Ngô Quan nhếch môi, chống cằm  mưa trắng xóa ngoài cửa sổ:
 
“Ngài  còn  thể  đồng ý ? Quân cờ cũ mất , tất nhiên  gấp rút  bằng quân mới.”
 
Mưa như trút nước đập xuống đất.
 
Ngô Quan nghiêng mặt, ánh sáng mờ xanh của mùa xuân tháng tư lướt qua chân mày sắc bén của , rơi xuống, mơ hồ vô định.
 
Hắn thở dài, :
 
“A Tồn, phụ   sắp  qua khỏi .”
 
7
 
Tin lão vương gia bệnh nặng khiến  trở tay  kịp.
 
“Ông … ông  tháng  còn cùng phụ    săn ngoài thành,  …”
 
Mày Ngô Quan phủ một tầng âm u, cố lấy trò đùa để che  lo lắng trong lòng:
 
“Ai mà ,  lẽ là hồi quang phản chiếu thôi.”
 
Xe ngựa dừng  vương phủ, Ngô Quan đưa  xuống xe, dặn  hầu về nấu gừng cho  uống.
 
“Ta   nữa,   chào Vương gia một tiếng.”
 
Ngô Quan  , cúi đầu lau giọt mưa nơi chóp mũi , khẽ :
 
“Ta… chỉ là lâu lắm   trở về, trong lòng trống rỗng, thấy  nàng là đỡ hơn chút .”
 
Thị vệ chạy nhanh dắt ngựa , Ngô Quan xoay  lên ngựa.
 
“Đi đây!”
 
Hắn vẫy tay, bóng dáng nhanh nhẹn biến mất trong màn mưa.
 
Trước cổng phủ, Vĩnh Nhi đang cầm ô chuẩn   đón , thấy bóng lưng của Ngô Quan, tò mò hỏi:
 
“A nương, đó là ai ?”
 
Ta đáp: “Là Quan cữu cữu.”
 
Vĩnh Nhi mừng rỡ kêu lên:
 
“Là  đó! Là vị cữu cữu tặng con con ngựa nhỏ đó!”
 
Ta gật đầu. 
 
Vĩnh Nhi  hỏi khi nào cữu cữu sẽ tới nữa.
 
“Huynh   thư hứa sẽ dạy con thuần chim ưng mà.”
 
Ta tâm sự nặng nề, dỗ dành Vĩnh Nhi vài câu, bảo để hôm khác.
 
Vĩnh Nhi  hiểu chuyện, thấy sắc mặt   vui liền im lặng, về phòng ngay ngắn trải giấy tập .
 
Tối hôm đó, khi phụ  từ phủ Ký Bắc vương trở về,  dỗ Vĩnh Nhi ngủ   ngoài cùng ông  chuyện.
 
Ngoài hành lang, mưa  nhỏ hơn, gió lạnh lượn lờ.
 
“Lão vương gia thật sự  qua khỏi ?” 
 
Ta hỏi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/4.html.]
Phụ  vuốt râu, nghiêm túc lắc đầu.
 
Một khi Ký Bắc vương qua đời, Ngô Quan cũng chẳng còn ai ràng buộc.
 
Quân cờ cũ mất, quân mới .
 
Nước trong ao lăn tăn như vảy cá, mưa lộp độp rơi xuống. 
 
Ta thấp giọng thì thào:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Vậy việc bệ hạ cho phép Ngô Quan trở về, là  ý…”
 
“Ban hôn.” 
 
Phụ  nghiêm giọng đáp.
 
Ta  sang  ông:
 
“Ban cho nhà nào?”
 
“Dù  cũng   nhà .” 
 
Phụ  đập mạnh lên lan can:
 
“Còn cụ thể nâng đỡ nhà ai khống chế thế tử, yến tiệc trong cung ngày mai sẽ rõ.”
 
Phụ  khẽ thở dài, mơ hồ lo lắng:
 
“A Tồn,   nhà  và phủ Ký Bắc e là nên giữ  cách thì hơn.”
 
Ông lắc đầu, chắp tay  lưng, ngẩng đầu  trời. 
 
Trời đen đặc, như rách một lỗ, một chú chim non cô độc chao đảo,  mới rời tổ   gió mưa quật cho chẳng rõ rơi xuống nơi nào…
 
8
 
Hôm  là sinh thần Hoàng thượng, các tông thất và đại thần đều mang theo gia quyến đến khúc sông uốn khúc ven sông Khúc Thủy. 
 
Bên phía nữ quyến,   đầu chính là Hoàng hậu nương nương.
 
Hoàng thượng ít con, trung cung  mãi   con nối dõi. 
 
Ngoài Thái tử và Tứ hoàng tử còn nhỏ tuổi, hai công chúa khác đều  xuất giá. 
 
Vì thế Hoàng hậu  yêu trẻ con.
 
“A Tồn, ngươi xem, bọn trẻ chơi vui vẻ  bao.”
 
Hoàng hậu hiền từ  nhóm tiểu thư quý tộc đang chơi trò “tàng câu” cùng với Vĩnh nhi.
 
Ta mỉm , cùng bà   ngắm, nhưng lòng  lơ đễnh.
 
Bỗng nhiên, Hoàng hậu khẽ “ủa” một tiếng: 
 
“Ơ, đứa trẻ  là con nhà ai thế? Nhìn  giống Vĩnh nhi đấy.”
 
Mi mắt  lập tức giật mạnh,  sang.
 
Lũ trẻ chia  hai phe, Vĩnh nhi và A Bảo ở một phe, tay nắm tay, thông minh như , chỉ một thoáng  tìm  chiếc móc ngọc giấu trong lòng bàn tay đối phương.
 
Nếu   cạnh  thì  nhận , giờ  kỹ mới thấy Vĩnh nhi và A Bảo thực sự  nét giống , từ khóe mắt, đuôi mày cho đến nụ  mím môi đầy dè dặt đều giống hệt .
 
Ngón tay  bất giác siết .