Tối hôm đó, Tiêu Hà bên bàn học, lật vu vơ vài trang sách, nhưng đầu óc cứ lơ lửng đó. Hình ảnh lúc chiều hiện lên khiến khóe môi cô khẽ cong.
Bất giác, cô với lấy điện thoại, ngón tay lướt nhanh qua danh bạ dừng ở một cái tên quen thuộc. Sau vài giây ngập ngừng, cô mở khung chat, gõ một dòng.
Tiêu Hà: [Cảm ơn thầy vì hộp sữa.]
Tin nhắn gửi , vài phút trôi qua vẫn hồi âm. Cô thở , đặt điện thoại xuống bàn.
“Chắc thầy đang bận”, cô nghĩ, cầm bút lên định thì màn hình bỗng sáng lên.
Quốc Hy: [Lần nhớ ăn cơm cho đàng hoàng. Sữa t.h.u.ố.c tiên .]
Cô phì , tim như mềm một chút. Giống như phát hiện một góc nhỏ dịu dàng giữa cuộc sống vỗn dĩ xô bồ .
Tiêu Hà do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi.
Tiêu Hà: [ thầy em uống sữa tươi ạ?]
Một lát , tin nhắn đến.
Quốc Hy: [Lúc tình cờ em với thầy Đăng.]
Cô chớp mắt, cố gắng nhớ . Đó chỉ là một câu bâng quơ hôm nào, mà để tâm?
Cô mỉm , gõ tiếp.
Tiêu Hà: [Không ngờ chuyện đó mà thầy cũng nhớ.]
Một lát , dòng tin nhắn mới xuất hiện, kèm theo biểu cảm dí dỏm mà cô thể hình dung qua từng chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-145-nhung-dong-tin-nhan.html.]
Quốc Hy: [ là giáo viên mà. Dĩ nhiên trí nhớ hơn học sinh các em.]
Cô bật khẽ, cảm giác ấm áp như uống ngụm sữa nóng giữa đêm đông. Có thể là vì trí nhớ thật, nhưng tại chỉ nhớ mà thầy Đăng thì ?
Đặt điện thoại xuống, Tiêu Hà khẽ chạm tay lên má, nhận nơi đó nóng ran. Cô hít một thật sâu, dán mắt trang sách, cố gắng tiếp. tâm trí cứ quanh quẩn mãi ở một tin nhắn giản đơn, mang tên thầy trẻ tuổi.
Tiết Lý hôm , khí trong lớp Tiêu Hà khá yên ắng, Cô Thy giảng đến giữa bài thì bỗng dừng , đưa tay xoa trán, khuôn mặt tái .
- Cô mệt… các em mở sách bài tập nhé. Cô nghỉ chút giảng tiếp. – Cô , giọng yếu ớt.
Cả lớp im phăng phắc, ánh mắt lo lắng dõi theo cô. Cô Thy gục xuống bàn. Vài phút , mồ hôi lạnh rịn trán, làn da càng lúc càng trắng bệch.
- Hay tụi em dìu cô xuống phòng y tế nha cô? – Phương Ny rụt rè lên tiếng.
- Cô … chút là đỡ thôi. – Cô Thy lắc đầu, gượng dậy giảng tiếp, nhưng chỉ vài câu, chao đảo, buộc xuống nữa.
Lúc , còn ai dám yên. Vài bắt đầu liếc , ngầm hiểu cần ai đó gọi giáo viên giúp đỡ. Phương Ny nháy mắt với Tiêu Hà, cô hiểu ý sang lớp trưởng, một màn tryền tin bằng nhãn lực đầy quyết liệt diễn .
Khổ nỗi tên lớp trưởng vô tư, thấy Tiêu Hà nháy mắt như bụi bay thì ngơ ngác hỏi.
- Gì ? Giựt kinh phong hả em?
Tiêu Hà tức nghẹn lời, còn mấy đứa xung quanh nhịn đến đỏ mặt.
- Đi gọi giáo viên. – Cô bằng khẩu hình.
Lớp trưởng lúc mới hiểu ý, liền hiệu với cô nàng gần cửa. vì sợ cô Thy thấy, nên dùng tay chân khua loạn xạ. Cô bạn nhíu mày, lắc đầu.
- Không hiểu!
- Trời cái con nhỏ … - Lớp trưởng tức xì khói, định bật dậy thì cả đám kéo .