Ngô Quan còn  mở miệng, nhưng Hoàng đế  nhẹ nhàng gạt :
 
“Chuyện   vội, dù  ngươi cũng đang ở kinh thành, cứ từ từ suy nghĩ,  về chỗ  .”
 
Ngô Quan nặng nề  dậy, nhưng  bao lâu , lúc đến mời rượu tại bàn,   trở về dáng vẻ bất cần như thường, cùng các  quý nâng ly đổi chén, như thể khoảnh khắc nổi giận khi nãy chỉ là ảo giác.
 
Yến tiệc  đến nửa chừng, mà    thở nổi.
 
Lấy cớ giải rượu,   vườn bên ngoài điện để hít chút gió lạnh, cho tỉnh táo.
 
Trời mới  mưa, rèm lụa còn   thu  hết,  ngói điện vẫn đọng  từng giọt nước tròn long lanh.
 
Tách.
 
Rơi vỡ vụn  lan can.
 
Tách.
 
Lại một giọt nữa.
 
Ta lặng lẽ .
 
“Quận chúa?”
 
Ta khẽ nhấc mi mắt là Lý Duyên.
 
Nàng  mỉm  dịu dàng  tới, đôi má ửng đỏ  bình thường,  gần bên  cảm thán: 
 
“Rượu kinh thành đúng là nặng,  uống mãi vẫn  quen.”
 
Tựa như  ẩn ý. 
 
Ta  đáp, chỉ yên lặng chờ xem nàng còn   gì.
 
 nàng  mãi  , chỉ ngơ ngẩn  đám hoa rụng  vườn  mưa xối ướt đẫm, hồi lâu mới khe khẽ :
 
“Quận chúa, xin  đừng sợ.”
 
Gì cơ?
 
Ta nhíu mày.
 
Nàng cúi đầu, thì thào:
 
“…Chàng  sẽ  để  vướng  bất kỳ nguy hiểm nào .”
 
Gió lạnh khẽ thổi lướt qua tóc mai. 
 
Ta xem như  hiểu phần nào, liền hạ giọng, tiến sát hỏi:
 
“Các  bày  chuyện … rốt cuộc là vì cái gì?”
 
Lý Duyên lẩm bẩm:
 
“Vì cái gì… chắc là vì chấp niệm của , cũng vì của .”
 
Nàng    thêm gì nữa, chỉ  khi rời , ghé  tai   khẽ:
 
“A Bảo thực    bốn tuổi.”
 
“Nó sáu tuổi .”
 
Tách.
 
Giọt mưa từ mái hiên rơi trúng mu bàn tay ,  kinh hoàng  đầu  nàng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/6.html.]
11
 
Sáu tuổi.
 
Sáu năm !
 
Chính là năm mà  trưởng của Lang Nghiễm, Lang Sát,  vu oan  tự vẫn trong ngục.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
A Bảo và Vĩnh Nhi giống .
 
Lang Nghiễm và Lang Sát là  .
 
Vậy thì A Bảo thực  là...
 
Con của Lang Sát...
 
Xào xạc…
 
Gió ẩm ướt kéo dài lùa qua khu vườn  cơn mưa, cánh hoa dính bùn lảo đảo lăn vài vòng, mất  vẻ nhẹ nhàng,  thể bay lên  nữa.
 
Lòng  nặng trĩu như nuốt  một hạt đào, mắc nghẹn,  tiêu hóa nổi.
 
Ta nhớ  rõ, chuyện xảy  bốn năm , cũng là một ngày mưa rơi.
 
Biết tin Lang Nghiễm  giấu  lặng lẽ xin điều đến Giang Châu,  nổi trận lôi đình, xé nát tấu chương xin điều , ném thẳng  mặt .
 
“Sao  mãi  hiểu chứ!”
 
Ta gào lên điên cuồng:
 
“Chuyện  trưởng  tự vẫn ở Giang Châu hai năm ,    vẫn canh cánh trong lòng  điều tra, nhưng Giang Châu thế lực đan xen, là địa bàn cũ của Phó Phủ!”
 
“Hắn vốn hiểm độc, ở kinh thành  còn  phủ Quận vương chống lưng, nhưng một khi rời khỏi , tay  với  tới,  sợ   bảo vệ  , Lang Nghiễm !”
 
Ta chỉ mong   thể bình an ở  nơi   thấy, cùng   qua năm tháng, cho dù bình thường, nhưng chí ít an lòng.
 
Trước khi gặp ,   chịu  bao âm mưu ám toán,  tưởng   học  bài học,  giấu tài mà từ từ tiến bước.
 
Ta bảo  chờ một chút.
 
Chờ phụ   sắp xếp  quan hệ ở Giang Châu, chờ vị trí của Thái tử vững vàng hơn, thì những  như chúng , thuộc dòng họ ủng hộ Đông cung, mới  tư cách đấu  Phó Phủ đang dốc sức nâng đỡ Tứ hoàng tử.
 
   ngờ, Lang Nghiễm  cố chấp đến , nhất định   theo ý .
 
Chàng  còn  với :
 
“A Tồn,  lẽ nàng  nên tiếp tục ngáng đường  nữa.”
 
Gì cơ…?
 
Ta sững sờ  .
 
Mưa rơi lướt qua bóng trúc,    cửa sổ, gương mặt nghiêng sạch sẽ như ngọc, nhưng  loang lổ bởi bóng nước.
 
Chàng  giận, chỉ lặng lẽ  đống giấy vụn  đất, cúi , từng chút từng chút nhặt lên.
 
“Những chuyện  vốn dĩ  nên kéo nàng và Quận vương  mạo hiểm cùng .”
 
“Gần đây Hoàng thượng thiên vị Phó Phủ, vì nàng cự tuyệt hôn sự ban cho mà nhất quyết gả cho , nên ngài   theo lời đồn của Phó Phủ,  bắt đầu lạnh nhạt với Quận vương .”
 
Ta buồn bã nhíu mày:
 
“Ý  là gì…   cắt đứt với  nữa ?”
 
“Lang Nghiễm, bao nhiêu năm qua, rốt cuộc   từng xem  là thê tử của  ?”