Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 120: Hà phu nhân, có chuyện gì sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-15 09:59:18
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu trời đêm mờ mịt, ánh trăng lác đác vài vì sao.

Trong hội trường, ánh đèn dịu nhẹ, bầu không khí hòa thuận, tiếng trò chuyện râm ran không ngừng vang lên.

 

Lục Hà sải bước đi về phía ban công, trên đường đi tiện tay cầm một ly champagne từ bàn gần đó.

Bên ngoài ban công có một chiếc đèn trắng đang tỏa sáng.

Trên lan can được trang trí bằng nhiều đóa hoa giả màu nhạt, vẻ thanh nhã được sắp đặt cố ý ấy lại chẳng hợp chút nào với vẻ u ám dày đặc trong màn đêm.

 

Ở đó có một người đàn ông đang đứng.

Dáng người anh ta cao lớn, đôi chân dài thẳng, vận quần tây đen và áo vest, bóng lưng mang theo khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.

 

Lục Hà đi đến sau lưng anh ta, dừng lại. Gương mặt anh sắc lạnh, ánh mắt sâu thẳm, môi mím chặt.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông phía trước từ từ quay người lại, gương mặt điển trai hiện rõ trong tầm mắt Lục Hà. Cả hai đều không có biểu cảm bất ngờ.

 

Áp suất không khí như chùng xuống rõ rệt.

Gió đêm hơi lạnh, thổi lướt qua làn da mang theo những cơn rùng mình nhè nhẹ.

 

Lục Hà điềm tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, trầm mặc một lúc rồi khẽ cong môi:

“Bây giờ, tôi nên gọi cậu là gì đây?”

 

Người kia dựa hờ vào lan can, sau lưng là nền trời đen kịt xen lẫn những ánh sao lấp lánh, hòa vào đôi mắt sâu không đáy, tĩnh lặng như mặt nước.

Anh im lặng giây lát, rồi bất cần mà bật cười:

“Lục tiên sinh, tôi nghĩ sau tối nay, có lẽ tôi sẽ phải thay đổi cái nhìn trước kia về anh.”

Nói rồi, anh ta bổ sung: “Anh quả thật thông minh, cũng là một đối thủ không tồi.”

 

“Hà Tu Sơ.”

Lục Hà gọi tên cậu ta, mắt hơi nheo lại: “Anh tiếp cận cô ấy chỉ để thu hút sự chú ý của tôi sao?”

 

Hà Tu Sơ l.i.ế.m nhẹ má trong, nhướng mày:

“Ban đầu đúng là như thế. Nhưng bây giờ thì khác rồi.”

Cậu ta ngừng vài giây, kéo môi cười:

“Cô ấy đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của tôi.”

 

Không khí như bị keo dính chặt lại, trì trệ trong vài giây.

Lục Hà từ tốn ngẩng đầu, ánh mắt đen láy sắc bén rơi trên gương mặt bất cần kia, môi mím thành một đường cong khó đoán.

 

Hà Tu Sơ đón lấy ánh mắt của anh, từ từ đứng thẳng dậy, bước tới hai bước rồi dừng lại ngay trước mặt Lục Hà. Không khí quanh họ lập tức trở nên loãng hơn bao giờ hết.

 

Cậu ta nâng ly chạm nhẹ vào ly của đối phương, khẽ nhếch môi:

“Anh cố tình hợp tác với tập đoàn Hà thị, là để dụ tôi ra mặt đúng không?”

 

Lục Hà không phủ nhận. Anh nhấp một ngụm champagne, nói rõ ràng, bình thản:

“Chỉ là muốn xác nhận một vài phán đoán.”

Và kết quả đúng như anh dự đoán, không nằm ngoài dự liệu.

 

Hà Tu Sơ nghe ra ẩn ý trong lời nói, cười khẽ, đầy hứng thú:

“Vậy sao, anh định đối phó tôi à?”

 

“Tôi không có hứng thú với cậu, cũng không quan tâm cậu định làm gì.”

Ánh mắt Lục Hà sâu thẳm như vực thẳm không đáy, thoáng lạnh lẽo:

“Tôi chỉ quan tâm đến cô ấy. Nếu kế hoạch của anh liên quan đến cô ấy, tôi không thể làm ngơ.”

 

Hà Tu Sơ im lặng vài giây.

Không biết cậu ta đang nghĩ gì, một lúc sau mới cười:

“Nếu tôi cứ nhất quyết kéo cô ấy vào kế hoạch thì sao?”

 

Lục Hà trầm mặc một lúc, chậm rãi nói:

“Cậu không đủ bản lĩnh.”

 

Nụ cười trên mặt Hà Tu Sơ cứng lại trong thoáng chốc, ánh mắt thoáng trầm xuống rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.

Quả thật, lời đó không sai. Hiện giờ, cậu ta còn khó giữ nổi bản thân.

 

Cậu ta cười tự giễu, trông như thể chẳng mấy quan tâm đến tình cảnh hiện tại.

Lục Hà nhìn cậu ta một cái, nhớ lại chuyện tối qua Đông Hạ nhắc đến Hà Tu Sơ, liền bình thản nói:

“Cậu đấu không lại ông ta đâu.”

 

Nghe vậy, Hà Tu Sơ rõ ràng ngẩn ra một giây.

Ánh mắt cậu ta hơi mơ hồ, nhướng mày, nở nụ cười giễu cợt:

“Sao, Lục tiên sinh đang lo cho tôi à?”

 

Lục Hà cười khẩy:

“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ không muốn thấy cô ấy thất vọng.”

 

Đông Hạ từng nói, hoàn cảnh sống của Hà Tu Sơ và cô rất giống nhau.

Quả thật, giữa họ có nhiều điểm tương đồng.

Chỉ là Đông Hạ không biết rằng — Hà Tu Sơ hoàn toàn không đơn giản như cô tưởng.

 

Hiện giờ, cậu ta đang âm thầm tính kế làm sụp đổ công ty của cha mình, đưa ông ta vào tù, khiến ông tay trắng.

Ngay từ đầu tiếp cận Đông Hạ, cậu ta đã có mục đích — muốn thu hút sự chú ý của Lục Hà, lợi dụng anh để đối phó Hà Chí Thành và Hà thị.

Người này… còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.

 

Nhưng Lục Hà không muốn để Đông Hạ phát hiện, rằng xung quanh cô toàn là sự u ám và đen tối, nên vẫn luôn giấu kín không nói.

 

Hà Tu Sơ hiểu được ý nghĩa trong lời nói kia, ánh mắt chậm lại vài nhịp.

Không muốn khiến “bác sĩ Hứa” thất vọng sao?

 

Cậu ta nhớ lại hôm đó ở hành lang bệnh viện, người phụ nữ ấy nhẹ nhàng vỗ đầu cậu như dỗ một đứa trẻ. Trái tim cậu ta bất chợt nhói lên một chút.

Cậu ta cười giễu:

“Tiếc là… cuối cùng vẫn khiến cô ấy thất vọng.”

 

Bởi cuộc đời cậu ta từ đầu vốn đã u tối và dơ bẩn.

Từ khi quyết định báo thù Hà Chí Thành, cậu ta đã không còn đường quay lại.

Cậu ta có quá nhiều quá khứ không mấy tốt đẹp, căn bản không xứng với sự kỳ vọng của cô.

 

Tâm trí rối loạn ấy nhanh chóng bị cậu ta xua tan.

Cậu ta nhìn Lục Hà một cái, khôi phục lại vẻ mặt bất cần đời, mở miệng:

“Chúc mừng anh, mục tiêu tối nay của anh đã đạt được, còn khiến kế hoạch của tôi rối tung lên.”

 

“Bản hợp đồng vẫn chưa chính thức ký kết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-120-ha-phu-nhan-co-chuyen-gi-sao.html.]

 

Lời vừa dứt, sắc mặt Hà Tu Sơ thay đổi hẳn.

Lục Hà dừng lại một nhịp, rồi thong thả nói tiếp:

“Giữa chừng có thể phát sinh biến cố, nên Lục thị và Hà thị chưa chắc sẽ hợp tác.”

 

Hà Tu Sơ nhanh chóng phản ứng lại, nhìn người đàn ông kia với ánh mắt đầy phức tạp, im lặng rất lâu rồi nghiến răng nói:

“Anh đừng mong tôi sẽ cảm ơn anh.”

 

Lục Hà khẽ nhếch môi:

“Cũng chẳng mong cậu cảm ơn. Trước khi kỳ thực tập kết thúc, đừng khiến cô hướng dẫn của mình mất mặt là được.”

 

Nói xong, anh xoay người định rời khỏi nơi đó.

Ngay lúc này, giọng nói của Hà Tu Sơ vang lên từ phía sau:

“Tôi làm sao có thể khiến cô ấy mất mặt được.”

 

Bước chân của Lục Hà hơi khựng lại trong chốc lát, sau đó bình thản rảo bước trở lại vào sảnh tiệc.

Hà Tu Sơ đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng anh hòa vào dòng người trong hội trường cho đến khi không còn thấy nữa, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vẻ mặt khuất trong bóng tối chập chờn, không rõ là thật hay giả, cũng không nhìn ra được cảm xúc ẩn chứa bên trong.

 

 

Người cũng đã gặp, lời cũng đã nói.

 

Lục Hà chào tạm biệt Thẩm Nhất Hàng xong thì rời đi trước.

Khi anh bước ra khỏi thang máy ở tầng dưới, từ xa đã thấy một bóng dáng mảnh mai đang đứng một mình trước cửa khách sạn.

 

Anh chỉ liếc nhìn một cái rồi thu mắt lại, làm như không thấy, thản nhiên bước qua khỏi cửa.

 

Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau.

 

Phương Huệ đuổi theo anh, cản đường anh lại, thở hổn hển nói:

“Lục tiên sinh, xin chờ một chút.”

 

Lục Hà dừng bước, giữ một khoảng cách an toàn, hờ hững liếc nhìn cô.

 

Người phụ nữ vẫn mặc chiếc váy đỏ vừa rồi, đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ, rõ ràng là vừa mới khóc, trông vô cùng đáng thương.

 

Anh không biểu lộ cảm xúc gì, khẽ động môi:

“Hà phu nhân có chuyện gì sao?”

 

Phương Huệ hít hít mũi, đôi mắt long lanh ngấn nước, giọng nghèn nghẹn nói:

“Lục tiên sinh, có thể làm phiền anh đưa tôi về được không?”

Cô ta dường như cảm thấy mình hơi đường đột, vội vàng giải thích:

“Là thế này… Vừa rồi tôi cãi nhau với Chí Thành nên bỏ đi, không mang theo điện thoại và ví tiền. Nếu giờ về như thế, chắc chắn sẽ khiến người khác cười chê, nên mới buộc lòng làm phiền anh.”

 

Ý đồ của cô ta, kỳ thật đã quá rõ ràng.

 

Lục Hà nghe hết mà không vạch trần lời nói dối của cô ta, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Tôi sẽ giúp cô gọi xe.”

 

Sắc mặt Phương Huệ lập tức thay đổi.

Cô ta lập tức giật lấy điện thoại mà Lục Hà vừa móc ra, siết chặt trong tay, môi mím lại:

“Chỉ là đưa tôi một đoạn đường thôi, Lục tiên sinh cũng không chịu sao?”

 

Ánh mắt Lục Hà trở nên lạnh lẽo.

Chênh lệch chiều cao khiến anh nhìn cô ta từ trên xuống, ánh nhìn mang theo khí thế áp bức:

“Xin lỗi, vợ tôi còn đang đợi tôi ở nhà.”

 

Anh đã biết rõ ý đồ không trong sáng của cô ta, nhưng không nói ra lời cay nghiệt nào. Chỉ một câu “vợ tôi” nói ra nhẹ tênh, lại đủ khiến cô ta câm nín.

 

Sắc mặt Phương Huệ trắng bệch.

Ánh mắt cô ta vô tình liếc thấy nhân viên bảo vệ đứng trước cửa khách sạn đang nhìn về phía họ, liền cười khẽ:

“Ừ, tôi lừa anh đấy, tôi không hề cãi nhau với Chí Thành.”

 

Cô ta cố ý dừng lại một chút, cũng chẳng buồn tiếp tục đóng vai nữa, lời nói bắt đầu mang theo ý uy hiếp:

“Anh gần đây thân thiết với Chí Thành như thế, chắc cũng nghe nói anh ấy rất nuông chiều tôi chứ?

Chỉ cần là thứ tôi muốn, anh ấy nhất định sẽ nghĩ đủ cách để đem về cho tôi.

Anh nói xem, nếu là anh, dám chọc giận người phụ nữ mà anh ấy yêu, sẽ thế nào đây?”

 

“Anh cũng không muốn vì một chuyện nhỏ mà khiến hợp tác giữa nhà họ Lục và nhà họ Hà tan thành mây khói chứ?”

 

“Tôi nghe nói rồi… lần này số tiền đầu tư giữa hai bên rất lớn, nếu huỷ hợp tác, Lục thị chắc chắn sẽ tổn thất không nhỏ đúng không?”

 

“Lục tiên sinh, anh là người thông minh, hẳn biết nên cân nhắc thế nào mới đúng. Chỉ là đưa tôi một đoạn đường thôi mà, đôi bên không ai thiệt thòi, chẳng phải tốt hơn sao?”

 

Vừa nói, Phương Huệ vừa uyển chuyển tiến lên một bước, kéo lấy cà vạt của anh, vân vê nơi đầu ngón tay.

 

Lục Hà cụp mắt, nhìn cô ta một cái.

Sau vài giây im lặng, anh đột nhiên đưa tay ra, bóp lấy cằm cô ta.

 

Phương Huệ còn tưởng anh đã thay đổi ý định, chưa kịp mừng rỡ thì lực tay của người đàn ông đột nhiên mạnh lên, khiến cô ta nhíu mày vì đau.

 

Ngay giây tiếp theo, bên tai vang lên giọng nói lạnh như băng của anh:

“Vừa hay, tôi còn đang nghĩ làm sao để huỷ bỏ hợp tác đây. Hà phu nhân lại đưa ra một đề nghị không tồi.”

 

Phương Huệ sững sờ trong vài giây, không kịp phản ứng:

“Ý anh là gì?”

 

Lục Hà đã buông tay khỏi cằm cô ta, âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Anh khẽ nhếch môi:

“Rất nhanh thôi, cô sẽ biết.”

 

Phương Huệ hơi ngây ra, còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã xoay người rời đi.

Bóng lưng anh thẳng tắp, chìm dần trong bóng đêm, mang theo từng cơn lạnh lẽo.

 

Lục Hà bước đi vững chãi, tiến về phía xe đã đỗ sẵn.

Khi ngang qua một thùng rác, anh đưa tay tháo cà vạt trên cổ, vò nát, rồi ném thẳng vào đó không một chút do dự.

Loading...