Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 121: Đêm dài dằng dặc, thật sự không cần vội.

Cập nhật lúc: 2025-06-15 09:59:44
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya, khi Lục Hà trở về nhà, anh liền trông thấy bóng dáng của Đông Hạ đang nằm trên ghế sofa.

 

Cô đã ngủ rồi, cuộn mình như một chú mèo nhỏ, khuôn mặt lúc ngủ yên bình, giữa hàng mày lộ ra chút mỏi mệt, trong tay vẫn còn cầm chiếc điều khiển từ xa.

 

So với thường lệ thì giờ này vẫn còn sớm, vậy mà cô lại ngủ nhanh như thế, chắc hẳn hôm nay ở bệnh viện đã phải chạy đôn chạy đáo, mệt đến mức không chịu nổi nữa rồi.

 

Lục Hà bước nhẹ chân tiến lại gần, anh đi vòng qua phía trước mặt cô, ngồi xuống mép sofa, lặng lẽ nhìn cô một lát.

 

Chiếc TV LCD vẫn đang chiếu hoạt hình ồn ào, đèn chùm pha lê trên trần phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu lên gương mặt an yên của cô, như thể phủ lên một tầng dịu dàng mờ ảo.

 

Hơi thở của cô đều đặn và nhẹ nhàng.

 

Lục Hà nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng rút chiếc điều khiển ra khỏi tay cô, tắt TV, sau đó cúi người bế cô lên.

 

Động tác của anh đã rất nhẹ rất chậm, nhưng vẫn không tránh khỏi làm cô tỉnh giấc.

 

Đông Hạ lờ đờ mở mắt ra, do ánh đèn hơi gắt nên cô nheo mắt lại, hơi nhíu mày, giọng ngái ngủ:

“Sao em lại ngủ quên mất vậy nhỉ…”

 

Vẻ mặt ngơ ngác của cô khiến người ta vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu.

 

Lục Hà khẽ bật cười, ôm cô đi vào phòng ngủ.

 

Đông Hạ ôm lấy cổ anh, ý thức dần tỉnh táo, cô nhìn người đàn ông ở khoảng cách gần trong gang tấc, khẽ hỏi:

“Anh về từ lúc nào vậy?”

 

“Vừa mới.”

Lục Hà cúi mắt nhìn cô, giả vờ không vui:

“Anh đã nói rồi, buồn ngủ thì về phòng ngủ, sao lại không nghe lời?”

 

Đông Hạ thật sự không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi từ khi nào.

 

Lúc còn tỉnh táo, cô vẫn còn đang mê mẩn xem bộ hoạt hình mới ra mắt, nào ngờ vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong vòng tay anh.

 

Chắc là do mấy ca đại phẫu trong ngày đã khiến cô phải duy trì sự tập trung cao độ quá lâu, làm c.h.ế.t cả đống tế bào não, nên mới ra nông nỗi này.

 

Ừ, chắc chắn là thế rồi.

 

Cô siết chặt lấy cổ anh, ngẩng đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào cằm anh, giọng mềm nhũn hiếm thấy:

“Lần sau em không thế nữa đâu.”

 

Trái tim Lục Hà bỗng mềm nhũn.

 

Anh thật sự chẳng làm gì được cô cả.

 

Từ sau khi hai người ở bên nhau, bà xã nhỏ của anh ngày càng ranh mãnh, tự học thành tài, đã nắm trong tay mọi tuyệt chiêu “làm nũng – cứng rắn – dụ dỗ” khiến anh dễ dàng đầu hàng.

 

Anh khẽ thở dài một tiếng.

 

Đông Hạ thấy sắc mặt anh hòa hoãn hẳn, trong lòng liền vui mừng, còn lấn tới nói thêm một câu:

“Lục tiên sinh, anh dễ dỗ quá đấy.”

 

Lục Hà khựng lại, liếc cô một cái, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm.

 

Đông Hạ liền ho nhẹ, biết điều sửa lời ngay:

“Không phải, ý em là… anh đối với em tốt quá thôi.”

 

Đôi mắt cô trong veo, ánh nhìn mang ý nịnh nọt rõ ràng.

 

Lục Hà cũng không chấp nhặt với cô nữa, dùng chân đá cửa phòng ngủ, bước đến bên giường, đặt cô xuống.

 

Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng rất dịu và tối.

May mà rèm cửa không kéo kín hoàn toàn, ánh trăng trắng mờ phủ qua cửa sổ rơi xuống, tạo nên khung cảnh yên bình.

 

Anh kéo chăn đắp cho Đông Hạ, hai tay chống bên người cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán.

 

Giọng anh khàn khàn trầm ấm:

“Ngủ đi.”

 

Đông Hạ giờ đã không còn buồn ngủ nữa, cô nắm lấy tay anh, mở to mắt trong veo, hỏi:

“Tiệc còn chưa kết thúc mà, sao anh về sớm thế?”

 

Lục Hà ngồi xuống mép giường, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào gương mặt cô, nửa đùa nửa thật nói:

“Chỉ là đột nhiên nghĩ bà Lục nhà anh có thể lại ngủ gục trên ghế sofa, nên về thôi.”

 

Nghe thì giống như nói đùa, nhưng lời nói lại khiến trái tim Đông Hạ bất giác đập loạn.

 

Cô né tránh ánh mắt anh, giả vờ bình tĩnh, nghiêm túc vạch trần:

“Thật ra là vì buồn chán quá nên anh mới trốn về trước, đúng không?”

 

Lục Hà bật cười.

 

Anh nhéo má cô một cái, nhướng mày:

“Cười nhạo anh đấy à?”

 

Đông Hạ cũng bật cười theo, đuôi mắt cong cong, mang theo chút vẻ quyến rũ tự nhiên.

 

Cô giả vờ như rất ghét bỏ, hất tay anh ra, nghiêm túc nói:

“Lục tiên sinh, cứ thế này thì anh không kết bạn nổi đâu đấy.”

 

Lục Hà khẽ nhếch môi, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng ngời, trầm giọng nói:

“Bà Lục à, em nên biết rằng—tối nay chồng em bị người ta để ý đấy.”

 

Lời vừa dứt, trong không khí lặng đi vài giây.

 

Đông Hạ lập tức bật dậy, xắn tay áo, giọng dữ dằn:

“Ai? Nói cho em biết, để em đi đánh cô ta!”

 

Khóe môi Lục Hà cong lên một nụ cười sâu sắc, mang theo vẻ thích thú đầy rõ ràng.

 

Cô vẫn tin tưởng anh.

 

Thấy anh còn đang cười, Đông Hạ nắm lấy vai anh, nghiêm túc nói:

“Anh Lục, anh bị dọa sợ rồi đúng không?”

Cô dừng lại một chút, mặt mày nghiêm nghị tiếp lời:

“Sau này những buổi tiệc kiểu này anh phải dẫn em đi cùng, gương mặt anh như vậy dễ khiến người khác phạm tội lắm, em không yên tâm.”

 

Lục Hà mỉm cười, trêu chọc:

“Bà Lục thật tốt với tôi quá.”

 

“Đó là tất nhiên rồi.”

Đông Hạ bổ sung:

“Ai bảo anh lại đẹp trai như thế.”

 

Cô còn cố tình vỗ vỗ mặt anh, trong lòng vui vẻ không thôi, hoàn toàn là dáng vẻ của một tên “lưu manh” nhỏ.

 

Lục Hà nheo mắt, ánh mắt hơi nguy hiểm, tóm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Anh khẽ cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-121-dem-dai-dang-dac-that-su-khong-can-voi.html.]

“Bà Lục này, nếu đã không buồn ngủ, chi bằng chúng ta làm chút chuyện khác?”

 

Đông Hạ chạm phải ánh mắt anh, tim đập lỡ một nhịp, cười gượng rồi định rút tay lại, nhưng không thể nhúc nhích.

Cô khẽ ho, giả vờ nghiêm túc:

“Anh Lục, có lẽ anh hiểu lầm rồi, em không có ý đó đâu.”

 

“Không có ý đó?”

Lục Hà từng chút một áp sát, nhướng mày, ánh mắt thâm trầm:

“Vậy ý của bà Lục là gì hả?”

 

Đông Hạ hơi cứng người, muốn lui lại, nhưng lại đụng ngay vào đầu giường, không còn đường thoát.

Cô nín thở, cảm thấy bản thân thật thiếu lý trí — sao lại đi trêu chọc anh chứ, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

 

Lục Hà nhìn bộ dạng “chịu c.h.ế.t không sợ” của cô, khóe mày khẽ cong, thấp giọng hỏi:

“Anh trông dễ khiến người khác phạm tội lắm sao?”

 

Đông Hạ chưa kịp phản ứng, gật đầu theo bản năng, ngập ngừng đáp:

“Phải…”

 

“Anh đẹp trai lắm hả?”

 

“… Phải.”

 

“Được rồi, anh hiểu rồi.”

 

Đông Hạ trợn tròn mắt, nhìn thấy anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi, lắp bắp:

“Anh… anh hiểu cái gì?”

 

Lục Hà liếc cô một cái:

“Nói nhiều như vậy, thật ra em chỉ muốn ngủ với anh đúng không?”

 

“…”

 

Mặt Đông Hạ đỏ bừng, cảm thấy dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Cô nhào tới, nắm lấy hai tay anh đang cởi cúc áo, vốn định ngăn lại, ai ngờ dùng sức quá mạnh, kéo đứt luôn hai chiếc cúc.

 

“…”

 

Không khí im lặng vài giây.

 

Lục Hà ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô xấu hổ đến muốn chui xuống đất, không nhịn được trêu tiếp:

“Gấp gáp thế à?”

 

“Không, em không có gấp…”

Đông Hạ hoàn toàn loạn nhịp, định rút tay lại, nhưng lại bị anh một lần nữa giữ chặt.

 

Anh mỉm cười, ra vẻ thấu hiểu:

“Ừ, đêm dài đằng đẵng… đúng là không cần vội.”

 

Đông Hạ: “……”

 

 

Tại nhà họ Phó, trong thư phòng.

 

Đã là đêm khuya, bên ngoài cửa sổ yên tĩnh lặng lẽ, khắp nơi tối đen như mực.

 

Phó Hạ Viễn ngồi sau bàn làm việc, sắc mặt u ám, trong tay là vài bức ảnh đang chăm chú xem xét.

Trợ lý đứng kính cẩn trước bàn, nghiêm túc báo cáo:

“Phó tổng, đây là những bức ảnh do thám tử tư theo dõi cảnh sát Giang mấy ngày nay chụp được. Phần lớn thời gian anh ta ở trong cục, tan ca nếu không có việc gì thì về nhà luôn, không tiếp xúc với ai nhiều.”

 

Phó Hạ Viễn gạt đống ảnh hỗn độn trên bàn sang một bên, tìm ra một tấm ảnh đặc biệt, nhìn vài giây rồi trầm giọng hỏi:

“Người phụ nữ trong ảnh là ai?”

 

Trợ lý lập tức giải thích:

“Người phụ nữ trong ảnh tên là Nam Kiều, hiện vẫn là sinh viên đại học. Cô ấy có tiếp xúc riêng với Giang Mặc vài lần, nhưng không có quan hệ gì sâu sắc, nên tôi chưa điều tra sâu hơn.”

 

“Điều tra kỹ lý lịch cô ta cho tôi.”

 

Phó Hạ Viễn lục được vài tấm ảnh có Giang Mặc và Nam Kiều xuất hiện cùng khung hình, đôi mắt đen láy lóe lên ánh nhìn hứng thú, ra lệnh:

“Biết đâu lại moi được thứ gì có giá trị.”

 

Trợ lý hơi khựng lại, không hỏi thêm, chỉ gật đầu:

“Vâng, Phó tổng.”

 

Lúc này, cửa thư phòng vang lên tiếng gõ.

 

Phó Hạ Viễn đặt ảnh xuống, Quách Uyển Như đã bưng trà bước vào, mỉm cười nói:

“Khuya thế còn làm việc à? Em pha trà rồi, hai người nghỉ tay một chút.”

 

Trợ lý đón tách trà, liên tục cảm ơn.

 

Phó Hạ Viễn khẽ nhấp một ngụm hồng trà, ánh mắt bình thản, khẽ cong môi:

“Cảm ơn em, vất vả rồi.”

 

Quách Uyển Như cười đáp, đặt trà xuống xong thì không làm phiền nữa, rời khỏi thư phòng.

 

Người phụ nữ vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Phó Hạ Viễn cũng dần biến mất.

Anh đặt tách trà xuống, nhìn trợ lý, môi mím chặt:

“Cậu đi làm một việc cho tôi.”

 

Trợ lý lập tức đáp:

“Phó tổng, ngài cứ nói.”

 

Sắc mặt Phó Hạ Viễn tối sầm, giọng điệu mơ hồ:

“Tìm một người đáng tin theo dõi phu nhân tôi, cô ấy làm gì, gặp ai, đều phải báo lại tôi ngay.”

 

Trợ lý sững người, liếc nhìn cửa, do dự:

“Theo dõi phu nhân sao?”

 

Ánh mắt sắc bén của Phó Hạ Viễn quét qua, khiến người kia lập tức im bặt, cúi đầu, không dám hỏi gì thêm.

 

Chuyện trong giới hào môn vốn phức tạp.

Chồng theo dõi vợ trong những cuộc chiến ngầm nơi thượng lưu vốn không hiếm thấy.

 

“Rõ, tôi hiểu rồi.”

 

“Nhớ kỹ, đừng để cô ấy phát hiện.”

 

Phó Hạ Viễn mím môi, đưa tay day trán:

“Cô ấy cảnh giác hơn cậu tưởng rất nhiều.”

 

Trợ lý gật đầu lặng lẽ.

 

Ngoài cửa, Quách Uyển Như siết chặt cái khay trong tay, sắc mặt không biểu cảm, nhưng sâu trong đáy mắt là một tầng đấu tranh phức tạp.

Bà đứng trước thư phòng vài giây, rồi mới lặng lẽ quay người, bước xuống lầu.

 

Hóa ra… ông vẫn không hề tin bà.

Loading...