Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 124: Có người… đã đến nhà anh..

Cập nhật lúc: 2025-06-15 10:01:10
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời người phụ nữ vừa dứt, không khí giữa hai người lập tức căng như dây đàn.

 

Phương Huệ sững lại một lúc mới hiểu được hàm ý trong câu nói kia, lập tức nổi giận đùng đùng:

“Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu đó?!”

 

Vừa mới bị hạ nhục trên lầu xong, giờ đây cô ta chỉ muốn trút hết toàn bộ cơn giận tích tụ lên người phụ nữ này.

 

“Là tôi quên chưa tự giới thiệu à?”

 

Đông Hạ như không hề nhìn thấy cơn giận cuồng nộ trong mắt đối phương, giọng bình thản và điềm tĩnh vang lên:

“Tôi là vợ của Lục Hà, con dâu đã chính thức bước vào cửa nhà họ Lục, là nữ chủ nhân của công ty mà cô đang đứng đây — Hứa Đông Hạ.”

 

Cô cố ý dừng lại một nhịp, giọng nói lạnh lẽo:

“Cô đã nhắm đến chồng tôi rồi, còn muốn tôi dùng giọng điệu nào để nói chuyện với cô, hửm?”

 

Giọng cô lạnh như gió mùa đông, sắc bén đến rợn người, khiến không khí xung quanh như đông cứng lại.

 

Phương Huệ rõ ràng bị khựng lại một chút.

 

Cô ta không ngờ người phụ nữ này — bề ngoài yếu đuối, tưởng như không có sức lực chống đỡ — lại có khí thế nói chuyện giống Lục Hà đến vậy. Cũng là loại áp lực vô hình, khiến người khác khó lòng chống đỡ.

 

Cô ta siết chặt tay, mỉa mai đầy ẩn ý:

“Nếu cô giữ được đàn ông của mình, thì dĩ nhiên chẳng ai có cơ hội chen chân. Còn nếu không giữ nổi, thì trách ai được, đúng không?”

 

Đông Hạ im lặng một lúc, rồi khẽ cười:

“Nhờ phúc của cô, đây là lần đầu tôi nghe người ta có thể dùng hai chữ ‘gạ gẫm’ một cách văn vẻ và trong sáng đến thế.”

 

Cuối câu, cô bổ sung:

“Mà nhìn vẻ mặt cô lúc nãy, chắc là ‘không gạ được’ rồi phải không?”

 

Cô gần như đã đoán được kết quả cuộc đàm phán giữa Phương Huệ và Lục Hà.

 

Sắc mặt Phương Huệ lập tức thay đổi, trắng bệch xen lẫn tái xanh, khó coi đến cực điểm.

 

Sảnh lớn rộng rãi, người qua lại không ít — có cả nhân viên, lễ tân, và bảo vệ ở ngoài cửa. Nơi công cộng thế này mà bị nói móc như vậy, nếu để lời ra tiếng vào truyền ra ngoài thì chẳng hay chút nào.

 

Cô ta cố kiềm chế cơn tức, n.g.ự.c như bị đè ép bởi một cục tức nghẹn không thể trút.

 

Không khí im lặng kéo dài vài giây.

 

Phương Huệ tức đến bật cười, cố tình nâng giọng mỉa mai:

“Không ngờ là vợ chính thức nhà họ Lục mà bụng dạ thì hẹp hòi, lời lẽ lại độc địa cay nghiệt đến mức đó!”

 

Đông Hạ không hề giận.

 

Cô khẽ l.i.ế.m môi đỏ, từng chữ rõ ràng và lạnh nhạt:

“Ừ, tôi chính là hẹp hòi và độc địa đó. Vậy nên, làm ơn, từ nay hãy tránh xa chồng tôi ra một chút.”

 

Cô khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút cảnh cáo:

“Nếu không, ngoài hẹp hòi và độc địa, tôi cũng không dám chắc mình có trở thành ‘hung hăng, cục súc’ hay không nữa đâu.”

 

“Cô…”

 

“Xin lỗi, hôm nay tôi không vui. Nếu cô đã nói xong rồi thì tôi xin phép lên trước. Không tiễn.”

 

Đông Hạ không để tâm đến phản ứng giận dữ của đối phương, cũng không bận lòng những lời khó nghe kia, cứ thế quay người bước vào thang máy.

 

Khi cửa thang máy dần khép lại, bóng dáng Phương Huệ biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, cô nhìn mình phản chiếu trên vách inox, lần đầu tiên phát hiện ra dáng vẻ mình lúc nổi giận và phản pháo lại người khác — thật ra… cũng khá ngầu đấy chứ.

 

 

Văn phòng yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua cửa kính tràn ngập, phủ một lớp ấm áp khắp sàn.

 

Đông Hạ mở hộp cơm ra xem thử, đúng như cô đoán — mọi thứ bên trong đều lộn xộn, chẳng còn chút cảm giác ngon miệng nào.

 

Cô quay sang nhìn người đàn ông, mặt mày hơi nhăn lại, lưỡng lự hỏi:

“Còn ăn không?”

 

Lục Hà đang ngồi đối diện cô. Anh cầm lấy một hộp, liếc mắt nhìn qua rồi thản nhiên ăn luôn, không hề tỏ vẻ khó chịu gì.

 

Ngay cả khi ăn cơm, anh cũng toát lên khí chất thu hút — hành động cử chỉ đều có chút lãnh đạm, so với vẻ nghiêm túc khi làm việc, lúc này anh lại mang một nét ung dung, lười nhác nhẹ nhàng.

 

Đông Hạ khẽ cong môi, cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan bớt, cô bắt đầu ăn theo.

 

Ăn được vài miếng, cô liếc nhìn người đàn ông đối diện, bỗng nhỏ giọng nói:

“Anh có biết tại sao em lại mua cơm hộp cho anh không?”

 

Lục Hà ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, không đáp lại mà ra hiệu cô cứ tiếp tục nói.

 

Đông Hạ nuốt miếng cơm trong miệng, suy nghĩ một chút rồi thành thật thú nhận:

“Vì nó rẻ mà ngon… tất nhiên, chủ yếu là vì rẻ.”

 

Lục Hà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, không nhịn được cong môi, giữa hai lông mày thoáng hiện ý cười nhàn nhạt.

 

Đông Hạ kể cho anh nghe chuyện của An An, cuối cùng chớp mắt tội nghiệp:

“Cho nên, anh Lục à, bây giờ em không còn tiền tiết kiệm nữa, nghèo lắm luôn.”

 

Thực ra là lúc đi mua cơm trưa cho anh, cô mới chợt nhớ ra trong người chẳng còn mấy tiền mặt, mà thẻ thì đưa cho Lý Diên giữ rồi, nên mới tạm quyết định mua hai suất cơm hộp về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-124-co-nguoi-da-den-nha-anh.html.]

Trước đó Lục Hà có đưa cô một chiếc thẻ, cô vẫn để ở nhà chưa đụng tới, cứ nghĩ mình có thể tự kiếm tiền, không ngờ lúc này lại hữu dụng thật.

 

“Ừm, rất giỏi.”

Lời này của anh khiến Đông Hạ ngẩn người, sau đó nhướng mày:

“Em cũng thấy thế.”

 

Lục Hà đặt hộp cơm xuống, đưa tay khẽ nhéo má cô, giọng nói khàn khàn dịu dàng:

“Em thật khiến anh nở mày nở mặt.”

 

Anh đang nói đến chuyện cô đã giúp đỡ An An – có lẽ là cảm thấy cô đã buông bỏ mối hận với Hứa Triệu Thừa.

 

Đông Hạ mặc anh nhéo má mình, chạm vào ánh mắt đầy khen ngợi của anh, trong lòng bỗng dâng lên một chút kiêu hãnh nho nhỏ, cười nói:

“Thật sao? Em cũng nghĩ vậy.”

 

Ngoài những lần cứu người trên bàn mổ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, ngoài ca phẫu thuật, mình cũng có thể làm một chuyện khiến bản thân tự hào như vậy.

 

Lục Hà đôi mắt đen nhánh, khóe môi cong cong tạo thành nụ cười đẹp mắt, nói nghiêm túc:

“Ừ, tối về cho em thêm cái đùi gà.”

 

Đông Hạ nhướng mày, cố tình nghiêm mặt, hỏi:

“Em trông giống như đang đòi công không?”

 

Lục Hà không nể nang gì, thẳng thắn vạch trần cô:

“Không phải giống, mà là đúng là em đang đòi công.”

 

Kèm theo đó là vẻ mặt kiểu “anh hiểu mà”.

 

Đông Hạ phì cười vì lời của anh.

Có lẽ chính vì cô thích bầu không khí ấm áp này nên mới bốc đồng chạy đến tìm anh.

 

Sau một thời gian sống chung, cô phát hiện ra bản thân thực sự không thích cảm giác cô đơn tịch mịch.

Đặc biệt là hôm nay, sau khi nghe Lý Diên nói mấy lời kia, đầu óc cô trống rỗng cả buổi. Khi bận thì không có thời gian nghĩ ngợi, nhưng chỉ cần rảnh một chút, nỗi buồn và cảm giác tồi tệ lại dâng lên – như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm trái tim, âm ỉ len lỏi vào xương tủy, khiến toàn thân đau nhức.

 

 

Cùng lúc đó, dưới tòa nhà tập đoàn Phó thị.

 

Giang Mạc ngồi trong xe địa hình của mình, trên mặt đeo kính râm che mất nửa khuôn mặt điển trai.

Cửa sổ xe đều được hạ xuống, một tay anh đặt lên viền cửa, kẹp điếu thuốc, làn khói trắng xanh lượn lờ giữa các ngón tay.

 

Không biết qua bao lâu, Giang Mạc nhìn thấy một người bước ra từ cổng công ty – là trợ lý thân cận của Phó Hạ Viễn.

Trợ lý đảo mắt nhìn quanh vài lượt, sau đó lái chiếc ô tô màu trắng rời đi.

 

Giang Mạc chậm rãi dụi tắt điếu thuốc, khởi động xe, lặng lẽ bám theo.

 

Chiếc xe trắng lao vào dòng xe tấp nập, chạy bon bon không bị cản trở, hai mươi phút sau dừng lại trước một tòa cao ốc.

Giang Mạc tìm một chỗ khuất dừng xe, hạ cửa kính, ngẩng đầu nhìn lên mặt tiền tòa nhà – nơi đó ghi rõ bốn chữ: Tập đoàn Hà thị.

 

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén dõi theo bóng dáng trợ lý, thấy hắn bước vào Hà thị mới chậm rãi mím chặt môi.

Anh ngồi trong xe chờ khoảng nửa tiếng, trợ lý mới từ trong đi ra, lái xe rời đi.

 

Giang Mạc dựa vào ghế nhìn theo chiếc xe trắng khuất bóng mới lấy điện thoại gọi về cục, yêu cầu điều tra lý lịch của Tập đoàn Hà thị.

 

Tối hôm đó, khi trở về nhà, anh nhận được email chứa thông tin liên quan đến Hà thị.

Vừa tắm xong, anh chỉ mặc áo ba lỗ trắng và quần short, cánh tay rắn chắc lộ rõ, tóc ngắn đen nhánh vẫn còn nhỏ nước.

Tùy tiện ném khăn tắm lên giường, anh ngồi xuống, kéo máy tính lại, mở email.

 

Trong phòng ngủ sáng một ngọn đèn tường màu cam dịu, ánh sáng không quá chói, hòa cùng bóng đêm và ánh trăng ngoài cửa, tạo nên bầu không khí yên bình.

Giang Mạc đọc lướt nội dung, trong quá trình đó, ánh mắt anh càng lúc càng sâu, càng tối – khiến người khác khó đoán.

 

Không biết anh đã thấy gì, đôi mày khẽ nhíu, mang theo sự nghi hoặc.

Hà thị và Phó thị những năm gần đây từng có giao dịch ngầm – chẳng lẽ giữa hai bên có chuyện gì mờ ám?

 

Anh nhìn thêm một lúc rồi đóng máy tính, đứng dậy đến bên cửa sổ sát đất, kéo tung rèm ra – ánh đèn neon bên ngoài bừng sáng trước mắt.

 

Trên lớp kính sạch sẽ phản chiếu gương mặt lạnh lùng của anh.

 

Ban đầu anh chỉ muốn điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của cha mình.

Nhưng càng tra, người liên quan càng nhiều – giờ lại thêm cả Tập đoàn Hà thị.

 

Lẽ ra anh nên sớm đoán ra: vụ bắt cóc năm đó của nhà họ Lục không hề đơn giản.

Nếu không, cha anh cũng sẽ không bị sát hại trong lúc điều tra.

 

Nhất định là vì cha anh năm xưa đã tra ra được một bí mật nào đó nên mới bị g.i.ế.c người diệt khẩu.

 

Nhưng là ai?

 

Giang Mạc quay lại bàn làm việc, trên mặt bàn bày đầy ảnh và tài liệu vụ án.

Anh nhíu chặt mày, liếc qua đống ảnh, môi mím chặt, ánh mắt lạnh tanh.

 

Giữa Hà thị và Phó thị rốt cuộc có liên hệ gì, hiện tại anh vẫn chưa có chút manh mối nào, trong lòng không khỏi bực bội.

 

Anh suy nghĩ một lát rồi rời phòng ngủ, đến tủ lạnh trong bếp lấy một chai bia.

Vừa mới bật nắp chai, còn chưa kịp uống một ngụm, ánh mắt anh vô tình lướt qua phòng khách – đột nhiên phát hiện có điều bất thường.

 

Vị trí chiếc ghế đã bị dịch chuyển.

 

Có người… đã đến nhà anh.

Loading...