Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 105: Đây gọi là “lấy thân báo đáp” mà em nói sao?
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:10:12
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời đã về đêm, sương mù giăng khắp, đường phố rực rỡ ánh đèn neon, dòng xe cộ vẫn tấp nập không ngơi.
Về đến nhà, Đông Hạ hiếm hoi xuống bếp nấu ăn. Trước đây sống một mình, tuy cô không thích nấu nướng nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết nấu.
Những năm du học ở nước ngoài, vì quá túng thiếu, không có tiền gọi đồ ăn, cũng không muốn tiêu một đồng nào từ Phó Hạ Viễn đưa cho, cô đành tự mình xoay xở, lúc thì nấu ăn, khi thì ăn tạm mì gói.
Sau khi về nước, bận rộn công việc khiến cô hầu như không có thời gian nấu nướng.
Hôm nay cô xắn tay áo, buộc tạp dề.
Lục Hà từ phòng ngủ bước ra, đã thay một bộ đồ ở nhà thoải mái. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, bước chân anh khựng lại một nhịp.
Anh nghĩ, căn hộ tĩnh lặng lạnh lẽo này, dạo gần đây bỗng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Anh bước nhẹ vào bếp, liếc nhìn những nguyên liệu mà cô vừa lấy ra từ tủ lạnh — hầu hết đều là đồ mặn. Anh nhướng mày:
“Đây là món “lấy thân báo đáp” mà em nói?”
Hai chữ cuối, anh cố tình nhấn mạnh hơn.
Đông Hạ tim run lên một nhịp, không dám nhìn anh, cố tỏ ra bình tĩnh phân tích:
“Em nấu món em thích nhất là sườn xào chua ngọt cho anh ăn, coi như tối nay em trả hết nợ ân tình rồi, huề cả làng.”
“Vậy là anh lỗ rồi.”
“Vậy anh ăn hay không ăn?”
“Ăn.”
Lục Hà tựa người vào khung cửa, nhìn bóng lưng hơi kiêu ngạo của cô, bật cười khẽ.
Anh bước đến bên cạnh, giọng nói vẫn mang theo ý cười nhẹ nhàng:
“Cần anh giúp gì không?”
Đông Hạ chính là chờ câu đó, lập tức đưa cho anh cái rổ rau:
“Rửa rau nhé.”
“…”
Lục Hà ôm rổ rau, nhíu mày nhìn cô:
“Em cố tình đúng không?”
Rõ ràng biết anh không thích nhặt rau.
Đông Hạ chớp mắt ngây thơ, trả lời y chang anh thường nói:
“Đừng để ý mấy tiểu tiết, mau đi đi, ngoan.”
Nói xong chính cô cũng bật cười.
Trong mắt Lục Hà là nụ cười tỏa sáng như nắng của cô, thật sự là… không làm gì được cô.
Anh đành nhận mệnh, ngoan ngoãn đi nhặt rau.
Trong bếp, tiếng máy hút mùi hòa lẫn với âm thanh “xèo xèo” của đồ ăn trong chảo, hai người mỗi người bận một việc, không ai lên tiếng nhưng bầu không khí lại vô cùng hòa hợp và ấm áp.
Vừa xào xong món đầu tiên, chuông cửa đúng lúc vang lên.
Lục Hà ra mở cửa.
Đứng bên ngoài là ba người: Lạc Nguyệt, Thẩm Nhất Hàng và Ôn Như Chu. Cả ba tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, có bia, có đồ ăn vặt, vừa nhìn là biết đến để “ăn chùa”.
Thẩm Nhất Hàng xoay một vòng tại chỗ, uốn éo dáng người, nói giọng nũng nịu:
“Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?”
“…”
Lục Hà định đóng cửa thì Thẩm Nhất Hàng kịp thời dùng chân chặn lại, vặn vẹo làm nũng:
“Anh Lục, em sai rồi, cho bọn em vào đi mà ~”
Lạc Nguyệt rùng mình, lập tức chối bỏ quan hệ:
“Bọn em không đi chung, em không quen anh ta.”
Ôn Như Chu ở phía sau cũng gật đầu đồng tình.
Bị “đồng đội” phản bội, Thẩm Nhất Hành như muốn gục ngã, gào lên:
“Mấy người làm vậy là sao? Không thấy tôi đang vì các người tranh thủ cơ hội vào nhà à…”
Lục Hà cảm thấy không muốn hủy hoại đôi tai mình nữa, xoay người bỏ đi.
Thẩm Nhất Hàng mừng rỡ:
“Thấy chưa, không nói gì tức là cho vào rồi!”
Vừa nói vừa hồ hởi bước vào.
Lạc Nguyệt và Ôn Như Chu chỉ biết nhìn nhau lắc đầu.
Đông Hạ nghe thấy bọn họ đến, sợ đồ ăn không đủ, chủ động xào thêm hai món. Bữa tối vốn chỉ có ba món một canh, giờ thành năm món một canh, đầy đặn phong phú.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Nhất Hàng nhìn mâm cơm, kinh ngạc:
“Tôi cứ tưởng bác sĩ Hứa chỉ biết cầm d.a.o mổ, không ngờ cầm d.a.o bếp cũng cừ khôi vậy, đỉnh thật!”
Đông Hạ mím môi cười nhẹ.
Lạc Nguyệt gắp một miếng sườn xào chua ngọt, ánh mắt d.a.o động, liếc nhìn Đông Hạ.
Cô bỗng nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa mình và Đông Hạ.
Chỉ riêng khoản nấu ăn thôi đã bị bỏ xa mấy con phố rồi.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên không hiểu nổi sự tự tin trước đây của mình từ đâu mà có.
Đông Hạ thấy ai cũng ăn ngon lành, cảm giác thành tựu tăng vọt.
Cô quay sang hỏi nhỏ Lục Hà:
“Ngon không?”
Lục Hà chậm rãi nhai xong miếng trong miệng, rất nể mặt bà xã, gật đầu đáp:
“Ngon cực kỳ.”
“Khụ——”
Ôn Như Chu bị sặc, nghe mấy lời này từ miệng Lục Hà thật sự quá đỗi kinh ngạc.
Thẩm Nhất Hàng đưa cho cậu ta ly nước, còn tranh thủ đá xoáy:
“Gì mà phản ứng lớn vậy, nhìn tôi đây, trước khi đến đã uống thuốc an thần, giờ bình tĩnh lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-105-day-goi-la-lay-than-bao-dap-ma-em-noi-sao.html.]
“…”
Ôn Như Chu không hiểu, chuyện này cũng đáng để tự hào sao?
Bữa cơm có thêm vài người, tiếng cười đùa vang khắp căn nhà, không khí sôi nổi hẳn lên.
Tối nay Thẩm Nhất Hànhg ăn rất ngon miệng, đã lâu rồi không được ăn bữa cơm nhà đúng nghĩa như vậy.
Lúc lấy bát cơm thứ hai, anh vui vẻ nói một câu:
“Bác sĩ Hứa, sau này tôi có thể thường xuyên tới ăn ké không?”
Lục Hà khựng lại khi đang gắp thức ăn, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, mở miệng:
“Không được.”
Giọng điệu của anh không cho phép phản bác, cũng chẳng có lấy một chút dư địa để thương lượng.
Thậm chí cứ như chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi, anh sẽ lập tức đuổi người kia ra khỏi nhà vậy.
Thẩm Nhất Hàng rên rỉ, cả tiếng địa phương cũng bật ra:
“Đừng có thế chứ mà~~”
Ôn Như Chu ghé lại gần, tốt bụng nhắc nhở một câu:
“Thật ra cũng có cách đấy, cậu tự cưới một cô vợ là được.”
Thẩm Nhất Hàng đẩy cậu ta ra luôn, mắng:
“Cút cút cút, ông mà cưới được vợ thì còn phải lết theo hai con ch.ó độc thân như các người đi ăn chực à?”
Lạc Nguyệt bình tĩnh đặt đũa xuống, cũng bình tĩnh nhìn sang Đông Hạ, giọng điệu vẫn điềm đạm như cũ:
“Có thể cho tôi mượn con d.a.o trong bếp không?”
Đông Hạ: “…”
Sau bữa ăn no nê, cả nhóm rời sang phòng khách để chuyện trò rôm rả.
Trong bếp, Đông Hạ và Lạc Nguyệt rửa bát, dọn tàn tích sau bữa cơm và cắt thêm trái cây.
Nước từ vòi rửa chảy ào ào.
Lạc Nguyệt đang rửa trái cây, sau đó lần lượt cắt từng quả. Cô không nhìn Đông Hạ, chỉ nhẹ giọng nói:
“Cậu có biết không, Lục Hà thay đổi rất nhiều.”
(Tui đổi cách xưng hô của Lạc Nguyệt với Đông Hạ nhé. Tại bà Nguyệt cũng dễ thương 🥰)
Động tác rửa bát của Đông Hạ hơi khựng lại, cô liếc nhìn về phía Lạc Nguyệt, hai người như đang trò chuyện thân tình, cô hỏi nhẹ:
“Thay đổi ở đâu?”
Lạc Nguyệt vừa nhớ lại vừa trầm ngâm nói:
“Trước đây tôi chưa từng thấy anh ấy nhẫn nhịn ai như thế, cũng chưa bao giờ thấy anh ấy cười dịu dàng đến vậy. Hoặc nên nói, tôi từng nghĩ anh ấy sẽ sống cô độc cả đời.”
Cô dừng một nhịp, rồi tiếp tục:
“Tôi biết anh ấy bao nhiêu năm, cũng từng mất bấy nhiêu năm để tìm hiểu, nhưng hóa ra chẳng bằng vài tháng cậu quen anh ấy.”
“Thật ra sau khi hai người ở bên nhau, tôi từng thấy không cam lòng. Nhưng cũng mừng cho Lục Hà, ít nhất thì anh ấy sẽ không phải cô đơn nữa.”
“Có thể cậu không biết, trước khi gặp tụi tôi, Lục Hà chưa từng có lấy một người bạn. Từ mầm non, tiểu học đến trung học, cả một đoạn đường dài như thế, anh ấy luôn đơn độc.”
“Không ai muốn làm bạn với anh ấy, vì anh ấy không thích nói chuyện, vì dáng vẻ lúc nổi giận rất đáng sợ, vì gia đình anh ấy không cho phép anh ấy tuỳ tiện tốt với bất kỳ ai.”
“Có rất nhiều người ganh tị với anh ấy — ganh tị ngoại hình, ganh tị gia thế, ganh tị trí tuệ và sự trầm ổn của anh ấy. Nhưng thứ họ thấy chỉ là một Lục Hà huy hoàng trước mắt, còn một Lục Hà ẩn mình trong bóng tối sau lưng kia, họ chưa từng thấy.”
“Lúc đầu, tôi thừa nhận mình có thành kiến rất nặng với cậu, cũng rất bất mãn. Tôi cũng nghĩ cậu là loại phụ nữ ham hư vinh, vì danh mà đến.”
“Nhưng sau này tôi dần dần nhận ra, tôi đã hiểu lầm cậu rất nhiều.”
“Lục Hà từng nói cậu xứng đáng để anh ấy đánh đổi. Giờ tôi nghĩ mình đã hiểu, tại sao cậu lại xứng đáng như vậy.”
“Cậu thực sự rất giỏi.”
Đông Hạ vẫn lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời cô. Đến lúc hoàn hồn lại thì mới nhận ra nước trong bồn đã sắp tràn.
Cô vội vàng khóa vòi nước lại.
Im lặng một lúc, cô khàn giọng nói:
“Cậu cũng rất giỏi.”
Động tác trong tay Lạc Nguyệt dừng một chút, cô khẽ cười:
“Đừng tưởng nói vậy là tôi sẽ thích cậu.”
Đông Hạ khẽ cong môi, không nói gì.
Trong đầu cô vẫn đang tua lại những lời Lạc Nguyệt vừa nói, ánh mắt dần tối.
Cô vẫn chưa từng thực sự tìm hiểu về quá khứ của Lục Hà.
Cô mơ hồ có chút tò mò, nhưng cũng rất sợ chạm vào vết thương của anh.
⸻
Trong phòng khách, Thẩm Nhất Hàng nhìn sang người đàn ông đối diện, mím môi:
“Cậu đoán đúng rồi, hôm qua Chu Tĩnh Nhiên thật sự đã gặp Phó Hạ Viễn.”
Ôn Như Chu nhàn nhạt cười:
“Hiện giờ Chu Tĩnh Nhiên là cây cỏ cứu mạng duy nhất của tập đoàn Phó thị, chắc hai bên đã đạt được thỏa thuận, chuẩn bị liên thủ đối phó với cậu rồi.”
Trên mặt Lục Hà không có biểu cảm gì.
Anh trầm ngâm một lát rồi mở miệng:
“Tôi chỉ tò mò, điều kiện trao đổi là gì, Chu Tĩnh Nhiên đã đưa cho Phó Hạ Viễn thứ gì khiến ông ta cam tâm nghe theo?”
Thẩm Nhất Hàng ngẫm lại, chợt bừng tỉnh:
“Phải đó, sao tôi lại không nghĩ ra! Phó Hạ Viễn là cáo già, đa nghi như vậy, đột nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, sao ông ta lại nuốt luôn được chứ?”
Ôn Như Chu trầm giọng:
“Có khi nào, Chu Tĩnh Nhiên đang nắm trong tay nhược điểm của Phó Hạ Viễn?”
Đây là khả năng lớn nhất, cũng là cách hiệu quả nhất để khống chế ông ta.
Nhược điểm?
Ánh mắt Lục Hà trầm xuống.
Nhược điểm này… có khi nào liên quan đến chuyện Lục Ly đã làm sau lưng anh?
Thẩm Nhất Hàng như nhớ ra điều gì, bỗng lên tiếng:
“Phải rồi, còn một chuyện suýt quên, hôm qua khi Chu Tĩnh Nhiên và Phó Hạ Viễn gặp nhau, Giang Mạc cũng ở cùng nhà hàng đó.”
Ôn Như Chu dừng một chút, thuận miệng nói:
“Sao? Phó Hy Lâm chẳng phải đã bị tạm giam rồi sao? Cậu ta vẫn đang điều tra Phó Hạ Viễn à?”
Nghe vậy, Lục Hà im lặng một hồi, rồi chậm rãi nói:
“Có lẽ… cậu ấy đã tìm được manh mối mới về cái c.h.ế.t của cha mình.”