Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 102: Anh nghĩ hắn sẽ tha cho anh sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-10 13:06:47
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở cảnh sát, phòng gặp mặt.

 

Từ khi biết đội ngũ luật sư cũng bó tay, khuyên cô ta nên thành khẩn khai báo để tranh thủ giảm án, Phó Hy Lâm đã gần như sụp đổ hoàn toàn.

 

Cô bị còng tay bằng chiếc còng lạnh lẽo, nặng nề, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, như thể trong đó có một lỗ hổng trống rỗng, không tiêu cự, không sinh khí.

 

Quách Uyển Như đứng ngoài tấm kính một chiều nhìn người phụ nữ đang ngồi bên trong.

 

Dù bình thường quan hệ giữa hai người chẳng mấy hòa thuận, thậm chí còn căng thẳng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng thế này, bà cũng không khỏi cảm thấy xót xa.

 

Bà mím môi: “Hy Lâm, vừa rồi ba con gọi điện nói, chuyện bên trong đã được ông ấy thu xếp ổn thỏa, sẽ không ai làm khó con đâu.”

 

Không rõ Phó Hy Lâm có nghe lọt không, một lúc sau, cô ta mới cất giọng hỏi: “Vì sao ông ấy không đến?”

 

Quách Uyển Như hơi khựng lại, giải thích: “Công ty xảy ra rất nhiều chuyện, ba con không thể tách thân ra được…”

 

“Không thể, không thể…”

 

Phó Hy Lâm lặp đi lặp lại bốn chữ ấy, rồi không nhịn được bật cười khẽ: “Tại sao mỗi lần xảy ra chuyện, ông ấy luôn sẵn sàng cứu công ty, nhưng với tôi thì lúc nào cũng là ‘không thể’?”

 

“Trong lòng ông ấy, công ty luôn quan trọng hơn tôi đúng không? Bây giờ xảy ra chuyện, ông ấy thà từ bỏ tôi cũng phải cứu công ty trước?”

 

Giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng chứa đầy châm biếm và tuyệt vọng.

 

Quách Uyển Như cũng không biết nên nói gì để an ủi cô ta. Bà từng nghĩ Phó Hy Lâm đã sống với Phó Hạ Viễn bao nhiêu năm như thế, hẳn đã quen với việc này rồi.

 

Là vợ ông ta, sống cùng ông ta nhiều năm, bà biết rõ con người ấy thế nào.

 

Công ty là tâm huyết suốt ba mươi năm của ông ta, sao có thể nói bỏ là bỏ. Nếu hôm nay người bị bắt là bà, có lẽ Phó Hạ Viễn cũng sẽ làm ra quyết định y hệt.

 

Tỉnh táo lại, Quách Uyển Như nhìn người phụ nữ bên trong, mím môi: “Đội ngũ luật sư của Phó thị sẽ tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho con. Bây giờ con cứ làm theo lời họ đi…”

 

Phó Hy Lâm nhìn bà một lúc, trong mắt phủ đầy lạnh lẽo, chợt bật cười khinh miệt: “Nếu người ngồi ở đây là Hứa Đông Hạ, bà cũng sẽ nhẹ nhàng khuyên cô ta tự thú như vậy sao?”

 

Câu hỏi kiểu so sánh như thế, Đông Hạ từng hỏi bà ta một lần.

 

Quách Uyển Như im lặng hai giây, nhớ đến ánh mắt thất vọng và kiên quyết của Đông Hạ ngày đó, trong lòng thắt lại, nói: “Không có ‘nếu’, Đông Hạ sẽ không phải là con, nó sẽ không làm những việc như vậy.”

 

Cơ thể gầy gò của Phó Hy Lâm chấn động rõ rệt.

 

Hứa Đông Hạ sẽ không phải là cô, mà cô cũng không thể là Hứa Đông Hạ, đúng không?

 

Cô ta cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên không tiếng động: “Đúng là như vậy, cô ta thật sự ưu tú hơn tôi rất nhiều. Chỉ tiếc là, cô ta lại có một người mẹ như bà.”

 

Sắc mặt Quách Uyển Như thoáng cứng đờ, ngón tay đặt trên túi xách vô thức co lại.

 

Phó Hy Lâm ngẩng đầu, nhìn thẳng bà: “Thật ra, kẻ phải chịu trách nhiệm lớn nhất cho tất cả những gì xảy ra hôm nay… là bà.”

 

“Nếu năm đó bà không ở bên cha tôi, Hứa Đông Hạ đã không trở về nước, đã không gặp Lục Hà. Tôi sẽ không vì ghen tị mà làm ra những chuyện không thể cứu vãn.”

 

“Còn nữa, nếu không phải bà gọi điện báo cảnh sát, Hứa Triệu Thừa đã không chết, con gái bà sẽ không mất cha, và tôi cũng không ngồi ở đây.”

 

“Nếu ngay từ đầu bà không xuất hiện trong nhà họ Phó, thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

 

Lời của cô ta như d.a.o nhọn, đ.â.m từng nhát một vào tim Quách Uyển Như, m.á.u chảy đầm đìa.

 

Rất lâu sau, không khí trở nên đông cứng, Quách Uyển Như mới như lấy lại được giọng nói, khàn khàn: “Cho nên sau đó tôi đã cố gắng hết sức để bù đắp, là các người không cho tôi cơ hội…”

 

Phó Hy Lâm thản nhiên nhìn bà, mở miệng: “Bà sai rồi. Không phải chúng tôi không cho bà cơ hội. Là mỗi lần đến lúc phải lựa chọn, bà đều chọn Phó gia.”

 

Lời vừa dứt, Quách Uyển Như hoàn toàn im bặt.

 

Cô ta nói không sai.

 

Bà đã có rất nhiều cơ hội, có thể giải thích rõ ràng với Đông Hạ, có thể cứu vãn mối quan hệ giữa họ, nhưng lần nào đến thời khắc then chốt, bà cũng chọn Phó thị, không chọn con gái mình.

 

Sự thật mà bà cố gắng chôn giấu, tự dối mình bao lâu nay, nay bị phơi bày trần trụi khiến bà không còn chốn dung thân.

 

Đông Hạ đã nói đúng, bà không phải một người vợ tốt, càng không xứng làm mẹ.

 

Bởi vì bà luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, luôn sợ rằng nếu Phó gia xảy ra chuyện thì bản thân cũng sẽ bị kéo theo, luôn lo được lo mất…

 

 

Buổi trưa, phòng riêng trong nhà hàng.

 

Phó Hạ Viễn đến đúng hẹn. Nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang thong thả pha trà, ông cau mày: “Nói thẳng vào vấn đề đi.”

 

Chu Tĩnh Nhiên rót đầy một chén trà, nhấp một ngụm rồi mỉm cười nhàn nhạt:

 

“Phó tổng, đã đến thì cứ thả lỏng một chút, đừng căng thẳng như vậy.”

 

Chưa rõ rốt cuộc hắn đang tính toán điều gì, Phó Hạ Viễn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ông nhấc đũa lên, mặt vẫn căng thẳng, làm theo lời đối phương, bắt đầu ăn trước.

 

Không khí trong phòng riêng rất yên tĩnh.

 

Một lúc sau, Chu Tĩnh Nhiên đột ngột lên tiếng:

 

“Phó tổng đã suy nghĩ thế nào rồi?”

 

Tay đang cầm đũa của Phó Hạ Viễn khựng lại, ông đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào đối phương:

 

“Cậu bảo tôi hợp tác với cậu, nhưng làm sao tôi biết cậu nói thật hay không?”

 

Ý ông ta là chỉ chuyện năm xưa.

 

Cho đến giờ phút này, Phó Hạ Viễn vẫn không thể tin được rằng Chu Tĩnh Nhiên thực sự biết chuyện xảy ra năm đó.

 

Ông ta nghi ngờ tất cả chỉ là cái bẫy, chỉ để dụ ông mắc câu.

 

Chu Tĩnh Nhiên dường như đã sớm đoán được ông sẽ nghi ngờ. Hắn cầm khăn giấy lau miệng, mỉm cười ung dung:

 

“Phó tổng có cảnh giác là tốt, bởi vì giữa các đối tác, điều kiêng kỵ nhất chính là lừa dối.”

 

Hắn dừng một chút, lại nói tiếp:

 

“Nhưng ông cứ yên tâm, chuyện năm đó, cho đến hiện tại, ngoài ông ra, chỉ còn tôi là người biết.”

 

Lời vừa dứt, tay Phó Hạ Viễn đang cầm chén trà đột nhiên siết chặt, quai hàm siết cứng lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đối phương, giọng lạnh lùng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-102-anh-nghi-han-se-tha-cho-anh-sao.html.]

 

“Cậu biết gì?”

 

Chu Tĩnh Nhiên đối diện ánh mắt sắc như d.a.o của ông ta, không hề e sợ, chậm rãi đáp:

 

“Những gì nên biết, không nên biết… tôi đều biết cả.”

 

Rồi hắn bổ sung thêm một câu:

 

“Phó tổng, thật sự thì ông còn tàn nhẫn hơn cả tôi tưởng tượng.”

 

Phó Hạ Viễn nặng nề đặt chén trà xuống bàn, sắc mặt âm u khó coi:

 

“Cậu nghĩ nói vậy là tôi sẽ tin cậu sao?”

“Chuyện xảy ra năm đó, lúc đó cậu còn là thằng nhóc ranh con chưa dứt sữa, làm sao có thể…”

 

Nói đến đây, sắc mặt ông ta bỗng chốc sững lại, như vừa chợt nhớ ra điều gì.

 

Chu Tĩnh Nhiên tựa người vào ghế, những ngón tay thon dài gõ nhịp lên mặt bàn, nhàn nhã mỉm cười:

 

“Phó tổng, có phải ông nhớ ra điều gì rồi không?”

 

Phó Hạ Viễn mím chặt môi, không nói gì.

 

Huyệt thái dương giật giật liên hồi, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

 

Chu Tĩnh Nhiên cũng không vội, như vừa mới nhớ ra, làm ra vẻ tốt bụng nhắc nhở:

 

“À đúng rồi, chắc Phó tổng chưa biết, tối qua trong buổi tiệc sinh nhật, người cảnh sát đi cùng con gái ông tên là Giang Mạc.”

 

Giang Mạc?

 

Phó Hạ Viễn cảm thấy cái tên này rất quen tai.

 

Chu Tĩnh Nhiên cố ý dừng vài giây cho ông ta thời gian phản ứng, rồi chậm rãi nói:

 

“Giang Mạc là con trai của Giang Diễn Đình.”

 

Như sét đánh ngang tai, đồng tử Phó Hạ Viễn co rút, tai ù đi.

 

Gương mặt ông ta tràn đầy kinh ngạc và không thể tin nổi, hơi thở cũng bỗng chốc trở nên nặng nề và gấp gáp.

 

Giọng nói run rẩy:

 

“Cậu nói gì?”

 

Chu Tĩnh Nhiên nhướng mày:

 

“Xem ra Phó tổng thật sự không biết. Vậy chắc ông cũng không biết, Giang Mạc cho đến giờ vẫn đang âm thầm điều tra sự thật về vụ việc năm đó của nhà họ Lục, cùng với nguyên nhân cái c.h.ế.t của cha mình.”

 

“Với tình hình hiện tại, không lâu nữa thôi, Giang Mạc sẽ phát hiện ra cha mình không phải hy sinh do tai nạn công tác, mà là bị người khác hãm hại để bịt miệng.”

 

“Ông nói xem, một khi Giang Mạc biết cha anh ta c.h.ế.t vì bị liên lụy đến vụ bắt cóc năm đó, liệu anh ta có tra đến ông không?”

 

Phó Hạ Viễn nắm chặt tay, ánh mắt tối sầm như vực thẳm, toàn thân lạnh băng cứng ngắc.

 

Chu Tĩnh Nhiên nâng mắt nhìn ông ta, không bỏ lỡ biểu cảm nào, chậm rãi nói tiếp:

 

“Còn nữa, nếu như Lục Hà biết được tất cả, ông nghĩ cậu ta sẽ tha cho ông sao?”

 

“Phó tổng, ông nên nhìn rõ đi, bây giờ ông đã không còn đường lui nữa rồi.”

 

Phó Hạ Viễn cố ép mình giữ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn hắn, môi mím chặt:

 

“Được, tôi hợp tác với cậu.”

 

Chu Tĩnh Nhiên hài lòng nhếch môi, nâng chén trà lên:

 

“Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”

 

 

Đêm khuya – Phòng ngủ.

 

Đông Hạ đang xem một video giảng dạy của một giáo sư phẫu thuật lồng n.g.ự.c nổi tiếng quốc tế. Cô hoàn toàn không biết Lục Hà đã từ phòng tắm đi ra, tiến lại gần sau lưng mình.

 

Khi cô phản ứng kịp thì một bóng đen đã bao phủ phía sau.

 

Lục Hà cúi người, dùng cánh tay giam cô giữa mình và bàn học. Khoảng cách quá gần, hương thơm sữa tắm mát lạnh thoảng từ người anh khiến da đầu cô run lên một chút.

 

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn vang lên từ phía trên đỉnh đầu:

 

“Đang xem gì đấy?”

 

Tim Đông Hạ run lên một nhịp, như có dòng điện chạy qua người. Cô hơi ngồi thẳng người lại, thành thật trả lời:

 

“Là một bài giảng chuyên môn, em đang xem lại kỹ thuật mổ của một giáo sư nước ngoài.”

 

Lục Hà bật cười nhẹ, đứng thẳng người, từ tốn đi đến bên giường:

 

“Ngày mai em phải về bệnh viện rồi, tối nay ngủ sớm một chút.”

 

Khi chạm phải ánh mắt trong sáng vô hại của anh, tim Đông Hạ bất giác đập nhanh hơn. Cô cảm thấy mình như chú thỏ nhỏ bị sói xám nhìn chằm chằm.

 

Cô cố giữ bình tĩnh, khẽ “ừm” một tiếng, tắt máy tính, lặng lẽ vòng qua đuôi giường trèo lên giường từ phía bên kia.

 

Thấy vậy, Lục Hà khẽ nhếch môi cười.

 

Anh tắt đèn tường, nằm xuống bên kia giường.

 

Trong bóng tối mờ ảo, Đông Hạ không nhìn rõ mặt và biểu cảm của anh. Cô yên lặng nằm một lúc, thấy không có gì bất thường, trái tim vốn sắp nhảy ra khỏi n.g.ự.c cũng dần bình ổn lại.

 

Cô xoay người, chuẩn bị nhắm mắt ngủ.

 

Ngay lúc này, người đàn ông đột ngột đưa tay kéo cô vào lòng. Tấm lưng cô áp sát vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng và rắn chắc của anh. Những nụ hôn nhẹ nhàng phủ kín lên làn da cổ cô.

 

Đông Hạ lập tức nín thở.

 

Chiếc áo ngủ tuột xuống, để lộ bờ vai trắng mịn mềm mại…

Loading...