Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 117: không ghen à?

Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:44:42
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hành lang im ắng đến kỳ lạ.

 

Quách Uyển Như đang trốn trong căn phòng kế bên, tay nắm chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ, đến hơi thở cũng không dám phát ra.

 

Bà vốn quay lại chỉ để nhắc Phó Hạc Viễn đừng quên buổi tiệc thương mại vào ngày kia, không ngờ lại vô tình nghe được những lời ông ta vừa nói.

 

Vậy ra, vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa có liên quan đến chồng bà sao?

 

Còn gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t của Lục Kình Viễn và em trai của Lục Hà – tất cả đều do ông ta đứng sau sắp đặt ư?

 

Những chuyện phía sau, bà không dám tiếp tục nghĩ tới nữa.

 

Cả người Quách Uyển Như run rẩy, bà ta đưa tay bịt miệng mình, đồng tử mở lớn, trong mắt vẫn còn sự hoảng sợ và bàng hoàng chưa tan đi.

 

Bà ở lại phòng thêm một lúc, sau đó mới rón rén bước ra ngoài.

 

Cửa phòng làm việc đã được đóng lại.

 

Bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định xuống lầu rời khỏi nơi này trong lặng lẽ, còn chưa kịp đi đến cầu thang thì cánh cửa phòng làm việc bất ngờ bật mở.

 

Tim cô bỗng chốc thắt lại, vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt âm u sắc lạnh của Phó Hạ Viễn, suýt chút nữa hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống sàn.

 

Phó Hạ Viễn vốn đa nghi, vừa rồi nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, tuy đã quay về phòng làm việc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm, nên mới quyết định ra ngoài xem thử – không ngờ lại thấy bà.

 

Ông ta nhíu mày: “Sao em lại ở đây?”

 

Quách Uyển Như cố gắng kìm nén cơn run rẩy và nỗi sợ trong người, gượng gạo nở nụ cười, giả vờ bình tĩnh: “Em vừa mới nhớ ra, sợ anh mải làm việc sẽ quên, nên tới nhắc anh đừng quên buổi tiệc thương mại ngày kia.”

 

Ánh mắt sắc bén của Phó Hạ Viễn quét một vòng trên người bà, sau đó cong môi cười nhàn nhạt: “Anh biết rồi, em nghỉ sớm đi, đừng chờ anh.”

 

Quách Uyển Như nhẹ nhàng nói thêm một câu đầy quan tâm: “Anh đừng làm việc quá khuya.” Rồi bình tĩnh rời khỏi đó, xuống lầu.

 

Phó Hạ Viễn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng bà khuất dần ở lối cầu thang, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, chỉ còn lại vẻ u ám khó đoán.

 

 

Sáng hôm sau, tại bệnh viện.

 

Khu phòng bệnh VIP vừa chuyển vào một bệnh nhân.

 

Khi Đông Hạ bước vào thì thấy Hà Tu Sơ cũng đang có mặt trong đó. Cậu đứng ở cuối giường bệnh, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt nặng nề.

 

Cô hơi khựng lại một chút, còn Cao Kỳ Dung theo sau chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng có phần nghiêm trọng, hạ giọng nói: “Người này là mẹ của Hà Tu Sơ.”

 

Mẹ của Hà Tu Sơ?

 

Đông Hạ nhớ đến kết quả kiểm tra đang cầm trên tay, khẽ mím môi, bước đến bên giường bệnh.

 

Hà Tu Sơ quay đầu nhìn cô, gật nhẹ đầu.

 

Cao Kỳ Dung đã cúi người xuống, chào hỏi người phụ nữ nằm trên giường: “Dì Hà, dì còn nhớ cháu không? Cháu là Dung Dung đây.”

 

Bà Hà sắc mặt vàng vọt, có phần tiều tụy, nhưng nụ cười vẫn rất hiền hòa: “Tất nhiên là nhớ rồi, ngày xưa cháu thường đến nhà dì chơi đúng không? Giờ lớn xinh thế này rồi, dì suýt nữa không nhận ra.”

 

“Ha ha ha, dì vẫn trẻ lắm, chẳng thay đổi gì mấy đâu ạ!”

 

Phòng bệnh vốn yên lặng, nhờ vào sự hoạt bát của Cao Kỳ Dung mà không khí bỗng trở nên đỡ nặng nề hơn nhiều.

 

Hà Tu Sơ quay đầu nhìn Đông Hạ, thấy vật cô đang cầm trên tay, đôi môi mím lại: “Bác sĩ Hứa, kết quả kiểm tra có rồi à?”

 

Lời cậu vừa dứt, tiếng cười của Cao Kỳ Dung cũng lập tức ngưng bặt. Cô đứng thẳng dậy, nín thở nhìn về phía Đông Hạ, trong mắt lộ ra sự căng thẳng.

 

Bà Hà nhìn thấy phản ứng này, nở nụ cười trấn an: “Không sao đâu bác sĩ, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, tốt xấu gì cũng có thể chấp nhận.”

 

Trên mặt Đông Hạ vẫn đeo khẩu trang y tế màu trắng, hoàn toàn không nhìn rõ được cảm xúc, chỉ lộ ra đôi mắt trong trẻo.

 

Cô im lặng vài giây, rồi điềm đạm nói: “Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối.”

 

Thời gian dường như c.h.ế.t lặng trong không khí.

 

Bàn tay đang buông thõng bên người của Hà Tu Sơ bỗng siết chặt lại thành nắm đấm. Cậu không thể tin được nhìn người nằm trên giường, thấy bà không hề bất ngờ, lập tức hiểu ra.

 

Đôi mắt cậu đỏ lên, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Mẹ đã biết từ lâu rồi đúng không?”

 

Bà Hà biết không giấu được nữa, chỉ khẽ thở dài: “Mẹ chỉ là không muốn khiến con thêm áp lực thôi. Bác sĩ ở thị trấn đã nói bệnh này rất khó chữa, mẹ không muốn lãng phí tiền bạc nên mới giấu con…”

 

Cả người Hà Tu Sơ cứng đờ, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.

 

Cậu lặng đi vài giây, cổ họng nghẹn lại: “Trước đây là vậy, bây giờ cũng thế, rốt cuộc đến bao giờ mẹ mới nghĩ cho bản thân một lần?”

 

Giọng cậu càng lúc càng cao, mang theo sự bùng nổ đầy tuyệt vọng.

 

Hà Tu Sơ nói xong câu đó liền bước nhanh ra cửa, rời khỏi phòng bệnh.

 

Đông Hạ hơi sững người. Bình thường cậu vẫn là kiểu người bất cần, lười biếng chẳng nghiêm túc chút nào. Hôm nay là lần đầu tiên cô thấy cậu như thế.

 

Bà Hà lén lau nước mắt, gượng cười: “Đứa nhỏ này, sao cứ mãi không chịu lớn vậy…”

 

Cao Kỳ Dung bước đến, ngập ngừng nói: “Dì Hà, cậu ấy cũng chỉ vì lo cho dì thôi. Dì cũng biết mà, từ nhỏ đến giờ cậu ấy luôn rất thương dì.”

 

Bà Hà mím môi cười nhạt, giọng nhẹ như gió thoảng: “Tính khí nó… thật sự rất giống ba nó.”

 

Khi bà nói câu này, Đông Hạ để ý thấy ánh mắt bà mờ mịt, ảm đạm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-117-khong-ghen-a.html.]

Sau đó, Cao Kỳ Dung lặng lẽ kể với Đông Hạ – thì ra bố của Hà Tu Sơ từng là một doanh nhân nổi tiếng ở Đồng Thành, nhưng trong hôn nhân lại ngoại tình. Từ nhỏ Hà Tu Sơ đã rất căm ghét ông ấy. Sau khi bố mẹ ly hôn, cậu chọn sống với mẹ. Một người phụ nữ đơn thân nuôi con đương nhiên vất vả, họ sống rất chật vật. May mà Hà Tu Sơ rất có chí, học giỏi và được tuyển thẳng vào Học viện Y trực thuộc Đại học D – điều đó khiến mẹ cậu luôn cảm thấy an ủi, cũng giúp gánh bớt phần nào gánh nặng trong gia đình.

 

Cao Kỳ Dung ở lại phòng bệnh, trò chuyện với mẹ của Hà Tu Sơ.

 

Hứa Đông Hạ nói vài câu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Quả nhiên, cô trông thấy Hà Tu Sơ ở bên ngoài.

 

Cậu tựa vào tường, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, đầu hơi cúi xuống, góc nghiêng trầm lặng, trông giống như một đứa trẻ bị lạc đường.

 

Thật ra từ trước, Hứa Đông Hạ đã nhận ra: Hà Tu Sơ tuy bên ngoài tỏ vẻ bất cần đời, nhưng thực chất lại rất nhạy cảm và tinh tế. Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình, nên anh luôn mang bộ mặt cợt nhả để đối nhân xử thế. Còn gương mặt thật sau lớp mặt nạ kia — chẳng ai biết được.

 

Nghe tiếng cửa đóng, Hà Tu Sơ chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt ảm đạm.

 

Hứa Đông Hạ dừng lại trước mặt cậu, trầm mặc một lúc rồi bình tĩnh nói:

“Mẹ cậu hiện giờ thể trạng rất yếu, không thích hợp để phẫu thuật. Những liệu pháp xạ trị hay hóa trị có thể khiến bà đau đớn, mà tôi e là với tình trạng hiện tại, bà cũng không chịu nổi.”

 

“Vì vậy tôi đề nghị chọn phương án điều trị Đông y bảo tồn.”

 

Hà Tu Sơ lặng lẽ nghe xong, hồi lâu không nói một lời. Cuối cùng chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

 

Cậu hạ giọng: “em tin chị.”

 

Hứa Đông Hạ hơi khựng lại, môi mím chặt, không nói gì thêm.

 

Từ lúc cô cầm d.a.o mổ bước lên bàn phẫu thuật đến nay, cô đã gặp không biết bao nhiêu người nhà bệnh nhân giống như Hà Tu Sơ. Có người giận dữ gào thét, có người khóc lóc chất vấn, có người im lặng chấp nhận. Nhiều đến mức cô đã trở nên tê dại, chẳng còn biết phải an ủi thế nào cho đúng.

 

Hà Tu Sơ của bây giờ… rất giống với Hứa Đông Hạ năm xưa bị cha ruột bỏ rơi.

 

Rõ ràng đã biết sự thật, nhưng lại không làm được gì. Cảm giác bất lực ấy… thực sự rất đau đớn.

 

Cô lấy lại tinh thần, chợt nhận ra đầu ngón tay mình hơi lạnh.

 

Nhìn người đàn ông đang cúi đầu đứng trước mặt, cô do dự một giây, rồi vươn tay xoa xoa lên đầu cậu.

 

Hà Tu Sơ lập tức cứng đờ.

 

Cậu mím chặt môi, đôi mắt đỏ au nhưng không phát ra tiếng nào. Cuối cùng, hàng phòng tuyến trong lòng như sụp đổ, cậu bước tới ôm chặt lấy Hứa Đông Hạ, vùi mặt vào hõm cổ cô.

 

Thân hình cao lớn của cậu khẽ run, giọng nghẹn lại, khàn khàn lặp đi lặp lại:

“Em chỉ còn mỗi mình mẹ thôi… Em chỉ còn mỗi mẹ là người thân…”

 

Khung cảnh này khiến người ta cảm thấy quen thuộc đến xé lòng.

 

Cậu giống như một chàng trai trẻ lạc lõng, cố đè nén cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống da cô, bỏng rát.

 

Hứa Đông Hạ để mặc cậu ôm, ánh mắt thoáng ngấn lệ, môi khẽ mấp máy:

“Đừng để nước mũi dính lên người tôi đấy.”

 

Hà Tu Sơ hít hít mũi, không muốn ai thấy vẻ chật vật của mình, lí nhí nói:

“Cho em ôm thêm ba phút thôi…”

 

Hứa Đông Hạ nhẹ giọng “ừ” một tiếng, không hề từ chối.

 

 

Ở một nơi khác, trong văn phòng rộng rãi sạch sẽ, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, rọi một mảng sáng ấm áp rực rỡ trên nền nhà.

 

Thẩm Nhất Hàng ngồi dựa vào ghế sô pha, chân vắt chéo, liếc nhìn người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ, giọng nhàn nhạt:

“Lão cáo già Phó Hạ Viễn ấy, nghe nói đang chuẩn bị đưa Phó Hy Lâm ra nước ngoài rồi.”

 

Anh dừng lại một chút, mím môi:

“Phía bệnh viện đã đưa ra chứng nhận — Phó Hy Lâm đúng là đã chịu kích thích quá lớn, dẫn đến rối loạn tinh thần.”

 

Lục Hà không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn cảnh sắc lốm đốm ngoài cửa sổ.

 

Thẩm Nhất Hàng lại nói tiếp:

“Nhưng mà, giấy chứng nhận đó thật hay giả thì còn phải điều tra. Ai biết được đây có phải lại là một màn kịch của Phó Hạ Viễn không.”

 

Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn chợt sáng màn hình.

 

Lục Hà bước đến khu nghỉ ngơi, ngồi đối diện Thẩm Nhất Hàng, cầm điện thoại lên xem.

 

Một tin nhắn.

Người gửi: Chu Mai.

Nội dung: chỉ là một bức ảnh.

 

Lục Hà nhìn chằm chằm vào ảnh, sắc mặt không biểu cảm.

 

Thẩm Nhất Hàng thấy sắc mặt anh khác lạ, liền tò mò ghé tới liếc nhìn, liền thay đổi sắc mặt:

“Ê, người trong ảnh đang ôm chị dâu là ai thế?”

 

Lục Hà đã xóa bức ảnh, đặt điện thoại lại chỗ cũ, thản nhiên đáp:

“Là thực tập sinh cô ấy đang hướng dẫn.”

 

Thẩm Nhất Hàng nhìn thấy anh bình tĩnh như không, nhất thời cảm thấy hơi chán, giọng pha trò:

“Sao? Không ghen à?”

 

Lục Hà tất nhiên là tin tưởng Hứa Đông Hạ.

 

Anh tựa vào lưng ghế, ánh mắt trầm lặng, trong đầu lặp đi lặp lại cái tên: Chu Mai.

 

Trước kia anh vốn không để tâm đến cô ta, nhưng giờ nghĩ lại — cô ta và Hứa Đông Hạ ở cùng một bệnh viện, quả thật là một ẩn họa.

 

Thẩm Nhất Hàng thấy anh chẳng phản ứng gì, cảm thấy mất vui, đành chuyển lại về chuyện chính:

“À đúng rồi, còn một chuyện rất thú vị nữa, Giang Mạc gần đây cứ cắn chặt lấy Phó Hạ Viễn không buông, hơn nữa hình như hắn còn đang lật lại vụ án cũ của nhà họ Lục.”

Loading...