Dĩ nhiên  sẽ gật đầu.
 
Biết  tối đến còn chui trong chăn  trộm cũng nên.
 
3
 
Ta dắt Vĩnh Nhi rời khỏi Lang phủ về nhà  đẻ, mấy  quản sự và ma ma trong phủ đều cuống cuồng.
 
“Phu nhân là về nhà  ạ? Bao giờ thì trở ?”
 
Ta sai  kiểm kê sổ sách gia sản, giao cả cho lão quản sự,   chỉ : 
 
“Không về nữa .”
 
“Mấy  đều là  hầu lâu năm của Lang gia, giao đồ cho các ,   cũng yên tâm.”
 
Lão quản sự hoảng hốt,  dám nhận: 
 
“Phu nhân  gì , những gì gia chủ để  đương nhiên là của phu nhân. Phu nhân   thì nên mang cả chúng   theo, gia chủ  còn, chúng  chỉ còn  hầu hạ phu nhân và tiểu thư.”
 
Ta nắm tay Vĩnh Nhi, lắc đầu.
 
“Việc nào  việc nấy, hôm nay bước  khỏi cửa, Lang phủ với  từ nay  còn liên quan gì nữa. Sau        về phủ nhận chủ, nên bây giờ vẫn nên rõ ràng thì hơn.”
 
Mấy lão đầy tớ  ,  hiểu rõ ý.
 
Xem  chuyện Lang Nghiễm giả c.h.ế.t, họ cũng  .
 
Ta cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, chỉ trong nửa ngày  dẫn Vĩnh Nhi trở về vương phủ.
 
Không ngờ  gặp Lang Nghiễm ở đó.
 
Phụ  đưa   khỏi thư phòng,  đúng lúc chạm mặt .
 
“A Tồn?”
 
Phụ   ngạc nhiên,  đống hồi môn  mang theo chất đầy cả sân.
 
Có mặt  ngoài, ông  tiện  nhiều, chỉ chỉ  Lang Nghiễm giới thiệu: 
 
“Đây là Triệu đại nhân,  đích  Hoàng thượng đề bạt  Thị lang bộ Hộ,   sẽ  Xuân Phường, là  phò tá Thái tử.”
 
Đông cung ? 
 
Nhanh thật, mới  về  trèo lên  trung tâm .
 
Lang Nghiễm bình tĩnh như nước, cúi  hành lễ với  như  đầu gặp mặt: 
 
“Quận chúa.”
 
Phụ   vẻ  nhận  , nên  coi trọng,  cũng  thể thất lễ, đành khẽ gật đầu đáp .
 
Lang Nghiễm cúi  : 
 
“Quận vương  việc nhà, tại hạ xin phép cáo…”
 
“A nương!”
 
Giọng Vĩnh Nhi cắt ngang lời .
 
Chàng sững  trong thoáng chốc,  cô bé đang chạy về phía .
 
4
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/2.html.]
 
Chỉ khi ở trong vương phủ, Vĩnh Nhi mới lộ  vẻ hoạt bát của một đứa trẻ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Con bé cầm cây cung nhỏ  từng dùng,    b.ắ.n trúng vòng tròn chính giữa.
 
Vừa  thấy  ngoài, nó lập tức thu  vẻ nghịch ngợm, cung kính hành lễ với ngoại tổ phụ,   chút nghi hoặc ngẩng đầu  nam nhân xa lạ bên cạnh ông.
 
Phụ  bảo con bé gọi Lang Nghiễm là “Triệu đại nhân”.
 
Nó liền ngoan ngoãn gọi theo,  chẳng mấy hứng thú kéo tay , đòi   xem bia ngắm mà nó  b.ắ.n trúng.
 
Khi lướt qua , sắc mặt Lang Nghiễm thoáng tái nhợt.
 
Đi  vài bước,   phụ  cảm khái  với  rằng Vĩnh Nhi là con gái  và  phu quân  khuất.
 
“Mẫu tử nó thủ tiết cô đơn suốt bốn năm, ai khuyên cũng  , chỉ  sẽ giữ đạo phu thê.”
 
Phụ  dừng một chút, đổi giọng, thở phào:
 
“ giờ thì coi như buông ,  thế  chắc là  giữ nữa .”
 
Ông  , giọng nhẹ nhõm  hẳn, còn  đùa:
 
“Bổn vương  vặn  vài  rể tương lai đang để ý, Triệu đại nhân nếu rảnh cũng giúp bổn vương xem qua một chút? Sau  tiểu nữ tái giá,  thể thiếu một chén rượu mừng từ đại nhân …”
 
Chưa  hết, liền  một tiếng vật nặng ngã xuống đất.
 
“Triệu đại nhân?!”
 
“Mau đỡ dậy!”
 
Hình như là trượt chân, ngã từ bậc đá xuống.
 
Ta   đầu.
 
Ngược  Vĩnh Nhi  tò mò ngoái   một cái,  che miệng  khúc khích, rón rén ghé  tai  thì thầm:
 
“A nương, cái  mặt lạnh  ngã uỳnh một cái, cả mũ cũng  lệch luôn .”
 
Ta khẽ nhéo khóe môi đang  trêu chọc của con bé, chẳng định  cho nó  cái  mặt lạnh  là ai.
 
Trong lòng con bé,  phụ   mất là   ,  yêu thương mẫu  của nó. 
 
Nếu còn sống, hẳn sẽ  yêu thương nó.
 
 sự thật thì   trái ngược.
 
Người phụ   còn sống,  chỉ yêu thương và bảo vệ một đôi mẫu tử khác.
 
Vì , Lang Nghiễm vẫn nên “c.h.ế.t” mãi mãi thì hơn.
 
Ít nhất, con gái   thể giữ mãi hình tượng  phụ   hảo  khuất trong lòng .
 
5
 
 ông trời   cho   như ý.
 
Trước   gặp  đó,  hao hết tâm trí mới  thể ép  ở  bên .
 
Bây giờ   gặp,   như oan hồn bám riết  buông.
 
Mấy  dự tiệc đều chạm mặt Lang Nghiễm đến đón Lý Duyên.