Ta bước tới, đầu ngón tay dí  n.g.ự.c :
 
“Trong mắt ,  mãi  bằng cô nương ở Giang Châu, chuyện gì  cũng kể với nàng , còn  chỉ là  ngoài,  đúng !”
 
Ta giận dữ trừng mắt  .
 
  chỉ dịu dàng cúi đầu, dùng ngón tay lau  dòng nước mắt  ngừng rơi  mặt .
 
“Nàng và nàng …  giống .”
 
Lúc đó,  tưởng  đang  trong lòng , Lý Duyên quan trọng hơn . 
 
Vì  mà  vô cùng đau khổ, đẩy mạnh    bỏ .
 
Hôm ,  kiệt sức,  đến tận hoàng hôn mới tỉnh táo   chút.
 
Đại phu tới bắt mạch,    mang thai.
 
Ta ngây  hồi lâu, niềm vui chậm rãi như những đóa hoa mềm mại, từ từ nở rộ trong lòng.
 
…Ta và Lang Nghiễm   con.
 
Mối ràng buộc giữa chúng  rốt cuộc sẽ  dễ dàng biến mất nữa.
 
   kịp  cho  , chỉ nghĩ chờ  như thường lệ  khi cãi  sẽ   dỗ .
 
 phụ   tới  , đau đớn đưa cho  thư hòa ly mà Lang Nghiễm để ,  với :
 
Lang Nghiễm c.h.ế.t .
 
c.h.ế.t  thuyền  Giang Châu.
 
Gió lớn sóng cao, lật thuyền, xác  tìm thấy.
 
12
 
Sau yến tiệc trong cung,  đến  phần mộ  đắp lên từ áo quan của Lang Nghiễm.
 
Suốt bốn năm kể từ khi  tin  c.h.ế.t,  thường đến đây, hóng gió một chút, yên tĩnh một chút.
 
Rất nhiều điều từng  hiểu nổi, đều   nghĩ thông suốt tại “ngôi mộ”  của .
 
Hiểu  chấp niệm của Lang Nghiễm, hiểu   trưởng quan trọng thế nào đối với .
 
Phụ mẫu Lang gia mất sớm, Lang Nghiễm do  trưởng nuôi lớn.
 
Lúc bọn  thành ,   gặp  trưởng , một  vô cùng nghiêm túc, chính trực. 
 
Tuy  quan, nhưng sống  đạm bạc. 
 
Bao năm  quan nơi  nơi nọ, chút bổng lộc ít ỏi gần như đều bỏ  việc sửa đê, lập cô nhi viện…  là công việc giúp dân nghèo sinh kế.
 
Huynh trưởng như , tuy kinh tế  khá, nhưng khi   thành  vẫn đem hết tiền dành dụm thêm  sính lễ.
 
Hắn   để    vì xuất   bằng dòng dõi hoàng tộc mà   đời khinh thường là trèo cao.
 
Hắn  cố gắng, dựa  bản lĩnh mà thi đậu hạng nhất,  điều về kinh  một tiểu quan.
 
Khi ,   phân về  trướng Phó Phủ.
 
Bộ Binh, chức vụ quan trọng bậc nhất. 
 
Hắn phụ trách điều phối lương thảo vận chuyển,  dám sơ suất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/7.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
 những  ở vị trí đó bao năm qua, đều quen nịnh bợ cấp , thỉnh thoảng rút chút dầu mỡ để “kính biếu”.
 
Lang Sát  chịu hòa tan với thói đời.
 
Chẳng bao lâu  đắc tội Phó Phủ,  đày khỏi kinh, đưa đến Giang Châu.
 
Không rõ  nắm giữ bí mật gì của Phó Phủ mà  khiến ông  nổi sát tâm. 
 
Tại Giang Châu, Phó Phủ giăng bẫy, vu cáo  là Thứ sử mà  nhận hối lộ, lạm sát dân lành,  tống   ngục.
 
Tam ti  kịp điều tra rõ, thì Lang Sát  c.h.ế.t trong ngục.
 
Lang Nghiễm  tin   tự vẫn, những năm đó vẫn liều mạng điều tra, thậm chí chấp nhận giả c.h.ế.t  về kinh, chỉ để rửa sạch oan khuất cho  trưởng.
 
Còn Lý Duyên, hẳn là  từng  tình cảm với Lang Sát, cũng  báo thù cho phu quân.
 
Nghĩ thông ,   bia mộ xám lạnh cứng rắn, thầm nghĩ:
 
“Người Lang gia các  đúng là… cố chấp y như .”
 
Khi đầu óc còn đang trống rỗng,  gáy  chợt  ném trúng bởi một đóa hoa dại.
 
“Lại đến tìm phu quân c.h.ế.t  của nàng giải sầu hả? Nhân tiện giúp  hỏi luôn, hỏi xem nhân duyên của    lận đận thế ? Vất vả chờ  của phu quân c.h.ế.t , thế mà  vẫn cưới  .”
 
“Chẳng lẽ  ở  đất còn đang nguyền rủa  ?”
 
Đóa hoa dại héo rũ,  đó còn dính tro nhang,   là hái từ phần mộ nào.
 
Ta cạn lời   đang tới.
 
13
 
Ngô Quan  xổm  một cành cây cao, ngậm một cọng cỏ  tủm tỉm.
 
Ta hỏi   trò gì mà giả khỉ.
 
Hắn đáp:
 
“Ngại  gần với nàng quá,   mấy  bên  để mắt tới.”
 
Dù  , dáng vẻ   vẫn ngang ngược chẳng sợ trời sợ đất,  nhảy xuống  phủi vụn cây  , miệng thì than thở Hoàng thượng:
 
“Hoàng thượng tự xa lánh thê tử , thành  cô độc thì thôi , còn lôi cả  xuống nước nữa.”
 
Ngô Quan bày  vẻ mặt đáng thương sắp  với :
 
“Nàng  xem,  khổ ? Tuổi xuân rực rỡ của nam tử hán như    thủ tiết vì giang sơn, bên gối hiu quạnh, cô đơn  mấy...”
 
Ta mặt  cảm xúc, phẩy tay gạt  gương mặt tuấn tú đang  trò của .
 
Cúi đầu vân vê cánh hoa dại  héo trong tay,  nhẹ giọng :
 
“Quan ca,   lo.”
 
Triều cục hỗn loạn, thái độ của Hoàng thượng với Thái tử mập mờ khó đoán,  trọng dụng gian thần. 
 
Kẻ địch phương Bắc thì hăm he dòm ngó, thế mà Hoàng thượng  đem lòng nghi kỵ với biên quân  mặt.
 
Ngô Quan  , vỗ vai :
 
“Còn  ở đây một ngày, biên quân sẽ  loạn.”