Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 115: Bao giờ mới sinh con.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:43:46
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm sau là cuối tuần, Đông Hạ tranh thủ thời gian đến đồn cảnh sát.

 

Trong phòng thẩm vấn, cô nhìn người phụ nữ đang ngồi sau tấm kính một chiều, vẻ mặt bình thản, nhẹ giọng hỏi:

“Cô muốn nói gì?”

 

Chỉ mới một thời gian không gặp, Phó Hy Lâm đã gầy sọp đi hẳn một vòng, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, ánh mắt cũng không còn ánh sáng của ngày trước.

 

Khi nhìn về phía Đông Hạ, trong mắt Phó Hy Lâm không còn sự sắc sảo, kiêu ngạo như xưa, chỉ còn lại bóng tối mịt mùng không lối thoát.

 

Cô ta kéo khóe môi, giọng khàn đặc:

“Thấy tôi sa cơ đến mức này, cô vui lắm phải không?”

 

Đông Hạ nhìn cô ta, mím môi:

“Cô muốn nói chỉ có vậy thôi à?”

 

Ánh mắt Phó Hy Lâm mờ mịt, không có tiêu cự, cô ta cúi đầu cười khẽ:

“Con gái lớn nhà họ Phó từng bị tiếng xấu đồn xa, bây giờ lại thành bà chủ nhà họ Lục khiến cả thành phố Đồng Thành ngưỡng mộ… Hứa Đông Hạ, tại sao đến cuối cùng tôi vẫn thua cô?”

 

“Tôi đã sai ở đâu? Sao lại thành ra thế này?”

 

Những lời nói đó giống như là đang tự lẩm bẩm với chính mình.

 

Đông Hạ im lặng giây lát, không lên tiếng.

 

Phó Hy Lâm vẫn lẩm bẩm tiếp:

“À, tôi biết rồi, chắc chắn là con tiện nhân đó phản bội tôi. Nếu không, sao cảnh sát có thể tìm ra chứng cứ? Tại sao rõ ràng là nó mới là kẻ chủ mưu, mà người ngồi đây lại là tôi?”

 

“Hứa Đông Hạ, cô mau đi nói với ba tôi rằng tôi bị vu oan, bảo ông ấy cứu tôi ra ngoài có được không?”

 

“Chắc ông ấy thất vọng về tôi lắm, nên mới không chịu đến gặp tôi suốt thời gian qua… Đúng, chắc chắn là vậy.”

 

Cô ta cứ lảm nhảm như thế, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của Đông Hạ, hành vi đã vô cùng kỳ lạ.

 

Đông Hạ nhíu mày, ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm trọng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

 

Bất ngờ, Phó Hy Lâm ngẩng đầu, nhìn thẳng ra ngoài ô kính, thấy Đông Hạ vẫn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt đột nhiên u ám, bật cười:

“Sao cô lại nhìn tôi kiểu đó? Trông tôi… kỳ quái lắm à?”

 

“Tôi thành ra thế này… chẳng phải đều do cô ban tặng sao?”

 

“Hứa Đông Hạ, sao cô lại đối xử với tôi như thế, tại sao, tại sao?!”

 

Cảm xúc của người phụ nữ kia đột nhiên mất kiểm soát, cô ta bật dậy, đập mạnh lên tấm kính trước mặt.

 

Ánh mắt đầy oán hận, như thể muốn xé Đông Hạ ra thành từng mảnh.

 

Cô ta cũng chẳng còn cảm giác đau đớn, cứ liên tục đập vào kính cho đến khi nhân viên cảnh sát bên ngoài bước vào, cưỡng chế đưa cô ta quay trở lại phòng giam.

 

Đông Hạ vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.

 

Cô hồi tưởng lại những hành vi kỳ quặc vừa rồi của Phó Hy Lâm, ánh mắt dần dần trầm xuống.

 

Chẳng bao lâu sau, lúc rời khỏi đồn cảnh sát, đi ngang hành lang, cô bất ngờ gặp một người quen—Chu Mai.

 

Không biết cô ta đến đồn làm gì, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

 

Chu Mai nhìn thấy Đông Hạ cũng hơi sững lại, sau đó đứng yên, ép xuống cơn giận đang dâng trào trong lòng, thu lại vẻ tối tăm nơi đáy mắt, đột ngột cười:

“Đúng là oan hồn không tan, đi đến đâu cũng gặp cô.”

 

Đông Hạ liếc về hướng Chu Mai vừa đi ra, khẽ nhếch môi:

“Y tá Chu dạo này có sở thích tản bộ ở đồn cảnh sát sao?”

 

Nhắc đến đây, Chu Mai liền nổi cơn lửa giận.

 

Cô ta bị Giang Mạc- tên khốn đó nhốt lại cả một đêm trong đồn. Nếu không nhờ Chu Tĩnh Nhiên ra mặt, có khi đến giờ còn chưa được thả ra.

 

Càng nghĩ càng tức, càng thấy mình bị Giang Mạc chơi như con rối, trong lòng bất bình đến cực độ.

 

Cô ta hít sâu, nén cơn giận, giọng đầy châm chọc:

“So với chuyện đó, tôi càng thấy tò mò, bác sĩ Hứa đến đây chẳng lẽ là để thăm cô Phó?”

 

Cô ta cố tình kéo dài giọng, nở nụ cười đầy ẩn ý:

“Bác sĩ Hứa đúng là độ lượng bao dung thật đấy, nhanh như vậy đã có thể tha thứ cho kẻ thù g.i.ế.c cha mình. Chắc hẳn linh hồn cha cô ở trên trời sẽ vô cùng cảm động vì tấm lòng từ bi của con gái mình nhỉ?”

 

Nhưng Đông Hạ lại không bị lời châm chọc đó kích động.

 

Cô vẫn rất bình tĩnh, đến mức kỳ lạ.

 

Cô đối mặt với ánh mắt giễu cợt của Chu Mai, môi khẽ nhếch tạo thành một đường cong nhẹ:

“Cô nói thế thì sao? Chẳng phải cô vẫn đang đứng trước mặt tôi sao?”

 

Nụ cười trên môi Chu Mai chợt cứng đờ, ánh mắt tối sầm, mím môi:

“Cô có ý gì?”

 

“Đã hiểu rồi thì còn hỏi làm gì?”

 

Đông Hạ bước từng bước về phía trước, đứng đối diện với cô ta, đột ngột nở một nụ cười:

“Chu Mai, cô tưởng Phó Hy Lâm bị bắt thì mọi chuyện đã kết thúc sao?”

 

Cô dừng lại vài giây, ánh mắt trở nên lạnh băng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo như gió mùa đông:

“Chưa đâu… Giữa tôi và cô, chỉ mới bắt đầu.”

 

Giọng cô vang lên như gió lạnh giữa trời đông, khiến người ta rùng mình.

 

Trong mắt Chu Mai chợt lóe lên một tia khác thường, cô ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Đông Hạ, cố làm ra vẻ bình tĩnh:

“Vậy sao… Vậy tôi chờ xem.”

 

Nói xong, cô ta bật cười lạnh một tiếng, định quay người rời đi.

 

Nhưng mới đi được vài bước, Chu Mai bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Đông Hạ, nhếch môi nói:

“A, cô vẫn chưa biết đúng không? Phó Hy Lâm sau khi nhận tội, tinh thần trở nên không ổn định rồi đấy.”

 

“Cô nói xem, trong phim truyền hình ấy, nếu theo diễn biến này, chắc cô ta sẽ được tòa cho phép ra ngoài điều trị tâm thần, đúng không?”

 

“Xem ra cô theo sát tình hình Phó Hy Lâm lắm nhỉ, hiểu rõ vậy cơ à.”

Đông Hạ vẫn rất bình tĩnh.

 

Thật ra trong phòng thẩm vấn ban nãy, cô cũng đã nhận ra sự bất thường của Phó Hy Lâm. Chỉ là, cô không chắc đó có phải thật sự là bệnh… hay chỉ là diễn kịch để đánh lừa mọi người.

 

Chu Mai thấy cô không hề tỏ ra kinh ngạc, liền khẽ cong môi cười:

“Đương nhiên là phải tìm hiểu cho rõ, nếu không thì làm sao ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ được, đúng không?”

Cô ta bật cười khẽ, rồi xoay người rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-115-bao-gio-moi-sinh-con.html.]

Đông Hạ dõi theo bóng lưng cô ta khuất dần, bên tai lại vang lên lời lẩm bẩm của Phó Hy Lâm trong phòng thẩm vấn ban nãy:

“À, tôi biết rồi, nhất định là con tiện nhân kia bán đứng tôi. Nếu không thì cảnh sát sao có thể tìm được chứng cứ chứ? Rõ ràng nó mới là kẻ chủ mưu đứng sau, vậy mà giờ người bị tóm lại là tôi?”

 

Ánh mắt cô dần trở nên lạnh lẽo.

 

 

Buổi trưa, Đông Hạ và Lục Hà cùng trở về biệt thự nhà họ Lục.

 

Tuy trên mặt không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng khi thấy hai người họ trở về, Từ Tư Dung trong lòng vẫn không giấu được niềm vui.

 

Bữa cơm trên bàn vô cùng phong phú.

 

Trong lúc ăn, Từ Tư Dung nhắc đến chuyện hôn lễ:

“Mấy hôm trước mẹ đã nhờ người xem ngày rồi, hôn lễ của hai đứa để vào khoảng giữa tháng sau, hôm đó là ngày rất đẹp.”

 

Hai tháng nữa, vừa đúng vào đầu thu.

 

Đông Hạ có chút bất ngờ, cô vốn nghĩ rằng hôn lễ sẽ được tổ chức một cách vội vàng, không ngờ lại còn có thời gian chuẩn bị chu đáo như vậy.

Hơn nữa, mùa thu là mùa cô rất yêu thích, nên cũng không có gì phản đối.

 

Lục Hà cũng nghĩ như vậy. Khoảng thời gian đó hoàn toàn đủ để hai người chuẩn bị mọi thứ.

 

Nói đến chuyện cưới hỏi, Từ Tư Dung lại nhân tiện lôi cả chuyện sinh con ra nói.

Bà khẽ ho nhẹ một tiếng, giả vờ như chỉ thuận miệng hỏi:

“Thế hai đứa định khi nào thì có con?”

 

Đông Hạ vừa đưa một miếng cơm vào miệng, liền bị sặc ngay tại chỗ.

 

Lục Hà vội đặt bát đũa xuống, dịu dàng vỗ lưng vợ, bình thản nói:

“Mẹ, bọn con mới chỉ vừa đăng ký kết hôn thôi mà.”

 

Hơn nữa, cả hai dạo này đều rất bận, đặc biệt là Đông Hạ phải thường xuyên làm việc trong phòng phẫu thuật. Nếu có con vào lúc này thì chắc chắn không thể xoay sở được.

 

Từ Tư Dung chống đũa, mặt nghiêm nghị, cau mày tỏ vẻ không hài lòng:

“Mới đăng ký thì sao? Nhìn người ta mà xem, một năm đã bồng cháu rồi. Hai đứa thì chỉ biết có công việc, định để mẹ đợi đến bao giờ mới được ôm cháu đây?”

 

“Cứ thuận theo tự nhiên ạ.”

Đông Hạ uống một ngụm canh, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi điềm đạm nói:

“Nếu có thì sẽ sinh.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Từ Tư Dung cũng dịu đi nhiều, bà lại cầm đũa, lẩm bẩm:

“Vậy còn tạm được.”

 

Lục Hà liếc nhìn vợ, thấy hai vành tai cô đã đỏ bừng lên – vẫn luôn dễ xấu hổ như vậy.

 

Lòng anh khẽ ấm lại, liền gắp một miếng sườn đầy thịt đặt vào bát cô.

 

Đông Hạ nhìn anh.

Lục Hà lại múc thêm một bát canh cho cô, mỉm cười nói:

“Ăn nhiều một chút, để có da có thịt.”

 

Đông Hạ không hiểu ý anh là gì, ngoan ngoãn ăn hết.

Nhưng đến tối, khi hai người trở về nhà, cô rốt cuộc cũng hiểu ra rồi —

 

Phải ăn nhiều, để có sức mà… tiêu hao.

 

Trong căn phòng ngủ ấm áp, bầu không khí mập mờ ngập tràn hơi thở khiến người ta mặt đỏ tim đập.

 

Chiếc giường trắng muốt có phần lộn xộn.

 

Đông Hạ tựa người vào n.g.ự.c anh, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.

 

Lục Hà thấy cô lúc này giống như một con cá nhỏ vừa bị vớt lên bờ, nằm yên không động đậy, liền bật cười trầm thấp:

“Cho nên mới bảo em ăn nhiều một chút.”

 

Đông Hạ giơ tay đ.ấ.m anh một cái, nhưng tay lập tức bị anh nắm lấy, đặt trong lòng bàn tay mình vuốt ve.

 

Cô thực sự không muốn nhúc nhích gì nữa, nhưng vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh mãnh liệt ban nãy lại hiện lên trong đầu khiến tai cô nóng ran.

Cô hờn giận trách móc:

“Anh thật quá đáng.”

 

Lục Hà nhướng mày:

“Anh quá đáng chỗ nào?”

Khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn mang theo vẻ vô tội:

“Anh chỉ đang… thuận theo tự nhiên thôi mà.”

 

“…”

 

Đông Hạ giả vờ chết, không thèm để ý đến anh nữa.

 

Cô đã hiểu rất rõ – chính câu nói của mình lúc ở biệt thự đã vô tình tự đào hố chôn thân.

Tối nay, ngài Lục đúng là quá hung mãnh rồi.

 

Ánh đèn trong phòng ngủ mờ ảo, không khí càng thêm ám muội.

 

Lục Hà dựa vào đầu giường, vuốt ve mái tóc dài thơm tho mềm mại của cô, giọng khàn khàn hỏi:

“Em có thích trẻ con không?”

 

Trong giọng anh, bất giác mang theo một chút cô đơn khó tả.

 

Đông Hạ khựng lại, chầm chậm mở mắt.

Ánh mắt cô trong veo, nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng hỏi lại:

“Anh thì sao? Anh thích không?”

 

Lục Hà cong môi cười:

“Sao mà không thích được?”

 

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Đông Hạ bất ngờ vươn tay ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào n.g.ự.c anh, lí nhí nói:

“Ừm… em cũng thích.”

 

Lục Hà cúi đầu, khẽ hôn lên tóc cô.

 

Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói:

“Xin lỗi.”

 

Đông Hạ tất nhiên biết anh xin lỗi vì điều gì.

Giờ đây Lục Ly vẫn thi thoảng xuất hiện, tình trạng sức khỏe tinh thần của Lục Hà chưa hề ổn định, vẫn phải uống thuốc điều trị đều đặn.

 

Nếu bây giờ có con, quả thật là quá mạo hiểm.

 

Cô siết chặt tay, dịu dàng mỉm cười:

“Không sao đâu, Lục tiên sinh… chúng ta còn cả một quãng đời dài phía trước.”

Loading...