Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 110: Cô ấy là tổ tông nhà tôi.
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:17:18
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu trời đêm đen đặc như nghiên mực, ánh trăng rải xuống thành phố yên tĩnh, trong khoảng không mênh m.ô.n.g có lác đác vài vì sao sáng.
Trong phòng khách ánh sáng dịu dàng, hai vị trưởng bối ở lại một lúc, thấy trời đã tối, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Từ Tư Dung một lần nữa dặn dò Lục Hà, bảo anh nghiêm túc cân nhắc việc tổ chức đám cưới. Bà nói với giọng đầy ẩn ý:
“Nhà họ Lục chúng ta ở Đồng Thành cũng được xem là người có địa vị. Con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, vậy mà kết hôn rồi lại không tổ chức một đám cưới ra hồn, bên ngoài biết sẽ nhiều lời ra tiếng vào lắm.”
Lục Vị Diễn nghe vậy, không nhịn được bật cười:
“Đám cưới cũng chỉ là một nghi thức thôi mà. Nếu tụi nhỏ không thích phô trương, thì cứ để chúng tự quyết định.”
Từ Tư Dung lườm ông một cái, rồi nhìn sang Lục Hà, giọng điệu rõ ràng là không vừa ý:
“Nếu đám cưới làm qua loa, không chừng người ngoài còn tưởng nhà họ Lục bạc đãi vợ con trai mình nữa.”
Nói rồi, ánh mắt bà vô thức lướt qua Đông Hạ ở bên cạnh Lục Hà, trong đáy mắt vẫn mang vài phần bài xích.
Lục Hà định nói gì đó thì Đông Hạ đã nhẹ nhàng kéo tay anh, gương mặt bình tĩnh, lên tiếng trước:
“Đám cưới, con sẽ dốc lòng chuẩn bị. Mẹ, mẹ yên tâm nhé.”
Tiếng “mẹ” kia gọi ra thật tự nhiên.
Không chỉ Đông Hạ mà cả ba người còn lại đều sững sờ.
Ngay cả Lục Hà cũng bất ngờ nhìn sang vợ mình, đáy mắt rõ ràng mang theo ý cười.
Từ Tư Dung lúc này mới lấy lại phản ứng, sắc mặt hơi gượng gạo, tránh ánh nhìn của mọi người, hắng giọng rồi nghiêm giọng nói:
“Vậy thì còn tạm được. Ngày cưới để mẹ về tìm người xem giúp các con. Có gì không rõ thì gọi điện về nhà họ Lục.”
“Vâng ạ.”
Đông Hạ luôn ngoan ngoãn đáp lời, sắc mặt của Từ Tư Dung cũng dần hòa hoãn hơn.
Nói chuyện thêm mấy câu, hai vị trưởng bối cũng rời đi.
Lục Hà tiễn họ xuống tầng, lúc quay trở lại thì thấy Đông Hạ đang ngồi ngây người trên ghế sofa phòng khách.
Anh bước nhẹ nhàng đến bên cô, ngồi xuống, nắm lấy tay cô, khẽ hỏi:
“Đang nghĩ gì thế?”
“Đám cưới.”
“Chuyện đám cưới cứ để anh lo, em không cần bận tâm.”
“Không phải… Lục Hà, ý em là… mẹ anh coi như đã chấp nhận chúng ta rồi sao?” Nếu không thì đã chẳng đề cập chuyện đám cưới.
“Ừ.” Lục Hà khẽ cong môi, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là vậy.”
Đông Hạ bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối hôm nay, cô vẫn có thể cảm nhận được sự dè dặt trong thái độ của Từ Tư Dung, dù không rõ ràng nhưng cũng đủ thấy đối phương vẫn chưa thật lòng hài lòng với cô.
Trước đây cô vẫn luôn lo, sợ rằng lúc gặp mặt, Lục Hà sẽ bị kẹt giữa hai người phụ nữ mà khó xử. Không ngờ tối nay lại thu hoạch được một kết quả bất ngờ như thế.
Lục Hà nhìn nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt cô, có thể cảm nhận được tâm trạng cô đang rất tốt. Bị cảm xúc của cô lan sang, khóe môi anh cũng vô thức cong lên, cười dịu dàng:
“Chuyện đám cưới, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
“Làm đi.”
Thật ra lúc trước hai người họ đi đăng ký kết hôn, Đông Hạ chưa từng nghĩ đến chuyện tổ chức hôn lễ. Khi đó, vì cái c.h.ế.t của Hứa Triệu Thừa vẫn còn chưa qua bao lâu, thêm cả công việc và những chuyện vụn vặt trong cuộc sống khiến cô không còn thời gian để quan tâm tới việc này. Dần dần, cô cũng quên bẵng.
Tối nay khi Từ Tư Dung nhắc đến, cô có thể cảm nhận được đối phương đã nhượng bộ rất nhiều, thậm chí là mặc nhiên thừa nhận thân phận con dâu cô. Thế nên cô càng không thể khiến bà mất mặt.
Nếu không, quan hệ giữa hai người chỉ càng thêm căng thẳng.
Lục Hà nghe cô dứt khoát đồng ý thì bật cười, xoa đầu cô, giọng ôn nhu:
“Tối nay bà Lục nhà anh ngoan bất thường nha.”
Đông Hạ nắm lấy tay anh, bật cười khẽ:
“Vì em đang lấy lòng anh mà.”
Cô ngừng lại một chút, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, giọng chậm rãi:
“Tối mai, có thể sẽ có khách đến ăn cơm.”
Lục Hà nhướng mày, chắc chắn nói:
“Là thực tập sinh em dẫn theo?”
Đông Hạ khựng lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên:
“Sao anh biết?” Cô nhớ rõ là chưa từng nhắc đến với anh chuyện này mà.
Lục Hà hiếm khi thấy vợ mình lộ ra biểu cảm ngơ ngác như thế, liền bị vẻ đáng yêu ấy làm cho động lòng, nhẹ véo má cô một cái rồi bật cười đầy ẩn ý:
“Anh đoán thôi.”
Trong đầu anh bất giác hiện lên ánh mắt khiêu khích của Hà Tu Sơ sáng nay ở cổng bệnh viện.
Anh không biết đang nghĩ gì, khẽ cười một tiếng, vẻ rộng lượng nói:
“Tối mai, anh sẽ nấu cơm cho mọi người.”
Đông Hạ khựng lại, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Cô chớp chớp mắt, tò mò hỏi:
“Lục tiên sinh, anh cải tà quy chính rồi à?”
Cô vốn nghĩ anh sẽ không vui, không ngờ anh lại chủ động nói sẽ nấu ăn.
Lục Hà bật cười khe khẽ:
“Ừ, anh cải tà quy chính rồi.”
—
Ngày hôm sau, tại bệnh viện.
Sau khi biết được rằng đích thân ngài Lục sẽ vào bếp nấu ăn cho bọn họ, Cao Kỳ Dung cả ngày rơi vào trạng thái phấn khích cao độ.
Cô cảm thấy lần thực tập lần này đúng là thu hoạch không ít.
Nhưng Hà Tu Sơ thì không nghĩ vậy, từ đầu đến cuối cậu ta đều cảm thấy Lục Hà không phải người tốt lành gì, cho nên khi nghe nói Lục Hà sẽ đích thân xuống bếp nấu cho họ ăn, phản ứng của cậu ta hoàn toàn trái ngược với Cao Kỳ Dung — rõ ràng là cảm thấy có gì đó mờ ám trong chuyện này.
Cậu ta trầm ngâm: “Chị Đông Hạ, có khi nào đây là… bữa ăn cuối cùng của em không?”
Mấy ngày qua làm việc chung, mối quan hệ giữa bọn họ đã thân thiết hơn thấy rõ, nên lúc trò chuyện riêng cũng chẳng còn quá câu nệ.
Hứa Đông Hạ biết cậu ta đang suy diễn lung tung, cố tình làm ra vẻ khó xử, nghiêm túc nói: “Cũng có khả năng đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-110-co-ay-la-to-tong-nha-toi.html.]
Hà Tu Sơ: “…”
Cậu ta vốn nghĩ cô sẽ nói mấy câu an ủi, ai ngờ lại tuyệt tình đến vậy. Không khỏi có chút kiêu ngạo, hừ lạnh: “Dù chị có nói thế, em vẫn ăn.”
Cao Kỳ Dung liếc cậu một cái, lộ vẻ ghét bỏ: “Muốn ăn mà lắm lời.”
Hà Tu Sơ bĩu môi, bật cười lạnh: “Cậu không hiểu, cái này gọi là… giữ giá.”
Hứa Đông Hạ thấy hai người họ lại bắt đầu cãi vặt vô duyên vô cớ, bất đắc dĩ lắc đầu. Sao cô lại phải nhận hai “báu vật” thế này chứ.
—
Cùng lúc đó, Giang Mạc hiếm hoi được nghỉ phép hôm nay, lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Anh lái xe đến một quán cà phê mới mở ở trung tâm thành phố. Vừa bước vào đã đảo mắt nhìn quanh, rất nhanh đã tìm thấy người đàn ông đang ngồi trong góc khuất.
Anh sải bước tới, kéo ghế đối diện ngồi xuống, mở lời bằng một câu đầy ẩn ý:
“Không ngờ có ngày tôi với cậu lại có thể bình tĩnh ngồi uống cà phê với nhau.”
Giang Mạc liếc nhìn người đối diện, khóe môi nở một nụ cười nửa thật nửa đùa.
Anh nói tiếp, giọng có chút châm chọc: “Lục Hà, hôm nay đầu óc cậu bị chập mạch à? Hay là chưa tỉnh ngủ, nhìn nhầm tôi là ai sao?”
“Không, Giang Mạc.”
Lục Hà cầm tách cà phê, nhấp một ngụm, điềm đạm nói: “Tôi tìm cậu đấy.”
Giang Mạc nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Hà đặt tách cà phê xuống, ngón tay gõ nhè nhẹ lên đầu gối, đi thẳng vào vấn đề: “Lục Ly đang điều tra cái gì?”
Vừa dứt lời, không khí như đặc quánh lại, thoáng một tia ngột ngạt, nặng nề.
Tay cầm cà phê của Giang Mạc hơi khựng lại. Anh im lặng vài giây rồi ngẩng đầu, cười khẽ: “Cậu đang nói gì vậy?”
Lục Hà sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, chẳng chút sốt ruột, chỉ lặp lại lần nữa:
“Cậu và Lục Ly đang điều tra chuyện gì?”
Giang Mạc nhấp một ngụm cà phê đắng chát, vị đắng lan đầy khoang miệng.
Anh l.i.ế.m nhẹ môi, rồi đột nhiên bật cười: “Lục Hà, cậu hiểu lầm gì rồi chăng?”
Lục Hà chỉ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt như thể nói: Cứ tiếp tục giả đi.
Hai người im lặng đối đầu, bầu không khí giằng co căng thẳng như dây đàn sắp đứt.
Một lúc sau, Giang Mạc là người phá vỡ sự im lặng trước. Anh nhếch môi, cười cười: “Là cậu đến tìm tôi trước mà, giờ còn hỏi tôi câu này?”
“Không phải tôi.”
Lục Hà nhìn anh, giọng bình tĩnh: “Vậy tại sao Lục Ly lại tìm cậu?”
Giang Mạc không ngờ đối phương lại bình tĩnh đến vậy, còn không dễ bị dắt mũi, đúng là khiến anh hơi nhức đầu.
Anh chưa kịp lên tiếng, thì Lục Hà đã tiếp tục, từng từ rõ ràng, lạnh lùng:
“Liên quan đến cha cậu? Liên quan đến nhà họ Phó? Hay là… liên quan đến nhà họ Lục?”
Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao, áp lực mạnh mẽ đè ép.
Giang Mạc cũng không tránh né, đối mặt với anh, trầm mặc vài giây rồi bỗng cười nhẹ: “Xem như… đúng một phần.”
Lời anh nói rất mơ hồ.
Nhưng đầu óc của Lục Hà đã dần sáng tỏ.
Bàn tay đang gõ nhẹ lên đầu gối cũng khựng lại, ánh mắt anh tối đi, như rơi vào vực sâu.
Lúc Giang Mạc còn định nói gì đó, thì bỗng nhiên có tiếng huyên náo vang lên từ một bàn gần đó.
Anh ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái mặc váy đỏ cầm tách cà phê trên bàn hất thẳng vào người phụ nữ đối diện.
Lúc thấy rõ mặt người bị hất cà phê, anh hơi khựng lại.
Nam Kiều.
Cái thế giới này thật đúng là nhỏ.
Người đàn ông ngồi đối diện Nam Kiều vội đứng dậy, rút khăn tay ra định lau cho cô, nhưng bị cô tránh đi.
Giang Mạc lặng lẽ nhìn một lúc, rồi thu ánh mắt về, cầm cà phê uống thêm ngụm nữa, rồi nói:
“Tôi có việc, lần sau nói tiếp.”
Nói rồi, anh đã đứng dậy, bước thẳng về phía cô gái.
Anh đi đến trước mặt cô, kéo cô đứng dậy khỏi ghế, thấy đôi mắt cô đỏ hoe, anh mím môi:
“Em tới đây làm gì?”
Nam Kiều hít hít mũi, cúi đầu không trả lời.
Người phụ nữ mặc váy đỏ thấy Giang Mặc thì ánh mắt lóe lên, khựng lại vài giây rồi lập tức phản ứng, giọng the thé chất vấn:
“Cô ta là ai? Hai người có quan hệ gì?!”
Nam Kiều khẽ kéo vạt áo của Giang Mặc, giọng nhẹ như gió thoảng: “Dẫn em đi khỏi đây đi.”
Giang Mặc liếc nhìn cô, đưa tay lau vết cà phê trên mặt cô, mím môi hỏi:
“Họ bắt nạt em à?”
Nam Kiều trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu.
Người phụ nữ váy đỏ thấy anh không nói gì, lại hỏi tiếp, giọng cao hơn: “Tôi đang hỏi anh đấy, cô ta là gì của anh?!”
“Cô ấy là tổ tông của tôi.”