Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 113: Anh sợ tôi hạ thuốc à.

Cập nhật lúc: 2025-06-13 14:08:48
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya tĩnh mịch, thành phố Đồng Thành đã bị bao trùm bởi màn đêm nặng nề, nhưng các tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn như ban ngày.

Trong một tòa chung cư cao cấp, Chu Mai đứng tựa người vào lan can ban công, trong tay cầm một tấm ảnh chụp lén cảnh Lục Hà và Giang Mạc gặp mặt ở hộp đêm.

Gió đêm mát rượi, bóng cây lay động chập chờn.

Cô ta nhìn người trong ảnh với vẻ thích thú, ánh mắt lóe lên một tia nhìn khó đoán.

 

Giang Mạc và Lục Hà…

Nếu cô nhớ không lầm, hai người này trước giờ nổi tiếng là không hợp nhau, chẳng biết vì lý do gì, nhưng Chu Mai dám khẳng định, họ tuyệt đối không phải loại người có thể ngồi lại bình tĩnh trò chuyện.

Một góc ảnh đã bị cô ta bóp nhàu.

Ngón tay thon dài của cô ta gõ nhẹ lên lan can, phát ra tiếng “tách tách tách” đều đặn, bên môi là nụ cười nhàn nhạt, chẳng biết đang suy tính điều gì.

 

 

Ngày hôm sau, tại bệnh viện.

 

Bởi vì tối qua ăn một bữa “cẩu lương” quá no ở nhà Đông Hạ, Hà Tu Sơ đến giờ vẫn đang trong trạng thái “khó tiêu”.

Cậu ta chán nản vô cùng, đến mức bị Cao Kỳ Dung cà khịa, mỉa mai, cậu ta cũng chẳng buồn phản công, hoàn toàn tiếp thu.

Cao Kỳ Dung từ trước đến nay đọc vô số truyện tổng tài bá đạo, vẫn luôn tự nhận là chuyên gia tình cảm, giờ thấy bộ dạng sa sút này của cậu ta, liền hiểu ngay—đã yêu quá sâu.

 

Giữa giờ nghỉ trưa, Đông Hạ còn bận việc nên bảo hai người họ đi ăn trước.

Cao Kỳ Dung nhân cơ hội này, kiên nhẫn khuyên nhủ Hà Tu Sơ, nói ra không ít lời trái với lương tâm:

“Cậu đẹp trai thế này, có thiếu gì bạn gái đâu, việc gì phải treo cổ trên một cái cây chứ? Hơn nữa cái cây ấy người ta đã có chủ rồi, không chừng còn sắp đơm hoa kết trái nữa kia. Cậu xen vào chẳng phải tự rước khổ à?”

 

“Tôi nói thật nhé, tôi đã nói rồi, cậu muốn chen chân vào ai không chen, lại cứ muốn đụng vào chỗ của Lục tổng. Đây chẳng phải rút lông trên đầu hổ sao? Còn chưa bắt đầu đã thua tan tác rồi. Cậu thử nghĩ lại tối qua đi, chị Đông Hạ nhà mình hạnh phúc biết bao, hai người họ đẹp đôi ra sao, mà Lục tổng còn dịu dàng biết chừng nào…”

 

“Dừng!”

Hà Tu Sơ nhíu mày: “cậu đến để an ủi tôi hay đến để đả kích tôi vậy?”

Cao Kỳ Dung nhún vai, vô tội: “tôi chỉ muốn cậu nhìn rõ sự thật thôi.”

 

Hà Tu Sơ liếc cô một cái, trên khuôn mặt anh tuấn hiếm khi lộ vẻ phiền muộn, cậu ta thở dài: “Mối tình đầu của tôi, sao lại thành ra thế này…”

 

“Mối tình đầu á?”

Cao Kỳ Dung lập tức ngẩng đầu, trong miệng còn đang nhai một viên thịt bò, không nhịn được mà đập đùi cười lớn:

“Cậu mà cũng có mối tình đầu à? Có định làm tôi cười c.h.ế.t để thừa kế rừng cây Alipay của tôi không…”

 

Cô còn chưa nói hết, Hà Tu Sơ đã bóp chặt đôi má phúng phính của cô, cười như không cười:

“Không ai bảo cậu im lặng mà người ta nghĩ cậu câm đâu. Tôi mà không phải mối tình đầu thì là gì? Cậu thấy tôi từng để tâm đến cô gái nào khác như vậy chưa? Tôi thích bác sĩ Hứa, thì sao nào!”

 

Cao Kỳ Dung đau quá nhăn mặt, giống như một con mèo bị chọc giận, vừa định phát tác thì ánh mắt vô tình liếc thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa.

Cô dừng lại, hất tay Hà Tu Sơ ra, hếch cằm lên: “Ê, kia chẳng phải là bạn gái cũ của cậu, Lâm Thiến à?”

 

Hà Tu Sơ theo hướng mắt cô nhìn, vừa quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt của Lâm Thiến, cậu ta hơi nhíu mày, mím môi: “Cô ta đến làm gì?”

 

Lâm Thiến đã đi tới, sắc mặt không được tốt.

Cao Kỳ Dung cảm giác ánh mắt của cô ta nhìn mình không ổn, vội vàng bưng bát canh lên, húp vài ngụm, định lặng lẽ rút lui.

Nhưng Lâm Thiến không cho cô cơ hội đó, vừa mở miệng đã chất vấn:

“Cao Kỳ Dung, bây giờ cô là bạn gái của Tu Sơ à?”

 

Cao Kỳ Dung bị sặc, đúng hơn là bị dọa đến nghẹn.

Hà Tu Sơ thấy cô đỏ bừng mặt, tiện tay rút khăn giấy đưa cô, nhíu mày ghét bỏ: “Cậu ăn có thể ưu nhã một chút không?”

Cao Kỳ Dung trừng mắt: “Liên quan gì đến cậu?”

 

Hai người hoàn toàn không ý thức được rằng, hành động và lời nói của họ vô cùng thân mật, chẳng khác gì một cặp tình nhân đang cãi yêu.

Thấy vậy, sắc mặt Lâm Thiến càng lúc càng u ám, giọng run rẩy:

“Cao Kỳ Dung, tôi nói rồi mà, cô làm sao có thể không thích Tu Sơ chứ? Cô thật sự là đồ giả tạo!”

 

“Cô đủ rồi đấy.”

Hà Tu Sơ thờ ơ nhìn cô ta, sắc mặt không chút biểu cảm: “Ai cho phép cô mắng cậu ấy?”

 

Lâm Thiến siết chặt nắm tay: “Chúng ta chia tay rồi, anh cũng phải cho tôi một lý do chứ? Tôi thích anh đến vậy, tôi có điểm nào thua cô ta?”

Cô ta chỉ vào Cao Kỳ Dung.

Hà Tu Sơ liếc cô một cái, suy nghĩ nửa giây rồi nói: “Cô không ăn khỏe bằng cô ấy.”

 

Cao Kỳ Dung: “…”

Thôi tạm thời cứ coi là một lời khen đi… ức chế nhưng vẫn phải giữ nụ cười.

 

Lâm Thiến sững người, tưởng cậu ta đang đùa, không nhịn được trừng mắt: “Hà Tu Sơ, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh!”

“Tôi cũng nghiêm túc.”

 

Hà Tu Sơ thu lại vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng cô:

“Chúng ta chia tay trong hòa bình, đã nói rõ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa, bây giờ cô đang làm gì vậy?”

 

Lâm Thiến cắn môi, mắt đỏ hoe: “Em hối hận rồi.”

Cô dừng lại, giọng mềm đi: “Chúng ta quay lại được không?”

 

Ánh mắt Cao Kỳ Dung lặng lẽ quét qua hai người, không xen lời.

Hà Tu Sơ không lập tức từ chối, vì trong lòng cậu bỗng nghĩ đến Đông Hạ, ánh mắt hơi trầm xuống.

Lâm Thiến tưởng cậu đã d.a.o động, tiếp tục nói: “Một tháng thôi, anh cho em một tháng. Nếu sau một tháng anh vẫn không thích em, em hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”

 

“…Được.”

Hà Tu Sơ thản nhiên đáp.

 

Cao Kỳ Dung khựng lại, lặng lẽ húp một thìa canh, đại khái cũng hiểu được lý do cậu đồng ý lời đề nghị của Lâm Thiến.

Có lẽ, cậu muốn mượn cơ hội này để quên đi mối tình đầu khiến cậu đau lòng ấy.

 

 

Sở cảnh sát.

 

Vừa thẩm vấn phạm nhân xong, thuộc hạ đã đến báo với Giang Mạc rằng bên ngoài có người tìm anh.

 

Đối phương không để lại tên.

 

Khi anh bước ra thì nhìn thấy Chu Mai đang đứng ở cửa, rõ ràng là đã ăn diện kỹ càng — trang điểm tinh tế, ăn mặc tao nhã. Với nhiều năm kinh nghiệm phá án, Giang Mạc chỉ liếc mắt đã đoán được cô ta đến đây là có mục đích.

 

Chu Mai nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, ngoảnh lại nhìn thấy Giang Mạc.

 

Cô ta khẽ cười, chào hỏi một cách tự nhiên và thành thục:

“Cảnh sát Giang, lâu rồi không gặp.”

 

Giang Mạc đứng lại, sắc mặt điềm tĩnh, môi mỏng khẽ cong lên với nụ cười lạnh nhạt:

“Người đã từng bị tôi hỏi thăm thì thường chẳng muốn gặp lại tôi nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-113-anh-so-toi-ha-thuoc-a.html.]

Dường như trong lời nói có ẩn ý.

 

Nụ cười trên mặt Chu Mai khựng lại trong chớp mắt, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, bình thản đánh giá anh.

 

Giang Mạc đi thẳng vào vấn đề:

“Tìm tôi có chuyện gì?”

 

Chu Mai thu ánh mắt về, khẽ mỉm cười:

“Cảnh sát Giang, có hứng uống một ly với tôi không?”

 

Giang Mạc đáp không chút do dự:

“Không.”

 

“…”

 

Nụ cười trên mặt Chu Mai rốt cuộc cũng cứng đờ, người đàn ông này quả thực chẳng có chút phong độ nào, cũng chẳng ăn mềm hay chịu cứng.

 

Cô ta siết c.h.ặ.t t.a.y buông bên người, cố gắng gượng cười:

“Cảnh sát Giang, chẳng lẽ anh không tò mò tôi tìm anh là vì chuyện gì à?”

 

Ánh mắt sắc bén của Giang Mạc liếc qua người cô ta, đôi mắt sâu thẳm, im lặng mấy giây rồi môi mỏng khẽ động:

“Vậy thì, tại sao cô tìm tôi?”

 

“Bởi vì ba anh.”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt Giang Mạc quả nhiên tối lại vài phần.

 

Ánh mắt Chu Mai hiện lên tia đắc ý, cô ta nhướn mày:

“Nếu anh hứng thú, tối nay đến quán bar Huệ Sắc, tôi đảm bảo anh sẽ không thất vọng.”

 

Nói xong cô ta xoay người rời đi.

 

Người đàn ông đứng yên tại chỗ, đường viền hàm siết chặt căng thẳng.

 

 

Tám giờ tối, sau khi kết thúc công việc tại cục, Giang Mạc lái xe đến quán bar Huệ Sắc. Chu Mai vẫn chưa đến.

 

Anh chọn một góc khuất, ánh mắt quét qua sàn nhảy đang hỗn loạn với đám nam nữ uốn éo, lông mày khẽ nhíu lại, hiện rõ sự khó chịu.

 

Lúc này, một nhân viên phục vụ bước đến, trên tay cầm một chai whisky, lễ phép hỏi:

“Xin hỏi, anh là anh Giang Mạc phải không?”

 

Giang Mạc gật đầu nhàn nhạt:

“Ừ.”

 

Nhân viên phục vụ đặt chai rượu xuống bàn, giải thích:

“Vừa rồi cô Chu gọi điện tới, nói là đang bị kẹt xe, mong anh đợi thêm một lát. Chai whisky này là quà xin lỗi vì đến trễ.”

 

Giang Mạc liếc nhìn chai rượu trên bàn, ánh mắt tối đi, không hề động đậy.

 

Nhân viên do dự một lát, lại hỏi nhỏ:

“Hay để tôi mở cho anh nhé…” vừa nói vừa định mở nắp.

 

“Không cần.”

Giang Mạc liếc mắt một cái, ánh nhìn u ám lạnh lẽo:

“Lo việc của cô đi.”

 

Nhân viên ngẩn người vài giây, gật đầu rồi rời đi.

 

 

Mười phút sau, Chu Mai xuất hiện.

 

Cô ta nhìn thấy chai whisky chưa được mở trên bàn, còn người đàn ông thì rõ ràng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt cô ta khẽ chớp:

“Cảnh sát Giang, sao không uống chút rượu cho có không khí vậy?”

 

Giang Mạc liếc nhìn cô ta, vào thẳng vấn đề:

“Cô biết gì?”

 

Chu Mai không vội trả lời, tự tay mở chai whisky, rót đầy hai ly, mỉm cười duyên dáng:

“Đến bar mà không uống rượu, thật mất hứng, anh biết không?”

 

Cô ta đưa một ly cho anh.

 

Giang Mạc cụp mắt nhìn ly rượu, và trong khoảnh khắc tiếp theo, bên tai vang lên tiếng cười trong trẻo của người phụ nữ:

“Sao thế, sợ tôi bỏ thuốc à?”

 

Anh ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt khiêu khích của cô ta, bỗng khẽ cười:

“Cô dám sao?”

 

Chu Mai cười cợt, nâng ly rượu lên lắc lư, giọng đầy châm biếm:

“Anh uống rồi, sẽ biết tôi có dám hay không.”

 

Dứt lời, Giang Mạc liền cầm lấy ly rượu trên bàn, dốc thẳng vào miệng, cười nhạt:

“Nói đi, cô biết cái gì?”

 

Chu Mai hơi bất ngờ, liếc nhìn anh một cách đầy ẩn ý — người đàn ông này quả thực thẳng thắn hơn cô tưởng nhiều.

 

Cô ta bật cười:

“Cái c.h.ế.t của ba anh, có liên quan đến Phó Hạ Viễn.”

 

Sắc mặt Giang Mạc không thay đổi chút nào, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, ánh mắt thâm sâu, ý bảo cô ta tiếp tục.

 

Chu Mai im lặng vài giây, rồi đột ngột đổi chủ đề:

“Cảnh sát Giang, anh và Lục Hà… quan hệ riêng tư thế nào?”

 

Giang Mạc khẽ cong môi:

“Cô Chu, được voi đòi tiên quá sẽ khiến người ta ghét, cô biết chứ?”

 

Chu Mai nhìn ly whisky trong tay, khẽ cười:

“Nhưng cảnh sát Giang, hiện tại anh đang ở thế yếu, anh biết không?”

Loading...