“Rốt cuộc  là chuyện lớn cỡ nào mới khiến Hoàng thượng từ bỏ quân cờ ...”
 
Nghe , phụ  chợt sững .
 
“Biết    thật.”
 
Ta ngẩng đầu.
 
Phụ  hạ thấp giọng:
 
“Chuyện Lang gia.”
 
Lang Sát.
 
Trong tay ông   nhược điểm của Phó Phủ.
 
Chuyện  năm xưa phụ  từng giúp điều tra ở Giang Châu nên  .
 
“Cụ thể là gì?” 
 
Ta hỏi.
 
“Một vài manh mối thôi,   chứng cứ. …”
 
Phụ   dựa  , thở dài, ánh mắt trầm xuống:
 
“Hình như  liên quan đến cái c.h.ế.t của Đức phi, sinh mẫu của Thái tử.”
 
Đức phi?
 
Ta nhớ  .
 
Năm Bảo Hoà thứ ba, ngoại gia của Đức phi vì vụ trễ vận lương thảo mà để lỡ thời cơ chiến đấu, khiến trận chiến ở Ký Bắc của Ký Bắc vương cực kỳ gian nan.
 
Sau điều tra, Hoàng thượng tức giận, để xoa dịu biên quân,  truy tội ngoại gia Đức phi, suýt nữa liên lụy đến Thái tử   phong. 
 
Đức phi vì bảo vệ con,  treo cổ tự vẫn, để  thư tạ tội.
 
Từ đó, Hoàng thượng và Thái tử xa cách.
 
Mà thời điểm đó, Phó Phủ  mới  triều, cùng với Lang Sát phụ trách vận chuyển lương thảo tại Bộ Binh.
 
Như tia chớp lóe lên trong đầu,  chợt hiểu .
 
“Phụ  đang , Lang Sát lúc đó phát hiện vụ vận lương năm đó  khuất tất, mà chuyện  Hoàng thượng vốn dĩ   rõ, để nhổ tận gốc ngoại thích nên  ngầm  hiệu cho Phó Phủ  mấy việc dơ bẩn đó.”
 
“Có Hoàng thượng chống lưng, Phó Phủ mới  thể âm thầm g.i.ế.t c.h.ế.t Lang Sát mà  ai  !”
 
Phụ  im lặng gật đầu.
 
Ta mệt mỏi:
 
“Vậy thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ bảo vệ Phó Phủ. Nếu  ngã ngựa, mấy chuyện bẩn  chẳng  sẽ  lật hết  ngoài, lúc đó thanh danh của Hoàng thượng còn giữ  ?”
 
Im lặng một lúc, phụ  lắc đầu, gõ ngón tay xuống bàn:
 
“Chưa chắc,  lẽ chúng   nghĩ lệch .”
 
16
 
“Bệ hạ rốt cuộc cũng  lớn tuổi, thái tử cũng  trưởng thành, dần dần  còn chịu sự khống chế của  nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-gap-trieu-dang/9.html.]
 
“Tứ hoàng tử thì còn quá nhỏ, bệ hạ dù  thích thái tử, cũng sẽ  để tứ hoàng tử kế vị   bá quan thao túng.”
 
“Phó Phủ là loại gian trá, khi bệ hạ còn thì  thể lợi dụng, nhưng một khi bệ hạ băng hà  mà  giao tứ hoàng tử cho Phó Phủ thì   thiên hạ chẳng  sẽ mang họ Phó  ?”
 
Phụ   lấy nước  vẽ  bàn, một vòng là hai , một vòng là một đám quan thần.
 
“Tuy  thiên gia vô phụ tử, nhưng dù  cũng là cốt nhục ruột thịt, bệ hạ  lú lẫn đến mức  xé toạc mặt với thái tử, đem giang sơn dâng cho  ngoài.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Huống hồ nếu bệ hạ thật sự hồ đồ đến mức  bảo vệ Phó Phủ, thì bản cáo trạng   chẳng thể  khỏi Giang Châu, càng  thể gây náo loạn  triều.”
 
Như  ánh sáng xuyên qua màn sương mờ,  bừng tỉnh.
 
Phó Phủ chính là “kẻ thế tội” mà bệ hạ chuẩn .
 
Thái tử cuối cùng vẫn là  kế thừa đại thống. 
 
 cái c.h.ế.t của Đức phi là vết thương  bao giờ lành giữa hai phụ tử. 
 
Nếu  xoa dịu quan hệ, bệ hạ chỉ  cách đá con cờ từng  việc bẩn cho  , để y gánh lấy tiếng  ngàn đời.
 
“Nếu bệ hạ buông Phó Phủ,  về phía thái tử, thì vụ án    sẽ dễ điều tra hơn ? Lần theo mà tra, chẳng mấy chốc  thể trả  trong sạch cho đại ca Lang gia.”
 
Phụ   , bật    lắc đầu.
 
“Ai da, A Tồn của  ơi, con  nghĩ thử xem, bệ hạ nhà  bụng  nhỏ nhặt thế nào chứ. Ông   thể   là  nhượng bộ lắm , còn mong ông  cao thượng đến mức tự vạch áo cho  xem lưng ?”
 
Nói đến đây phụ   nổi giận.
 
“Lúc  con chỉ vì  gả cho Lang Nghiễm, từ chối thánh chỉ ban hôn của ông , nên mới khiến ông  ghét bỏ chúng , suốt ngày hết ban thưởng cho nhà   tới nhà , y như bà mối đáng ghét …”
 
“Những  rể   mắt đều  ông  dọa chạy hết!”
 
Bốp!
 
Tiếng đập bàn vang lên, chén  suýt đổ. 
 
Phụ   đỡ lấy, ngửa cổ uống một  cạn sạch.
 
Ta lặng lẽ phủi bọt nước  văng lên tay áo.
 
Phụ  vẫn còn lầm bầm oán trách, càng  càng tức,  dậy  tới  lui lải nhải.
 
Ta bịt tai, đang nhức đầu thì thấy  đôi mắt tròn tròn ló  ngoài cửa, là Vĩnh Nhi đang thở hổn hển  .
 
Ta   ngoài, Vĩnh Nhi lập tức kéo lấy tay , kéo  nhanh chóng.
 
“Có chuyện gì ?” 
 
Ta  rõ đầu đuôi, chỉ đành bước nhanh theo nàng.
 
Vĩnh Nhi  đầu , sốt ruột :
 
“A Bảo tìm   đại phu, tới nhờ con,  mẫu  nàng  thổ huyết !”
 
17
 
Từ  yến tiệc trong cung, Vĩnh Nhi và A Bảo  hợp tính , hai đứa trẻ thường hẹn   sách chơi đùa. 
 
Không ngờ   A Bảo tới,  là để cầu cứu.