Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 111: Anh chắc không cần người hỗ trợ?

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:17:48
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhà hàng Tây yên tĩnh, thanh nhã, bởi vì sự cố bất ngờ vừa rồi mà trở nên hơi hỗn loạn và ồn ào.

 

Sau khi giọng nói lạnh lùng đến mức tàn nhẫn của người đàn ông vang lên, xung quanh liền nổi lên những tiếng bàn tán rì rào, Nam Kiều hơi sững người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.

 

Không chỉ có Nam Kiều, mà người phụ nữ mặc váy đỏ cùng người đàn ông nãy giờ im lặng đứng đó cũng đều bị lời nói của Giang Mạc làm cho choáng váng, cộng thêm khí tức lạnh lẽo toát ra từ người anh, khiến tất cả không kịp phản ứng.

 

Thời gian như c.h.ế.t lặng giữa không khí, bầu không khí trở nên ngột ngạt.

 

Giang Mạc liếc sang người phụ nữ đang đứng đơ ra như tượng, chẳng chút khách khí kéo cô đến đứng cạnh mình, cổ họng khẽ lật, mím môi lạnh giọng nói:

“Người mà ông đây coi như tổ tông để cưng chiều, đến mắng cũng không nỡ mắng một câu, ai cho phép cô động tay vào?”

 

Ánh mắt đen láy của anh như lưỡi d.a.o sắc lạnh, lộ ra sát ý rõ rệt.

 

Người phụ nữ mặc váy đỏ đối diện ánh mắt sắc bén của anh, sống lưng cứng đờ, rõ ràng bị dọa sững lại trong giây lát.

 

Nhưng rồi cô ta lấy lại tinh thần, nhớ ra mình có “lý”, khí thế lập tức lại bùng lên, chỉ vào Nam Kiều, cười lạnh đầy khinh miệt:

“Anh à, làm ơn tìm hiểu rõ sự thật trước đã. Không phải tôi gây sự với cô ta, mà là cô ta chủ động dụ dỗ bạn trai tôi trước đấy!”

 

Lời vừa dứt, tiếng bàn tán xung quanh ngày càng ồn ào.

 

Nam Kiều nghe thấy những lời đó, lập tức siết chặt nắm tay, không nhịn được nhíu mày, lạnh giọng phản bác:

“Tôi không dụ dỗ bạn trai cô. Là anh ta cứ bám lấy tôi mãi. Tôi đã nói rất rõ ràng với anh ta rồi.”

 

Nghe vậy, cô gái váy đỏ liền quay sang nhìn bạn trai mình với vẻ ngờ vực, trừng mắt:

“Anh giải thích đi!”

 

Người đàn ông hoảng hốt, nhìn Nam Kiều, ấp úng nói:

“Rõ ràng là em hẹn anh ra ăn tối mà…”

 

Nam Kiều nổi da gà, tay buông thõng bên người siết lại thành nắm đấm. Giờ phút này, cô thật sự chỉ muốn lao lên tẩn cho tên đàn ông đạo đức giả này một trận.

 

Tên này trước đó đã như kẻ biến thái rình rập cô, còn khắp nơi bôi nhọ thanh danh cô, giờ lại còn trắng trợn vu khống.

 

Cô cố nhịn, nhưng lửa giận trong n.g.ự.c vẫn cứ tăng vọt như tên bắn.

 

Cô vừa định xông lên thì bị Giang Mạc phát hiện, vững vàng kéo tay cô lại.

 

Giang Mạc nhàn nhã quét mắt nhìn cặp đôi đối diện, khóe môi mỏng khẽ cong lên đầy mỉa mai:

“Anh là cái thá gì mà người ta phải hẹn anh? Người của tôi ở đây mà cô ấy đi tìm anh à?”

 

Lời vừa dứt, đám người xung quanh bật cười ha hả. Nói cũng đúng, chỉ cần nhìn ngoại hình hai bên là đã thấy khác một trời một vực rồi.

 

Tên đàn ông bị sỉ nhục như vậy, mặt đỏ bừng lên, tức giận gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu, không nói một lời đã xắn tay áo, đ.ấ.m thẳng về phía Giang Mạc — nhưng lại bị chặn lại.

 

Giang Mạc nắm chặt cổ tay hắn, ánh mắt trầm xuống, chỉ hơi dùng lực đã khiến đối phương hét lên đau đớn.

 

Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn choáng váng, mãi đến khi nghe thấy tiếng hét mới sực tỉnh, vội vàng lao tới chắn trước mặt bạn trai, gào lên đe dọa:

“Anh muốn làm gì?! Tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?!”

 

“Báo cảnh sát?”

 

Giang Mạc chậm rãi lặp lại ba chữ đó, bật cười nhẹ nhàng đầy vô tội:

“Ông đây đang trừ gian diệt ác mà, bắt tôi làm gì?”

 

Tên đàn ông bị sỉ nhục giữa đám đông, lại còn liên tục bị mất mặt, bị mọi ánh mắt khác thường nhìn vào, tức đến phát điên, hét lên:

“Anh mắng ai đó hả?!”

 

“Anh nghĩ xem tôi đang mắng ai?”

 

“Đồ khốn! Anh có biết tôi là ai không mà dám đối xử với tôi như vậy?!”

 

“Anh là ai cơ?”

 

Nam Kiều khẽ kéo tay áo Giang Mạc, hạ giọng thì thầm:

“Hắn tên là Cát Dật, ba hắn là Phó thị trưởng đương nhiệm của thành phố Đồng Thành.”

 

Giang Mạc nhướng mày, không biết nghĩ đến điều gì, mỉm cười nói:

“À, thì ra là con trai Phó thị trưởng Cát. Bảo sao nhìn quen mắt thế.”

 

Cát Dật tưởng rằng khoe danh phận ra là Giang Mạc sẽ sợ, liền cười lạnh:

“Bây giờ quỳ xuống xin lỗi vẫn còn kịp, không thì tôi đảm bảo anh không thể sống nổi ở thành phố này đâu.”

 

Người phụ nữ váy đỏ cũng phụ họa, cười khinh bỉ:

“Đúng đó, không muốn mất việc thì mau xin lỗi đi.”

 

Giang Mạc nhìn hai người bọn họ một lúc, không những không có chút nào sợ hãi hay căng thẳng, mà còn lộ ra vẻ chán ghét, lắc đầu chép miệng hai tiếng.

 

Nam Kiều nhận ra tình hình hiện giờ đang rất bất lợi với họ, sợ liên lụy đến Giang Mạc, lại kéo tay anh:

“Anh nhẹ nhàng một chút.”

 

Giang Mạc nghe được sự lo lắng trong giọng cô, cúi mắt nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm.

 

Anh nói:

“Anh nhẹ rồi, đừng có gãi ngứa anh nữa.”

 

Nam Kiều: “……”

 

Cô chỉ kéo tay anh một cái thôi mà, sao lại thành gãi ngứa rồi?

 

Ánh mắt Giang Mạc lần nữa quay lại nhìn cặp đôi trước mặt, thấy hai người họ còn dương dương tự đắc, anh khẽ cười lạnh:

“Xem ra anh vẫn chưa nhớ ra tôi là ai.”

 

Cát Dật khựng lại, nhíu mày:

“Anh là ai…”

 

Chưa nói hết câu, Giang Mạc đã rút ra thẻ ngành cảnh sát, đặt thẳng trước mặt hắn.

 

Cát Dật theo phản xạ liếc qua, vừa thấy tên trên thẻ, con ngươi lập tức co rút, khí thế ban nãy tan biến sạch, rõ ràng là đã hoảng hốt.

 

“Anh… anh là Giang Mạc…”

 

“Phải… phải rồi.” Giang Mạc khẽ mỉm cười: “Nhớ ra tôi rồi chứ? Xem ra gần đây Phó Thị trưởng Cát bận bịu thật đấy, đến cả thời gian để dạy dỗ con trai mình cũng không có. Tôi phải thu xếp thời gian đích thân đến nhà thăm hỏi một chuyến mới được.”

 

“Không… không phải đâu, là hiểu lầm cả thôi, cảnh sát Giang.”

Cát Dậy lắp ba lắp bắp, vội vàng giải thích.

 

Trong giới thượng lưu, bất cứ công tử hay tiểu thư nào có chút quyền thế, ai cũng kiêng dè Giang Mạc.

Nói trắng ra, người đàn ông này chính là kiểu “chó điên” chính hiệu—một khi bị anh ta để mắt đến, nếu có bất kỳ bí mật nào không thể để lộ ra ánh sáng, chắc chắn sẽ bị moi ra bằng sạch. Ngoài việc cầu trời khấn Phật, không còn cách nào ngăn được anh ta.

 

Nếu nhà họ Cát bị Giang Mạc dòm ngó, mà bố cậu ta lại là phó thị trưởng—lỡ như bị khui ra chuyện gì khuất tất… đến chiếc ghế quan chức có giữ nổi hay không còn chưa biết được.

 

Nam Kiều thấy Cát Dật bỗng chốc cụp đuôi, bất giác liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng lại càng thêm tò mò về thân phận của anh.

 

Giang Mạc thong dong mỉm cười: “Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-111-anh-chac-khong-can-nguoi-ho-tro.html.]

Cát Dật nhìn Nam Kiều, rồi lại nhìn bạn gái của mình, nắm chặt tay, cuối cùng ngoan ngoãn thú nhận:

“Thật ra là… là tôi hẹn Kiều Kiều ra ngoài.”

 

Hai chữ “Kiều Kiều” khiến Giang Mạc nổi cả da gà.

 

Anh nghiêng đầu liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, khoé môi cong lên một đường cong nhàn nhạt.

 

Người phụ nữ váy đỏ nghe vậy thì lập tức tái mặt, cảm xúc mất khống chế, hét lên chói tai:

“Anh nói cái gì? Anh thật sự thích con đàn bà rẻ tiền này à?!”

 

Giọng cô ta chói tai đến mức khiến người ta nhíu mày.

 

Giang Mạc nhíu mày, sắc mặt trầm xuống:

“Rẻ tiền cái gì? Nói năng cho sạch sẽ vào. Tôi đã bảo rồi—đây là tổ tông của tôi đấy.”

 

Cát Dật sợ lại chọc giận người đàn ông kia, trong lòng bồn chồn bất an, lập tức quát lên:

“Cô câm miệng cho tôi! Tôi chia tay với cô ngay bây giờ được chưa?!”

 

Người phụ nữ váy đỏ không ngờ hắn lại nói thế, lập tức ấm ức đỏ cả mắt.

Cô ta trừng mắt nhìn Nam Kiều, sau đó quay người bỏ đi.

 

Xung quanh ngày càng đông người tụ tập xem náo nhiệt, tiếng ồn cũng càng lúc càng lớn.

 

Nam Kiều nhận thấy có không ít ánh mắt soi mói đang dán lên người mình như đèn pha, liền kéo nhẹ tay áo Giang Mạc, khẽ nói:

“Được rồi, đi thôi.”

 

“Chưa xin lỗi, đi cái gì?”

Giang Mạc liếc xéo Cát Dật.

 

Cát Dật lập tức phản ứng, vội vàng bước lên một bước, bất chấp thể diện, cúi đầu nói:

“Xin lỗi Kiều Kiều, đều là lỗi của tôi, vừa rồi bạn gái tôi dội cà phê lên cô, cô đừng để bụng. Tha lỗi cho tôi nhé, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền cô nữa.”

 

Nam Kiều mím môi, không nói gì.

 

Cô siết chặt nắm tay bên người, quay sang nhìn Giang Mạc, hỏi khẽ:

“Tôi có thể tát cậu ta một cái không?”

 

Cát Dật nghe vậy, lập tức tim đập thình thịch.

 

Giang Mạc nửa cười nửa không nhìn cô:

“Em thích thì làm đi, tổ tông của tôi.”

 

Lời còn chưa dứt, một tiếng “bốp” giòn tan vang lên.

Cả đám người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi lạnh.

 

Cát Dật sững người vài giây, đến khi phản ứng lại được thì cả người run rẩy, dè dặt nhìn Giang Mạc, lắp bắp:

“Tôi… tôi đi được chưa?”

 

Trên mặt hắn ta rõ ràng có dấu bàn tay đỏ ửng.

 

Giang Mạc nhìn mà cũng thấy đau, phất tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Cát Dật như được đại xá, lập tức chuồn mất.

 

Người vừa rời đi, đám đông cũng giải tán theo.

 

Giang Mạc quay đầu nhìn về chỗ ngồi của mình thì đã không còn bóng dáng Lục Hà nữa. Nghĩ đến cảnh mình “anh hùng cứu mỹ nhân” ban nãy bị anh ta nhìn thấy, trong lòng không khỏi thấy bực bội.

 

Từ khi nào anh lại thích lo chuyện bao đồng thế này chứ?

 

Nam Kiều tuy không có ấn tượng tốt về người đàn ông này, nhưng nếu không có anh vừa rồi, e rằng cô có mười cái miệng cũng không thanh minh nổi.

 

Cô nhỏ giọng:

“Cảm ơn anh.”

 

Giang Mạc hơi khựng lại, liếc nhìn cô.

 

Hôm nay cô không trang điểm lòe loẹt, không môi đỏ mắt khói, không mascara đậm hay phấn má đỏ chót—khuôn mặt rất sạch sẽ.

Chỉ là vừa rồi bị dội cà phê nên trông có chút chật vật.

 

Anh không nói gì, xoay người định rời đi.

 

Nam Kiều nhanh tay kéo anh lại, liếc nhìn bộ dạng của mình, chần chừ hỏi:

“Anh có thể đưa tôi về nhà được không?”

 

Giang Mạc nhíu mày:

“Tại sao tôi phải làm vậy?”

 

Nam Kiều:

“Tôi không phải tổ tông của anh à?”

 

Giang Mạc: “……”

 

 

7 giờ tối.

 

Khi Đông Hạ về đến nhà, Lục Hà đã về trước nửa tiếng, lúc này đang bận rộn trong bếp.

 

Cao Kỳ Dung đi theo sau bước vào cửa, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức ôm ngực, như thể bị trai đẹp làm cho đau tim, mê mẩn nói:

 

“Đẹp trai quá đi mất! Chỉ nhìn gáy thôi cũng đẹp nữa, chị Đông Hạ, chị hạnh phúc thật đấy!”

 

Hà Tu Sơ là người bước vào sau cùng, nghe thấy câu đó thì không nhịn được mà châm chọc:

 

“Cái gáy mà cũng ăn được chắc?”

 

Cao Kỳ Dung cười lạnh:

“Cậu đang ghen đấy à?”

 

Lúc hai người đang đấu khẩu, Đông Hạ đã đi thẳng vào bếp.

 

Cô liếc nhìn mấy nguyên liệu trên mặt bàn đá cẩm thạch—đều là món khá phong phú, không khỏi hơi nhướn mày:

 

“Vất vả rồi, Lục tiên sinh. Có cần em giúp gì không?”

 

Lục Hà nhìn cô một cái, ánh mắt dịu dàng:

“Tối nay không cần đâu, em ra ngoài trò chuyện với họ đi.”

 

Đông Hạ hơi sững người, ngạc nhiên:

“Anh chắc chứ? Không cần người hỗ trợ thật à?”

 

“Ừ.”

 

Đã nói thế thì cô cũng không hỏi thêm nữa, xoay người rời khỏi bếp, trở lại phòng khách.

 

Chưa được bao lâu, Hà Tu Sơ đã lặng lẽ đi vào bếp.

Loading...