩnh Nhi sáng lên một chút, nhưng  nhận lấy, nó ngẩng đầu  .
 
Ta  nó, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, nhận lấy và đặt  lòng bàn tay Vĩnh Nhi,   với Lang Nghiễm:
 
“Chàng vẫn chỉ  đan thỏ để dỗ   thôi , chẳng  chút sáng tạo nào.”
 
Lang Nghiễm khàn giọng :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/14.html.]
“Nếu nàng  thích,    sẽ học cái khác.”
 
Ở  xa, A Bảo len lén vẫy tay gọi Vĩnh Nhi.
 
Vĩnh Nhi cầm con thỏ cỏ, liếc  hai chúng  một cái,  mím môi chạy về phía A Bảo.
 
Hai đứa bé bịt miệng  khúc khích, chạy .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta  dậy, lúc  mới  sang  với Lang Nghiễm:
 
“Chàng là gì của  , Triệu đại nhân? Giữa chúng    còn  cái gì nữa ?”
 
Lang Nghiễm mỉm :
 
“Nàng bảo  là gì, thì  là cái đó.”
 
Chàng , trong mắt ánh lên sự bao dung,  vốn là   dễ khiến  khác ỷ .
 
“Lang Nghiễm, Triệu Nghiêm,  danh phận  , đều  quan trọng. Chỉ cần nàng vẫn  để    thấy nàng,  là  .”
 
Ta   hồi lâu, nhướng mày  rời , để  một câu nhắc nhở:
 
“Chuyện xưa  cũng  , nhưng  rốt cuộc  giấu , bốn năm trống vắng   cứ   là lấp đầy .”
 
“Tuy rằng mấy năm nay   ôn hòa hơn, nhưng bản tính khó đổi. Nếu   thể giữ lời hứa ở bên mẫu tử  suốt đời, thì nhân lúc còn hòa thuận, chia tay  mới là kết cục  nhất.”
 
25
 
Ngày những vụ án liên quan đến Phó Phủ kết thúc, lão Vương gia Ký Bắc qua đời.
 
Ta xuống núi, rời chùa, vội đến viếng.
 
Ngô Quan mặc đồ tang, xử lý  thỏa  hậu sự cho lão Vương gia. 
 
Hắn  trong từ đường, bờ vai rộng, sừng sững như ngọn núi trầm mặc.
 
“Vài hôm nữa    ? Sao gấp ?” 
 
Ta hỏi.
 
Ngô Quan lau sạch bài vị của phụ mẫu, gói ghém cẩn thận: 
 
"Phụ mẫu   thích kinh thành,  như  nhốt trong lồng. Nhân lúc bệ hạ còn đang bận rối rắm với vụ án mấy hôm nay,   nhanh chóng chạy thôi.”
 
Hắn nhăn mặt:
 
“Không thì ai  bệ hạ   ban cho  cô nương nào,  chịu  nổi .”
 
Ta quỳ xuống cùng .
 
Ánh nắng rọi , bóng hai  kéo dài,  thì gần, mà mãi chẳng thể chạm .
 
“Quan ca ca…” 
 
Ta ngập ngừng mở miệng.
 
Ngô Quan ngẩng đầu  .
 
  hồi lâu cũng   nên lời.
 
Hắn :
 
“Sao,  trốn cùng  ?”