Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 123: Tôi là người đã có gia đình.
Cập nhật lúc: 2025-06-15 10:00:44
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bệnh viện, buổi trưa.
Hôm nay Đông Hạ làm ca sớm và ca tối, đến giờ này cô đã có thể tan làm, thế nhưng cô vẫn ngồi yên trong văn phòng, chưa chịu rời đi.
Trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, ánh mặt trời len qua khung cửa sổ, rải đầy những vệt sáng vàng nhạt dưới sàn.
Cô dựa lưng vào ghế, trong tay luôn cầm chặt bức ảnh mà sáng nay Lý Diên đưa cho cô, một góc của bức ảnh đã nhăn nhúm rõ ràng vì bị bóp chặt.
Cô lặng lẽ ngồi một lúc, rồi bất chợt với lấy chiếc điện thoại trên bàn, bấm một dãy số quen thuộc đã thuộc nằm lòng, gọi đi.
Điện thoại chỉ đổ chuông hai tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Giọng nam trầm thấp, ấm áp vang lên, gọi tên cô như một lời thì thầm bên tai:
“Đông Hạ.”
Đông Hạ xoay người lại, hướng mặt về phía ánh mặt trời.
Toàn thân cô chìm trong làn nắng, đôi mắt hơi híp lại, nhẹ nhàng nói:
“Lục Hà, tự dưng em thấy hơi nhớ anh.”
Đầu dây bên kia lặng đi một nhịp.
Lục Hà khựng lại hai giây, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, giọng nhẹ nhàng vang lên:
“Anh nhớ em hôm nay làm ca sớm và ca tối.”
Đông Hạ khẽ “ừ” một tiếng.
Cô bất ngờ bật cười, giọng cười mềm mại, mang theo chút làm nũng đáng yêu:
“Ngài Lục, anh đang bận không? Em có thể tới tìm anh không?”
Trong giọng nói trầm thấp của Lục Hà mang theo một tia ý cười dịu dàng.
Anh đáp:
“Đến đi, anh chờ em.”
Đông Hạ cúp máy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng.
⸻
Cùng lúc đó, sau khi vừa dập máy, Lục Hà đứng trước khung cửa sổ sát đất rộng lớn, khóe môi vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt.
Anh nhìn xuống những tòa nhà chồng chất phía xa, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại hiếm có.
Khi anh đang thả lỏng đôi chút, cánh cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
“Vào đi.”
Thư ký rón rén ló đầu vào, ngập ngừng lên tiếng:
“Ngài Lục, bên ngoài có người muốn gặp anh.”
Cô ấy tỏ ra khó xử rõ rệt.
Lục Hà liếc nhìn cô, mấp máy môi:
“Ai vậy?”
Thư ký hắng giọng, nói thật:
“Cô ấy nói mình là phu nhân của nhà họ Hà, còn bảo rằng anh nhất định sẽ nhớ cô ấy.”
Sắc mặt Lục Hà không chút biến động, như thể đã lường trước được điều này. Anh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường rồi nhàn nhạt nói:
“Cho cô ta vào.”
“Vâng.”
Chẳng bao lâu sau, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Phương Huệ uyển chuyển bước vào, trên người khoác một chiếc váy đỏ rực rỡ, vóc dáng yêu kiều, gương mặt trang điểm tinh tế, ánh mắt quyến rũ.
Cô ta đi thẳng tới trước mặt Lục Hà, cong môi cười:
“Anh Lục, còn nhớ tôi không?”
Lục Hà nhẹ nhàng quan sát cô ta, ánh mắt dửng dưng, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong nhạt nhòa:
“Không biết hôm nay Hà phu nhân đặc biệt đến đây, là có chuyện gì sao?”
Biểu cảm của anh trông không hề bất ngờ.
Phương Huệ khoanh tay trước ngực, môi đỏ khẽ động, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt:
“Anh Lục đoán trước được tôi sẽ đến à?”
Cô ta ngừng một chút, thấy anh vẫn giữ thái độ xa cách, trong mắt liền xuất hiện một tia lạnh lẽo:
“Lục Hà, rốt cuộc anh có ý gì đây?”
“Hà phu nhân nói vậy là sao?”
Lục Hà lười biếng nhìn cô ta, đôi mắt sâu như mực:
“Tôi nghe không hiểu.”
Phương Huệ cau mày, đi tới trước bàn làm việc, đứng ở vị trí cao hơn nhìn xuống anh, sắc mặt cực kỳ khó coi:
“Anh là vì muốn trả đũa chuyện tối qua, nên mới cố tình hủy hợp đồng đúng không?”
Lục Hà đột nhiên bật cười, ánh mắt đối diện với cái nhìn đầy oán hận của cô ta, khóe môi cong lên:
“Hà phu nhân, cô cũng quá đề cao bản thân rồi đấy.”
Câu nói vừa dứt, Phương Huệ sững người vài giây, rồi mới nhận ra anh đang chế nhạo sự tự luyến của cô ta. Lập tức lửa giận bùng lên, cô ta giận dữ đến mức mặt biến dạng.
Cô ta đập mạnh một tay xuống bàn, giọng cao vút, tức tối quát:
“Lục Hà, anh đừng có quá đáng! Cho dù tôi có xuất thân thấp hèn thế nào, thì bây giờ cũng là vợ của Hà Chí Thành, anh cư xử như thế là có ý gì?”
Cô ta thật sự không chịu nổi thái độ không coi ai ra gì của người đàn ông này.
Lục Hà im lặng một lúc, chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt anh bình tĩnh lướt qua gương mặt đầy giận dữ của cô ta, đụng phải đôi mắt đỏ hoe ấy, anh mím môi nói:
“Vậy, Hà phu nhân muốn tôi có thái độ thế nào?”
Anh đi vòng qua bàn làm việc, từng bước tiến về phía cô ta.
Ánh mắt người đàn ông sắc bén như lưỡi dao, con ngươi đen như vực sâu, mang theo áp lực khủng khiếp.
Phương Huệ vô thức lùi lại mấy bước, không khí xung quanh dường như loãng đi, khiến cô ta thở cũng khó khăn, hàng mi khẽ run lên.
Thấy cô ta sợ hãi lùi về sau, Lục Hà bất ngờ dừng lại.
Anh chợt bật cười, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Chẳng lẽ muốn tôi cũng nhiệt tình với cô như cô đã đối xử với tôi tối qua?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-123-toi-la-nguoi-da-co-gia-dinh.html.]
Mắt Phương Huệ mở to, gương mặt nóng bừng vì xấu hổ.
Cô ta nghẹn lời, không nói nổi một chữ, hai tay buông thõng bên người siết chặt lại.
Lục Hà mấp máy môi:
“Xin lỗi, tôi là người đã có gia đình. Những chuyện như vậy… tôi không làm được.”
Lời nói ấy chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng lên mặt cô ta, khiến cô ta không biết chui vào đâu cho đỡ nhục.
Gương mặt Phương Huệ tái nhợt, cố kìm nén cảm xúc, miễn cưỡng nuốt xuống cơn giận đang trào lên trong ngực.
Cô ta chưa quên mục đích hôm nay đến đây. Siết chặt hai tay, cô ta cắn răng:
“Được, tôi xin lỗi. Tối qua tôi uống say, lỡ nói những lời không suy nghĩ, mong anh Lục đừng để trong lòng.”
Cô ta ngừng lại một lúc, cố giữ bình tĩnh:
“Chuyện hợp đồng, tôi hy vọng anh Lục có thể suy nghĩ lại, đừng vì chuyện riêng tư mà—”
Những lời còn lại của cô ta còn chưa kịp nói hết, người đàn ông đã điềm nhiên chậm rãi cắt ngang, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói thản nhiên:
“Hà phu nhân, hình như cô vẫn chưa hiểu rõ lời tôi vừa nói.”
Phương Huệ sững lại, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã bình thản nói tiếp, âm giọng rõ ràng rành mạch:
“Tôi nói, cho dù không có chuyện tối qua, kết quả cũng sẽ y như vậy.”
“Vì sao?”
Phương Huệ không thể hiểu nổi — người chủ động đề xuất hợp tác lúc đầu là anh, vì sao bây giờ người xé bỏ hợp đồng cũng là anh?
Nếu đã biết trước kết cục sẽ vậy, thì ban đầu đưa ra hợp tác để làm gì? Không phải là đang đùa giỡn với họ sao?
Lục Hà đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô ta, chỉ hờ hững buông ra năm chữ:
“Không có tại sao cả.”
Sắc mặt Phương Huệ lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Cô ta như bị chọc giận đến run nhẹ cả người, nghiến răng:
“Lục Hà, anh làm vậy, hủy hợp đồng, thì có lợi gì cho anh và công ty của anh? Anh không chỉ đánh mất một dự án lớn, còn đánh mất luôn một đối tác tốt, tại sao phải l.à.m t.ì.n.h hình trở nên khó xử như thế?”
“Hà phu nhân.”
Ánh mắt Lục Hà sắc bén như dao, nhìn thẳng vào cô ta, từng lời từng chữ đều lạnh băng:
“Tôi cho dù không phải một thương nhân xuất sắc, nhưng cũng chưa cần bà dạy tôi cách làm ăn.”
Nghe đến đó, Phương Huệ khựng lại, khí thế nhất thời giảm đi không ít.
Bởi vì ánh mắt của anh quá lạnh lùng và áp lực, khiến cho những lời cô ta vốn định nói bỗng nghẹn lại hết trong cổ họng.
Lục Hà im lặng một lát rồi tiếp lời:
“Hơn nữa, dù hợp đồng bị hủy, nhà họ Hà cũng đâu có tổn thất gì lớn, chuyện này… chắc bà rõ hơn tôi.”
“Là vậy, nhưng mà…”
“Nếu bà Hà không còn chuyện gì quan trọng, thì xin lỗi, tôi còn có việc.”
Giọng điệu rõ ràng là muốn đuổi khách.
Phương Huệ lập tức siết chặt nắm đấm, móng tay sắc nhọn đã đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, nhưng dường như cô ta không hề cảm thấy đau đớn, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Không khí giằng co một lúc, cuối cùng cô ta cũng hiểu rằng có làm loạn thế nào thì cũng không thể khiến người đàn ông trước mặt đổi ý, liền tức giận đến mức dứt khoát đập cửa bỏ đi.
Thư ký đang ngồi bên ngoài, thấy Phương Huệ bước ra, vốn định tiến lại chào hỏi, nụ cười còn chưa kịp nở đã bị một ánh mắt dữ tợn của đối phương chặn lại, lập tức cứng đờ cả người.
Cô ta ngẩn ra nhìn theo bóng lưng tức giận rời đi của người phụ nữ, lẩm bẩm:
“Cái gì mà Hà phu nhân, chẳng có chút giáo dưỡng nào cả…”
Phương Huệ xuống tầng bằng thang máy, vừa bước ra sảnh lớn liền bắt gặp một bóng người quen thuộc từ cửa chính đi vào.
Cô ta khựng lại, ánh mắt lóe lên, rồi sải bước đi thẳng về phía người phụ nữ đó.
Khi hai người sắp lướt qua nhau, cô ta đột nhiên giả vờ bị trẹo chân, nghiêng người đụng mạnh vào người phụ nữ kia.
Đông Hạ lúc đến có ghé mua hai suất cơm hộp, cô đoán Lục Hà bận rộn như vậy chắc chắn chưa kịp ăn, nên đặc biệt vòng qua mua cơm rồi mới đến, vì thế thời gian đến hơi muộn.
Cô vừa định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Hà báo mình đã đến nơi, thì bất ngờ bị người ta đụng trúng, cơm hộp trong tay tuột xuống đất.
Cô cũng loạng choạng lùi lại vài bước mới đứng vững, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ vừa đ.â.m vào mình.
Phương Huệ giả vờ hoảng hốt, vội vàng bước đến đỡ lấy Đông Hạ, ánh mắt đảo qua đảo lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, rồi mang theo chút áy náy nói:
“Xin lỗi cô, tôi không chú ý, có đụng đau cô không?”
Đông Hạ lắc đầu:
“Không sao.”
Cô nhẹ nhàng gạt tay người phụ nữ ra, cúi xuống nhặt hai hộp cơm rơi trên mặt đất.
Cô đoán bên trong chắc chắn đã bị đổ hết.
Phương Huệ tranh thủ lúc này lén đánh giá Đông Hạ một lượt, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đầy khinh thường.
Cô ta thật sự không hiểu nổi, người phụ nữ trước mặt so với cô ta chẳng có gì đặc biệt, vậy Lục Hà rốt cuộc nhìn trúng cô ta ở điểm nào?
Đúng lúc đó, Đông Hạ ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt khinh miệt của cô ta.
Cô khựng lại, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lễ độ hỏi:
“Cô gì ơi, chúng ta quen nhau à?”
Phương Huệ nhướng mày:
“Chắc là không quen.”
Câu trả lời kèm theo một tia thù địch rõ ràng.
Đông Hạ bình thản cụp mắt, không để tâm, khẽ mỉm cười:
“Đã không quen, vậy tôi xin phép đi trước.”
Cô vừa xoay người chuẩn bị rời đi, thì giọng nói của Phương Huệ đột nhiên vang lên:
“Nhưng tôi thì quen chồng cô đấy.”
Ngữ điệu của người phụ nữ ngập tràn kiêu căng, cứ như đang cố tình khoe khoang điều gì đó.
Cô ta dừng vài giây, vừa nghịch ngón tay vừa nói đầy ẩn ý:
“Hơn nữa… tôi với chồng cô còn rất thân quen nữa cơ.”
Đông Hạ im lặng vài giây, bỗng bật cười.
Cô nhướng mày, nhếch môi nói:
“À, cô chính là người cứ muốn ăn đậu hũ của chồng tôi phải không?” (ý chỉ người muốn thân mật, lợi dụng đàn ông)