Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 114: Cưỡng hiếp không thành.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:43:19
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quán bar Huệ Sắc, nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn xoay nhiều màu sắc chiếu rọi lên sàn nhà bóng loáng, cả không gian như sôi sục trong khói rượu và sắc màu phù hoa.

 

Giang Mạc dựa lưng vào ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo tùy ý. Ngũ quan anh ẩn trong bóng tối, mơ hồ không rõ, chỉ có đôi mắt đen láy sắc bén đang nhìn thẳng vào Chu Mai đối diện, ánh nhìn lạnh lẽo như lưỡi d.a.o mỏng.

 

Một lúc lâu sau, anh bất chợt cười khẽ:

“Cô bảo tôi đang ở thế yếu sao?”

 

Chu Mai khựng lại, không mấy hiểu ý anh là gì.

 

Giang Mạc thu chân về, ngồi thẳng dậy, người hơi nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhàn nhã nhìn cô ta:

“Cô Chu, có phải cô vẫn chưa nhìn rõ cục diện hiện tại không?”

 

Chu Mai giấu cảm xúc, khẽ nhíu mày, môi khẽ nhếch lên một nụ cười đúng mực:

“Cảnh sát Giang nói vậy là có ý gì?”

 

Giang Mạc khẽ l.i.ế.m bên má trong, ánh mắt sâu thẳm như vực tối, vẻ đùa cợt ban đầu tan biến sạch, anh chậm rãi, lạnh nhạt nói:

“Người đang ở thế yếu… chắc chắn là tôi sao?”

 

Lời anh khiến Chu Mai, người vừa nãy còn đắc thắng, sững người mấy giây.

 

Cô ta phản ứng lại, mím môi:

“Chẳng lẽ không phải sao?”

 

Giang Mạc nhướng mày, lại tựa người ra lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ theo nhịp, bên môi là nụ cười lành lạnh:

“Cô Chu, giờ thì tôi hiểu vì sao cô chạy theo Lục Hà bao năm trời mà anh ta vẫn không đáp lại rồi.”

 

Anh cố tình dừng lại một nhịp, rồi từng chữ từng câu chậm rãi nói:

“Cô thử nghĩ mà xem, với tính cách ít nói lại kín đáo của anh ta, chắc chắn là thích kiểu phụ nữ xinh đẹp dễ mến, ví dụ như Hứa Đông Hạ. Còn cô thì sao? Vừa ngu ngốc, lại không dễ thương, nên e là dù có đuổi theo anh ta cả đời, anh ta cũng chẳng buồn liếc cô lấy một cái.”

 

Vừa dứt lời, Chu Mai lập tức đứng bật dậy, mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy oán độc như muốn khoét thủng người đàn ông trước mặt.

 

Giang Mạc ngước mắt, bình thản đón lấy ánh nhìn đó, mỉm cười hỏi:

“Sao thế? Tôi nói sai à?”

 

Nụ cười bên môi anh dần dần tan đi, giọng nói cũng lạnh băng không chút cảm xúc:

“Lần sau, trước khi muốn mặc cả với ai, nhớ mang theo não. Nói mấy câu rỗng tuếch mà muốn uy h.i.ế.p tôi, cô nghĩ cô là cái thá gì?”

 

“Giang Mạc, anh đừng có quá đáng!”

 

Chu Mai siết chặt nắm tay, mắt ánh lên tia độc ác, gằn từng chữ:

“Anh tưởng làm cảnh sát thì tôi sẽ sợ anh sao?”

 

Giang Mạc khẽ cười, chậm rãi nói:

“Ừ, tôi biết cô không sợ tôi. Nếu không thì cô đã chẳng dám bỏ thuốc vào rượu của tôi rồi, đúng không?”

 

Kế hoạch bị vạch trần, sắc mặt Chu Mai lập tức thay đổi, cô ta há miệng, ánh mắt thoáng qua sự hoảng hốt, cố phủ nhận:

“Anh đang nói gì thế? Tôi hoàn toàn không biết—”

 

Lời còn chưa dứt, Giang Mạc đã bật cười, ánh mắt tối tăm khó dò, giọng nói nhẹ như gió:

“Sao vậy? Bỏ thuốc vào rượu tôi, rồi định bò lên giường tôi, làm ô uế tôi, chụp vài tấm ảnh… cô tưởng làm vậy là có thể nắm thóp tôi à?”

 

Anh gần như nhìn thấu toàn bộ âm mưu của cô ta.

 

Chu Mai như bị sét đánh, toàn thân căng cứng, giả vờ bình tĩnh đối mặt anh.

 

Giang Mạc im lặng một lúc, rồi mỉm cười nhẹ:

“Cô Chu, tôi trông ngu vậy à?”

 

Chu Mai thở gấp, rốt cuộc giận quá hóa liều, bật cười khinh miệt:

“Đúng, tôi bỏ thuốc đó, thì sao? Chẳng lẽ anh còn định bắt tôi à?”

 

Cô ta đang đánh cược — cược rằng Giang Mạc sẽ không dám làm gì.

 

Nhưng cô cược sai rồi, vì cô hoàn toàn không hiểu Giang Mạc là người thế nào. Cô chỉ biết anh là thiếu gia nhà họ Giang, là một cảnh sát, nhưng không biết rằng anh là kiểu người có thù tất báo.

 

Giang Mạc đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt cô ta, mỉm cười vô hại:

“Cô đã nói vậy rồi, nếu tôi không bắt thì chẳng phải quá mất mặt sao?”

 

Chưa dứt lời, anh đã móc từ túi trong áo ra một chiếc còng tay. Khi Chu Mai còn chưa kịp phản ứng, tay cô ta đã bị anh khóa chặt ra sau lưng, động tác gọn gàng, dứt khoát.

 

Đến khi Chu Mai hoàn hồn, người đã bị còng lại không thể động đậy, hai tay bị khóa ra sau, ngồi c.h.ế.t cứng trên ghế.

 

Cô ta trừng trừng nhìn anh, không dám tin:

“Giang Mạc, anh làm cái gì vậy?!”

 

Giang Mạc cúi đầu nhìn cô ta từ trên cao, khóe môi cong cong:

“Cô bỏ thuốc định cưỡng bức tôi, tôi muốn kiện cô đấy, vui không?”

 

Nghe vậy, sắc mặt Chu Mai tái mét.

 

Cô càng giãy giụa, vòng kim loại càng siết vào cổ tay, để lại vết hằn rõ rệt.

 

Tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội, đôi mắt cô ta u ám đáng sợ, giọng run lên:

“Giang Mạc, tôi với anh chưa xong đâu! Tôi nhất định không tha cho anh! Anh tôi cũng sẽ không tha cho anh!”

 

Giang Mạc lấy điện thoại ra, gọi cho một cấp dưới trong cục, bảo người đó đến quán bar Huệ Sắc dẫn người về.

 

Gác máy xong, anh liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang điên cuồng giãy giụa, giọng nói đầy thiện ý:

“Đừng sợ, cô chỉ bị cáo buộc cưỡng h.i.ế.p không thành thôi, chắc ngồi 24 tiếng là được thả ra, coi như học lại một chút tư tưởng đạo đức.”

 

“Giang Mạc!”

 

Chu Mai hét lên chói tai, gần như mất kiểm soát.

 

Lúc này, thuốc bắt đầu phát tác.

 

Cơ thể Giang Mạc nóng ran, anh nhìn đồng hồ, tính toán thời gian cấp dưới đến, thấy sắp đủ liền rời khỏi quán bar trước.

 

Khác với không khí ngột ngạt bên trong, bên ngoài làn gió mát thổi qua, không gian yên tĩnh, dễ chịu.

 

Nhưng dù vậy, cũng chẳng thể xua bớt được nhiệt độ đang bốc lên từng đợt trong người anh.

 

Giang Mạc cau mày khó chịu, sải bước về phía chiếc xe SUV đang đậu bên kia đường. Nếu sớm biết thế này thì anh đã chẳng bày trò “ra vẻ” mà uống hết ly whisky đó.

 

Thì ra thuốc phát tác lại “phê” kiểu này.

 

Anh ngồi vào xe, nghĩ ngợi một lát, quyết định về nhà ngâm nước lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-114-cuong-hiep-khong-thanh.html.]

 

Xe chậm rãi lăn bánh, nhanh chóng hòa vào dòng xe tấp nập. Anh kìm nén cơn khó chịu, tăng tốc.

 

Trên đường về, Giang Mạc vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc trước cửa hàng tiện lợi. Xe đã chạy qua một đoạn, ban đầu anh định làm ngơ, nhưng nhớ lại vẻ mặt đẫm nước mắt của người phụ nữ kia, anh liền siết tay lái, quay đầu xe.

 

Chiếc SUV lùi lại, dừng ngay trước cửa hàng tiện lợi.

 

Giang Mạc hạ cửa kính xe xuống một nửa, gương mặt đầy khó chịu liếc qua người phụ nữ bên ngoài, mím môi nói:

“Làm sao mỗi lần gặp cô, cô đều trông như thế này vậy?”

 

Nam Kiều nghe thấy tiếng, ngẩng đầu liền nhìn thấy anh.

 

Cô lúng túng lau nước mắt, né tránh ánh nhìn, khẽ hỏi:

“Anh sao lại ở đây?”

 

Giang Mạc nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, yết hầu khẽ chuyển động, giọng khàn đặc:

“Đi ngang qua.”

 

Nói xong, anh nâng cửa kính lên, định rời đi.

 

Nam Kiều lại chắn trước đầu xe, hít mũi một cái, trừng mắt hỏi:

“Anh không định đưa tôi về sao?”

 

Chẳng phải cố ý quay xe lại chỉ để nhìn cô khó xử sao?

 

Giang Mạc nhíu mày, giọng trầm:

“Bây giờ tôi rất nguy hiểm, mau biến đi cho tôi.”

 

“Trên người anh mang b.o.m à?”

Nam Kiều tròn mắt, bật cười:

“Không muốn đưa thì thôi, còn bịa ra lý do cũ rích vậy. Giang Mạc, anh thật đáng ghét.”

 

Vì vừa mới khóc nên giọng cô khàn khàn, mũi còn nghẹt, dù nói lời hung dữ cũng khiến người ta thấy mềm lòng.

 

Tim Giang Mạc khẽ rung lên.

 

Ánh mắt anh trở nên trầm lắng, nhìn thấy gương mặt thất vọng của cô, im lặng mấy giây rồi phun ra hai từ:

“Lên xe.”

 

Lời vừa dứt, ánh mắt Nam Kiều sáng bừng, lập tức kéo cửa ghế phụ rồi nhanh chóng ngồi vào trong.

 

Cô vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp cài dây an toàn thì xe đã lao vút đi, tốc độ nhanh hơn bình thường.

 

Nam Kiều hơi khựng lại, quay sang nhìn anh.

 

Trong khoang xe ánh sáng lờ mờ, đường nét nghiêng mặt của người đàn ông sắc lạnh, cằm căng cứng, không thể nhìn ra cảm xúc gì.

 

Không hiểu sao, không khí trong xe trở nên áp lực nặng nề.

 

Xe chạy một đoạn, cuối cùng Nam Kiều cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, thấy anh thở dốc, mặt căng thẳng, cô do dự hỏi:

“Anh… bị bỏ thuốc rồi à?”

 

Giang Mạc không trả lời.

 

Nam Kiều càng chắc chắn suy đoán của mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thậm chí không dám thở mạnh.

 

Một lúc sau, Giang Mạc liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, mím môi hỏi:

“Nhà cô ở đâu?”

 

Giọng anh cực kỳ khàn khàn.

 

Tim Nam Kiều khẽ thắt lại, cô im lặng giây lát rồi ngập ngừng nói:

“Về nhà anh đi.”

Lo sợ anh hiểu lầm, cô nhanh chóng bổ sung:

“Tôi từng có một người bạn cũng từng bị bỏ thuốc, có trải nghiệm tương tự… tôi nghĩ anh chắc cần người hỗ trợ.”

 

Giang Mạc nghiêng mắt liếc cô.

 

Anh mấp máy môi:

“Cô có biết mình đang nói gì không?”

 

Giữa đêm khuya, lại tùy tiện vào nhà một người đàn ông, cô thật sự tin tưởng anh như vậy sao?

 

Nam Kiều là người trưởng thành, đương nhiên hiểu ý anh, cô hắng giọng, nghiêm túc nói:

“Tôi không muốn nợ anh ân tình.”

Cô dừng lại, giải thích thêm:

“Lần trước ở nhà hàng, cảm ơn anh đã giúp tôi xả giận.”

 

“Cô muốn báo ân à?”

 

“Ừm.”

 

“Không sợ tôi thú tính nổi lên sao?”

 

“Cảnh sát à, nếu thuốc không mạnh, thì ý thức và hành vi của anh vẫn còn tỉnh táo. Cho nên, tôi tin anh.”

 

“Cảm ơn cô đã tin tưởng.” – Giang Mạc cười lạnh một tiếng – “Nhưng có lẽ cô không hiểu đàn ông cho lắm.”

 

Nam Kiều nghe vậy, tim khẽ run lên, lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, trong lòng bắt đầu có chút d.a.o động.

 

Giang Mạc bắt được biểu cảm thay đổi của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

Rõ ràng sợ đến chết, lại còn cố làm ra vẻ kiêu ngạo không sợ gì, thật sự rất thú vị.

 

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe địa hình dừng lại trước một tòa chung cư, Giang Mạc không nói một lời, đi thẳng về phía thang máy.

 

Nam Kiều vội vàng chạy theo sau.

 

Về đến nhà, Giang Mạc ném chìa khóa lên bàn, rồi bước thẳng lên tầng hai, không quay đầu lại mà để lại một câu:

“Đợi dưới tầng, không được lên.”

 

Nam Kiều định thần lại thì cửa phòng trên lầu đã đóng sầm lại, cô đứng ngơ ngác tại chỗ, đột nhiên không biết mình theo tới đây là để làm gì nữa.

 

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, lặng lẽ quan sát không gian trong nhà.

 

Rất lâu sau, tầng trên vẫn không có động tĩnh gì.

 

Nam Kiều ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, ánh mắt trở nên trầm mặc.

Loading...