Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 103: Cuộc hôn nhân của cô có hạnh phúc không?

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:09:15
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm sau.

 

Ánh nắng dịu nhẹ len lỏi qua ô cửa sổ, rọi vào phòng, trải khắp nền nhà một tầng sáng ấm áp rực rỡ.

 

Khi Đông Hạ tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là toàn thân như vừa bị xe tải cán qua, thật sự đau nhức rã rời đến mức khó tả.

 

Cô hơi động đậy, cánh tay của người đàn ông vẫn vô thức vắt ngang eo cô bỗng siết lại, ôm cô chặt hơn.

 

Anh vẫn đang ngủ say, hàng mi dài rủ xuống dưới mí mắt, in bóng mờ nhạt, đường nét khuôn mặt thanh tú, dịu dàng. Sống mũi cao thẳng, gò má góc cạnh, mái tóc rối bời phủ lòa xòa trước trán, bất ngờ mang theo một chút vẻ lười biếng mà ngoan ngoãn.

 

Trong đầu cô vô thức hiện lên từng khung cảnh đỏ mặt tim đập tối qua, vừa nghĩ tới liền tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên trong trẻo, vành tai cũng đỏ ửng thấy rõ.

 

Cô vẫn không quên hôm nay phải trở lại bệnh viện đi làm.

 

Lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt anh một lúc, ánh mắt cô dừng lại nơi từng đường nét gương mặt anh, rồi nhẹ nhàng gỡ cánh tay bá đạo kia khỏi eo mình, vội vã mặc quần áo, xoay người xuống giường, lấy một bộ đồ sạch sẽ bước vào phòng tắm.

 

Lúc đi ra, Lục Hà đã tỉnh.

 

Anh ngồi tựa vào đầu giường, khoác chiếc áo ngủ màu xám bạc một cách tùy ý, cúc áo không cài hết, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc cùng… vài dấu vết màu hồng hồng?

 

Cô không nhớ rõ mình có để lại dấu vết kiểu đó trên người anh không nữa.

 

Khi ánh mắt chạm phải cái nhìn mang theo ý cười mơ hồ kia, Đông Hạ như bị điện giật, lập tức né tránh, mặt đỏ tim đập loạn nhịp.

 

Lục Hà đứng dậy, đi về phía cô, nâng nhẹ sau gáy cô, cúi đầu hôn khẽ lên vầng trán mịn màng, giọng khàn khàn:

 

“Chào buổi sáng.”

 

Không biết có phải vì vừa ngủ dậy không, giọng nói của anh mang theo một tầng khàn quyến rũ, trầm thấp khiến tim cô bất giác run lên.

 

Đông Hạ lòng rối như tơ vò, khẽ gật đầu:

 

“Chào buổi sáng.”

 

Lục Hà cụp mắt nhìn bộ đồ hôm nay của cô – tóc dài mượt mà buộc cao thành đuôi ngựa, lộ ra chiếc cổ thon trắng ngần; trên người là áo thun trắng đơn giản kết hợp với quần short bò màu nhạt, cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng sạch sẽ.

 

Anh khẽ cong môi:

 

“Hôm nay bà Lục cũng rất xinh đẹp.”

 

Anh chưa từng keo kiệt lời khen dành cho cô, lời nào nói ra cũng chân thành tha thiết.

 

Đông Hạ không nhịn được khẽ cười:

 

“Cảm ơn ông Lục.”

 

Lục Hà liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy còn dư dả thời gian, liền nói:

 

“Để anh đưa em đi. Chờ anh mười phút.”

 

Đông Hạ gật đầu.

 

Dạo gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa hiện tại mối quan hệ giữa hai người họ cũng đã chẳng còn là điều cần giấu giếm. Không còn lý do gì phải tránh né nữa.

 

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Đông Hạ tháo dây an toàn, liếc nhìn người đàn ông ngồi ghế lái, cong môi:

 

“Em vào trước nhé, nếu tối nay phải tăng ca, em sẽ gọi cho anh.”

 

Lục Hà “ừm” một tiếng nhàn nhạt, từ ghế sau lấy ra phần ăn sáng đã mua từ sớm, đưa cho cô, giọng khẽ:

 

“Nhớ ăn sáng đúng giờ.”

 

Về chuyện này, Đông Hạ luôn rất ngoan ngoãn, liên tục đảm bảo xong anh mới yên tâm để cô xuống xe.

 

Ở cổng bệnh viện, lác đác vài đồng nghiệp và nhân viên y tế đang đến làm, khi thấy cô bước xuống từ chiếc xe kia, ánh mắt không hẹn mà cùng dừng lại, có người còn đứng lại bàn tán.

 

Đông Hạ đối với cảnh tượng thế này đã sớm quen thuộc.

 

Cô không bận tâm đến ánh nhìn phức tạp của mọi người, chờ xe anh khuất hẳn giữa dòng xe cộ mới xoay người đi vào trong bệnh viện.

 

Mới đi được vài bước, phía sau liền có người gọi với theo.

 

Tiểu An từ đằng xa đã thấy hết tất cả, vô cùng kích động. Nhưng vì xung quanh còn có người đi ngang qua nên cô hạ giọng, nói nhỏ:

 

“Chị Đông Hạ, thì ra cái người từng khiến diễn đàn bệnh viện tụi mình sập – siêu hacker đẹp trai đó chính là Lục tiên sinh lừng danh cơ đấy! Chết mất, em thành fan số một của ảnh mất rồi!”

 

Đông Hạ đối mặt với đôi mắt long lanh như có sao của cô bé, vừa buồn cười vừa bất lực.

 

Tiểu An vẫn đang thao thao bất tuyệt thể hiện sự cuồng nhiệt của mình:

 

“Chị không biết đâu, trước đây bên ngoài toàn đồn Lục tiên sinh là gay ấy, ảnh đẹp trai lại giàu, cái gì cũng có, nhưng quanh năm chẳng thấy bóng dáng phụ nữ nào bên cạnh, thế là có đủ loại tin đồn nhảm.”

 

“Hồi đó em còn buồn cả một thời gian vì nghĩ trai đẹp bị bẻ cong nữa đó!”

 

“Nhưng bây giờ thì đám truyền thông bịa chuyện kia bị vả mặt rồi, sướng gì đâu á! À còn nữa, em có xem video tiệc thọ của nhà họ Phó tối qua đó, còn thấy ảnh che chắn cho chị nữa kìa. Trời ơi, khí chất bạn trai ngập trời luôn!”

 

“Chị Đông Hạ.” – Tiểu An bỗng nhiên dừng lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đông Hạ, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

 

“……”

 

Tiểu An ho nhẹ một tiếng, rồi nghiêm túc đến lạ, hít sâu, nói rành rọt:

 

“Với tư cách là một trong hàng triệu fangirl của Lục tiên sinh, hôm nay em trịnh trọng trao anh ấy cho chị. Mong chị hãy đối xử thật tốt với Lục tiên sinh của tụi em. Em tin tưởng chị.”

 

Nói xong, cô nàng khoa trương che mặt giả vờ rơi lệ rồi quay người chạy mất.

 

Đông Hạ: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-103-cuoc-hon-nhan-cua-co-co-hanh-phuc-khong.html.]

 

Cô cúi đầu bật cười khẽ, rồi tiếp tục đi vào văn phòng.

 

Nghe lời Lục tiên sinh, cô ngoan ngoãn ăn sáng trước, sau đó mới thay áo blouse trắng, đến phòng trưởng khoa để báo cáo quay lại làm việc.

 

Vừa mới nghỉ phép trở lại, công việc ngổn ngang chờ xử lý cũng không ít.

 

Sau khi bàn giao công việc với bác sĩ trực ca đêm hôm trước, Đông Hạ dẫn hai thực tập sinh mới tới khoa để bắt đầu đi buồng bệnh.

 

Một nam một nữ, nam tên là Hà Tu Sơ, nữ tên là Cao Kỳ Dung.

Cả hai đều đang học năm tư tại cùng một trường y, đây là lần đầu tiên họ ra ngoài thực tập.

 

Dù trước đó đã nghe y tá và bác sĩ trong viện kể nhiều về Đông Hạ, cũng có chút hiểu biết, nhưng hôm nay lần đầu gặp mặt, họ vẫn cảm thấy có đôi phần xa cách.

 

Cao Kỳ Dung ôm một chồng hồ sơ, đi theo sau lưng Đông Hạ, nhỏ giọng ghé sang thì thầm với Hà Tu Sơ bên cạnh:

“Cậu có cảm thấy chị hướng dẫn của tụi mình hình như hơi… dữ không?”

 

Hà Tu Sơ cao tầm một mét tám, vừa đi vừa lười biếng nhìn bóng lưng người phụ nữ phía trước, khóe môi mím nhẹ một nụ cười có chút bất cần, bỗng nói ra một câu lạc đề hoàn toàn:

“Không đâu, tôi thấy cô ấy đẹp đấy chứ.”

 

Cao Kỳ Dung trừng mắt lườm anh ta, tức giận nói:

“Chỉ cần là phụ nữ thì cậu cũng thấy đẹp!”

Cô ngừng lại một chút, chợt nhớ ra điều gì, nhắc nhở anh:

“Không đúng, trọng điểm không phải ở đó! Đừng quên hướng dẫn của chúng ta là người đã có gia đình rồi đấy, cậu lo mà giữ mình đi.”

 

“Nhìn tôi giống loại người đi phá hoại hạnh phúc người khác à?” – Hà Tu Sơ liếc cô một cái, giọng đầy vẻ khinh thường.

 

“Giống hay không không quan trọng, quan trọng là cái ‘gốc tường’ này cậu cũng đừng mơ đào được.”

Cao Kỳ Dung đột nhiên ôm mặt, đôi mắt sáng lấp lánh đầy mộng mơ, tỏ vẻ si mê:

“Chồng của cô ấy là Lục Hà đó! Cậu có xem tin tức hôm qua không? Anh ấy đúng kiểu bảo vệ vợ điển hình luôn! Cô ấy trừ khi mù rồi mới không chọn Lục Hà mà quay sang thích cậu!”

 

Hà Tu Sơ: “……”

 

 

Giữa trưa, tại căng tin bệnh viện.

Đông Hạ dẫn theo hai thực tập sinh tới ăn trưa, sau khi xếp hàng lấy cơm xong, ba người tìm một góc yên tĩnh để ngồi.

 

Chỉ mới tiếp xúc chưa đầy một buổi sáng, Cao Kỳ Dung đã nhanh chóng rút lại đánh giá ban đầu của mình — hướng dẫn của họ không hề dữ chút nào, nói chuyện còn rất dễ gần.

 

Vừa ngồi xuống, Cao Kỳ Dung đang định mở lời bắt chuyện thì nghe thấy những tiếng bàn tán râm ran vang lên xung quanh.

 

— “Ê, kia chẳng phải là bác sĩ Hứa sao? Cô ấy hôm nay đã đi làm lại rồi à? Tôi cứ tưởng sau bao nhiêu chuyện xảy ra gần đây, cô ấy sẽ ở nhà trốn tránh một thời gian chứ.”

— “Nhà họ Phó xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy không sợ bị phóng viên bám theo à?”

— “Tôi còn tưởng cô ấy lấy được người như Lục Hà thì không cần phải đi làm nữa chứ, hôm qua còn cá cược xem bao giờ cô ấy nộp đơn xin nghỉ việc cơ mà, ai ngờ hôm nay lại đi làm thật.”

— “Phải đó, Lục Hà giàu như thế, cô ấy không đi làm cũng chẳng c.h.ế.t đói được, khác hẳn bọn mình khổ cực đi làm từ sáng đến tối mệt bở hơi tai.”

— “Nhưng mà nhìn lại mới thấy sự khác biệt, người ta vừa xinh đẹp, lại còn là bác sĩ ngoại khoa có triển vọng nhất, giờ còn lấy được Lục Hà, đúng là số hưởng tận trời.”

 

Những lời bàn tán đủ kiểu, phần lớn đều pha lẫn sự ghen tị rõ rệt.

 

Cao Kỳ Dung dừng lại, theo phản xạ liếc nhìn người phụ nữ đối diện.

Thấy sắc mặt cô không có chút biến hóa nào, cũng chẳng hề giận dữ, ngược lại rất bình thản.

 

Hà Tu Sơ lặng lẽ nhìn cô vài giây, âm thanh xung quanh ngày một chói tai hơn, anh chau mày, định đập bàn đứng dậy thì đã bị Đông Hạ ngẩng đầu nhìn chằm chằm, giọng lạnh lùng:

 

“Muốn làm gì?”

 

“Nghe không ra à? Họ đang mỉa mai cô đấy.”

 

“Rồi sao?”

 

“Tôi muốn đánh họ.”

 

Hà Tu Sơ chẳng thèm giấu giếm, nói thẳng ra luôn.

 

Cao Kỳ Dung biết rõ tính khí nóng nảy của cậu ta, mà cậu ta cũng thuộc dạng nói được làm được, nên lập tức giật nhẹ áo cậu ta dưới bàn, ra hiệu đừng kích động.

 

Đông Hạ mím môi:

“Đánh xong, rồi chuẩn bị thu dọn đồ quay về trường à?”

 

Hà Tu Sơ không nói gì, sắc mặt u ám.

Mấy lời này lọt vào tai cậu ta còn khó chịu hơn cả mắng chửi, cậu thật sự không hiểu tại sao người phụ nữ này có thể bình thản đến thế, hoàn toàn làm ngơ như chẳng nghe thấy gì.

 

Đông Hạ thấy cậu ta im lặng một lúc lâu, bèn dịu giọng khuyên nhủ:

“Cậu mới ra đời, chưa trải qua sóng to gió lớn, không hiểu được đâu — trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng nắm đấm. Nhiều lúc, im lặng và thờ ơ lại có sức thuyết phục hơn bạo lực rất nhiều…”

 

Khi cô nói, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, đôi mắt sáng lấp lánh như một viên ngọc quý, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

Hà Tu Sơ nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim bỗng đập mạnh “thình” một cái, cả người cứng đờ.

Cậu ta hoàn toàn không nghe nổi cô đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò, vội quay đi né tránh ánh mắt ấy. Nhưng chỉ vài giây sau, lại không nhịn được mà ngước mắt nhìn cô lần nữa.

 

Đôi môi cô mấp máy, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.

Cậu nuốt khan, n.g.ự.c dâng lên một cảm giác quái lạ.

Bực bội xoa tóc, cúi đầu cắm cúi ăn cơm:

“Thôi được rồi, tôi sai rồi, được chưa?”

 

Đông Hạ lúc này mới hài lòng nhìn cậu ta một cái.

 

Cao Kỳ Dung bên cạnh thì sững sờ như gặp phải kỳ tích.

Tên “lưu manh” trong trường họ, vậy mà cũng có lúc cúi đầu nhận sai? Thật sự mở mang tầm mắt!

 

Bàn ăn yên tĩnh được một lúc.

 

Hà Tu Sơ đang ăn, bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện, hỏi thẳng một câu:

 

“Cô Hứa, cuộc hôn nhân của cô… có hạnh phúc không?”

 

Bên cạnh, Cao Kỳ Dung phun nguyên một miếng cơm ra ngoài.

Loading...