Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 73: Chúng ta kết hôn đi

Cập nhật lúc: 2025-06-03 10:06:35
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, từ ngoài cửa nhà hàng có một nhóm khách bước vào, dắt theo mấy đứa trẻ nhỏ. Bầu không khí vốn yên tĩnh nhanh chóng bị những tiếng cười nói ồn ào thay thế.

 

Chu Mai chống cằm bằng một tay, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đối diện. Trên gương mặt cô ta không hề có chút gợn sóng, cũng chẳng vì câu nói vừa rồi của đối phương mà lộ ra bất kỳ vẻ hoảng loạn hay bất an nào.

 

Cô ta nhìn một lúc, chớp chớp mắt, gương mặt vô tội xen lẫn chút khó hiểu:

“Bác sĩ Hứa, chị nói vậy là có ý gì?”

 

Đông Hạ đặt tay lên bàn, ngón tay nhè nhẹ gõ xuống mặt bàn. Đôi mắt cô có phần trầm lặng, sắc mặt cũng bình thản, không có lấy một biểu cảm, môi mím nhẹ:

“Chu Mai, trước giờ tôi vẫn nghĩ cô là…”

Cô ngừng lại một chút, như đang cố gắng lục lọi từ ngữ trong đầu, một lúc sau mới chậm rãi nói tiếp:

“… là một người rất dễ mến.”

 

Câu nói vừa dứt, Chu Mai hiếm khi thoáng khựng lại trong chốc lát. Cô ta không nói gì, như đang chờ người phụ nữ kia tiếp tục.

 

Đông Hạ dừng tay, ngẩng đầu nhìn đối phương, môi đỏ khẽ mím:

“Trước kia, tôi thật sự… khá thích cô.”

 

Ánh mắt cô lúc ấy vô cùng trong trẻo và chân thành, không hề vương chút giả tạo hay sáo rỗng.

 

Chu Mai khẽ run lên, vô thức siết chặt các ngón tay, gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ là giọng nói có phần không hiểu:

“Bác sĩ Hứa, sao tự nhiên chị lại nói ra mấy lời kỳ lạ thế?”

 

Đông Hạ không trả lời câu hỏi đó, tay khẽ xoay ly nước, tự mình nói tiếp:

“Tôi không giỏi dùng lời nói để biểu đạt cảm xúc. Hồi đó có người tung tin đồn thất thiệt trên diễn đàn bệnh viện, tôi biết trong lòng nhiều người không tin tôi. Khi đó, chỉ có một mình cô kiên quyết đứng về phía tôi, còn nói rất nhiều lời động viên. Tôi thật sự rất cảm động.”

 

“Hôm ấy, tôi từng nghĩ… có lẽ sau này chúng ta có thể trở thành bạn thân.”

 

“Nhưng rồi dần dần, tôi lại phát hiện mình đã sai.”

 

Gương mặt điềm tĩnh của Chu Mai bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ khi nghe lời nói thong thả của Đông Hạ. Trong lòng cô ta mơ hồ dâng lên cảm giác bất an, sống lưng khẽ cứng lại, bàn tay vô thức siết thành nắm đấm.

 

Đông Hạ khẽ bật cười, giọng trầm thấp:

“Thật kỳ lạ, mắt nhìn người của tôi xưa nay luôn rất tệ. Không hiểu sao, từ bé đến lớn, những người tôi thích, tôi tin tưởng, tôi thân thiết… cuối cùng đều dần dần rời xa tôi, bỏ rơi tôi.”

 

Nói đến đây, cô liếc nhìn người phụ nữ đối diện đang trầm mặc không nói, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Cho đến giờ cũng vậy… Cô nói xem, có phải rất đáng thương không?”

 

Con ngươi của Chu Mai khẽ co lại. Cô ta cố đè nén sự khác thường trong lòng, đối diện thẳng với ánh mắt Đông Hạ, cười nhạt:

“Có thể là do mọi người không hợp tính với chị, hoặc vốn dĩ không cùng một thế giới. Bác sĩ Hứa, chị vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, sao có ai nỡ lòng rời bỏ chị được chứ? Tôi nghĩ chuyện chị và bác sĩ Chung chia tay, chắc chắn là có lý do khó nói thôi.”

 

“Ừ, tôi tốt như vậy, sao ai cũng không thích tôi chứ?”

Đông Hạ cười khẽ, mang theo một tia châm chọc, đôi mắt thoáng tối đi. Đôi môi cô mím lại thành một đường thẳng, giọng đều đều:

“Hay là… vì tôi quá dễ bắt nạt?”

 

Câu nói ấy, không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, chẳng mang theo cảm xúc gì rõ rệt, nhưng khi lọt vào tai lại như một cơn gió lạnh lùa thẳng qua hành lang, để lại từng sợi se sắt trong lòng người nghe.

 

Sống lưng Chu Mai cứng đờ, nụ cười trên mặt thoáng chững lại vài giây.

 

Cô ta lấy lại phản ứng, nâng ly nước lên nhấp một ngụm, trong đáy mắt vụt qua một tia lạnh lẽo.

 

Một lúc sau, chiếc ly được đặt trở lại bàn.

 

Chu Mai đặt hai tay ngay ngắn trên mặt bàn, giữa những tiếng ồn ào của nhà hàng, cô ta mỉm cười:

“Bác sĩ Hứa, chúng ta đã làm việc cùng nhau mấy tháng rồi, có gì cứ nói thẳng với tôi.”

 

Gương mặt cô ta tỏ ra rất điềm nhiên, không chút bối rối.

 

Đông Hạ bật cười khẽ, thong thả nói:

“Tôi muốn nói… thì đã nói xong rồi.”

 

Chu Mai khựng lại.

 

Câu trả lời này có hơi nằm ngoài dự đoán của cô ta.

 

Cô ta cứ nghĩ Đông Hạ sẽ đem toàn bộ những gì mình đã đoán, đã biết ra mà nói thẳng, cô ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Thế mà không ngờ cô ấy lại không nói gì cả.

 

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu và căng thẳng đến lạ thường.

 

Đông Hạ im lặng một lúc, chậm rãi mở miệng:

“Chu Mai, tôi bình thường không nói nhiều… nhưng không có nghĩa là tôi không biết gì.”

 

Lời của Đông Hạ đã nói đến mức này, Chu Mai cũng không định tiếp tục giấu giếm nữa. Cô ta mím môi, cười khẩy:

“Đã sớm biết rồi, sao cô còn giả ngốc làm gì?”

 

“Giả ngốc à?”

Đông Hạ nhấm nháp ba từ đó, dường như cảm thấy thú vị, nơi đuôi mày khẽ dâng lên một ý cười nhạt:

“Nếu tôi thật sự muốn giả ngốc, thì hôm nay đã chẳng nói những lời này.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Chu Mai thoáng trở nên u ám khó dò.

Người phụ nữ trước mặt này, hoàn toàn khác với hình ảnh ngoan ngoãn dễ gần mà cô ta từng quen biết.

Rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt, ngược lại khiến người ta sinh ra một cảm giác bất an.

Dù là sự từng trải hay tâm cơ, đều vượt xa tưởng tượng của cô ta rất nhiều.

 

Đồng tử Đông Hạ bình tĩnh, vừa khéo bắt được tia sửng sốt thoáng lướt qua đáy mắt Chu Mai, môi khẽ cong lên:

“Nói thế này đi, không phải tôi không biết giả ngốc, chỉ là tôi thấy không cần thiết. Tôi không muốn biết cô là ai, có mâu thuẫn gì với tôi, tại sao lại làm ra từng ấy chuyện. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng, mọi chuyện có thể lặp lại một lần, chứ đừng để đến lần thứ ba. Cô không còn khiến người ta thích nổi nữa đâu, đừng làm cho bản thân càng thêm đáng ghét.”

 

Sắc mặt Chu Mai trở nên khó coi. Cô ta chưa từng bị ai dắt mũi đến mức này.

Nắm tay cô ta siết lại, hơi thở chậm rãi, rồi chẳng biết nhớ ra điều gì, bỗng nở nụ cười:

“Nếu tôi không nghe thì sao?”

 

Đông Hạ đang định đáp, thì khóe mắt lại liếc thấy một bóng người cao lớn bước vào từ cửa. Động tác của cô khựng lại, đáy mắt trở nên trầm lặng lạnh nhạt.

Cô ngừng một thoáng, rồi cười nhạt:

“Tối nay cô cố tình mời tôi ăn cơm, chỉ để tôi nhìn thấy cảnh này sao?”

 

Chu Mai cũng theo ánh mắt cô nhìn về phía cửa. Khi thấy Lục Hà và Lạc Nguyệt cùng bước vào, trong mắt cô ta thoáng qua một tia sáng khó đoán.

Cô ta từ tốn quay lại, nhìn chằm chằm gương mặt Đông Hạ, không chút che giấu, nói thẳng:

“Ừ, đúng là thế. Nhưng cô đừng hiểu nhầm, tôi không có ác ý gì, chỉ là muốn cô nhìn rõ lại thân phận của mình. Dù sao thì người đứng bên anh ấy là Lạc đại tiểu thư được vạn người nâng niu, cô căn bản không thể so sánh.”

 

“Vậy à…”

Đông Hạ l.i.ế.m nhẹ đôi môi khô, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta, giọng nói chậm rãi:

“Tôi đã phải cắn răng chịu đựng để không ở bên anh ấy, nên cô đừng chọc tôi nữa. Nếu không, tôi sợ mình sẽ phản ứng ngược lại đấy.”

 

Lời vừa dứt, nụ cười khinh thường trên mặt Chu Mai cũng lập tức đông cứng.

Bên tai lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Đông Hạ:

“Dù sao… cô cũng thích Lục Hà, đúng không?”

 

Giọng nói của Đông Hạ rất bình thản, như thể đang kể một chuyện chẳng hề quan trọng, vậy mà trong lời lại mang theo sự chắc chắn đến kỳ lạ.

 

Mặt Chu Mai tái đi, đồng tử lóe lên ánh lạnh.

Cô ta cảm thấy bí mật sâu nhất trong lòng mình bị người phụ nữ này dễ dàng nhìn thấu, hoàn toàn không còn chốn dung thân.

Giữa nơi công cộng thế này, cô ta cố kiềm chế cơn giận, nghiến răng:

“Hứa Đông Hạ, cô là thứ gì chứ? Cô nghĩ cô hiểu tôi lắm sao?”

 

Cuối cùng cũng không còn gọi cô là “bác sĩ Hứa” một cách mỉa mai nữa.

 

Đông Hạ nghe thấy như vậy lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô không để tâm đến ánh mắt âm u của đối phương, điềm đạm nói:

“Không đâu, tôi không hiểu cô. Tôi chỉ đoán bừa thôi. Chẳng qua không ngờ phản ứng của cô lại mạnh đến vậy.”

 

Câu cuối, cô nói với chút ý cười ẩn ý.

“Xem ra đã đoán trúng rồi. Đôi khi, trực giác quả thật rất chính xác.”

 

Giờ thì cô cũng đã hiểu phần nào vì sao Chu Mai lại liên tục giở trò với cô.

Chu Mai cảm thấy mình bị thái độ bình thản suốt từ đầu đến giờ của Đông Hạ chọc giận, nên vừa rồi mới buột miệng nói ra những lời đó.

Người ta vẫn nói, tức giận sẽ khiến lý trí tan biến — quả nhiên không sai chút nào.

 

Vẻ mất kiểm soát hiện tại của cô ta, chính là điều mà Đông Hạ muốn thấy nhất.

Nghĩ vậy, Chu Mai âm thầm thu lại cảm xúc, hít sâu một hơi mới dần bình tĩnh trở lại.

Cô ta cười mỉa:

“Cô đang đùa tôi đấy à?”

 

Đông Hạ khẽ ngẩn người, điều đó cũng gián tiếp chứng minh: Chu Mai và Lục Hà thật sự quen biết nhau từ rất sớm.

Nhưng… tại sao trước đây khi gặp mặt, Lục Hà lại chưa bao giờ nhắc đến cô ta?

 

Chu Mai nói xong, thấy đối diện cô đang ngẩn người, trong mắt vụt qua một tia lạnh khó phát hiện, môi khẽ cong lên:

“Vậy nên, cho dù bên cạnh Lục Hà không có Lạc Nguyệt, thì cũng chẳng bao giờ đến lượt cô đâu, Hứa Đông Hạ, cô hiểu chưa?”

 

Rốt cuộc nói đi nói lại, vẫn là mấy vấn đề ấy.

Cô không xứng với Lục Hà, cô và anh không thể ở bên nhau, có ở bên cũng chỉ làm hại anh.

 

Từ ngày đầu tiên quen biết người đàn ông ấy, những lời như vậy đã liên tục vang lên bên tai cô, hết lần này đến lần khác, lặp lại không dứt.

 

Đông Hạ nghĩ, thế giới này thật kỳ lạ.

Tại sao ai cũng thích đánh giá, suy đoán tình cảm và cuộc sống của người khác?

Tại sao một chuyện nhỏ chẳng đáng gì lại cứ bị phóng đại lên?

Tại sao tình cảm của chính mình lại không thể do mình làm chủ, mà phải nghe theo ý kiến của người khác?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-73-chung-ta-ket-hon-di.html.]

Thật kỳ lạ.

 

Đông Hạ dần dần hoàn hồn, cô nhìn người phụ nữ đối diện, thản nhiên hỏi:

“Lục Hà… anh ấy có biết chuyện này không?”

 

Nghe vậy, Chu Mai như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ lại. Gương mặt vừa rồi còn có chút hồng hào, chớp mắt đã trở nên trắng bệch, méo mó.

Cô ta đột ngột ngẩng đầu nhìn người đối diện, siết chặt nắm tay, ánh mắt cảnh giác và lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, như thể Đông Hạ vừa nói điều gì đó có thể đe dọa đến cô ta.

 

Đông Hạ khựng lại một chút, cô không hiểu tại sao chỉ một câu hỏi đơn giản lại khiến Chu Mai có biểu cảm như vậy. Cô suy nghĩ vài giây, như đã hiểu ra điều gì, khẽ cười:

“Xem ra… là anh ấy chưa biết.”

 

Cô ngập ngừng rồi nói thêm:

“Thật ra Chu Mai, chúng ta cũng chẳng hơn kém nhau là bao, đúng không?”

 

Bóng mây u ám vẫn chưa rời khỏi gương mặt Chu Mai. Cô cắn chặt môi dưới, hơi thở nặng nề:

“Hứa Đông Hạ, cô không xứng để so sánh với tôi. Tôi làm vậy… đều có lý do cả.”

 

“Chỉ có cô mới có lý do sao?”

Đông Hạ nhẹ nhàng phản bác.

 

Chu Mai lập tức nghẹn lời, n.g.ự.c phập phồng, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng Lục Hà, nhưng không thấy. Anh hẳn là đã vào phòng riêng rồi.

 

Tất cả những hành động nhỏ ấy của Chu Mai, Đông Hạ đều thu hết vào mắt. Cô đã nói nhiều đến mức khô cả miệng, cũng chẳng buồn phí lời thêm, dứt khoát kết thúc câu chuyện:

“Nếu đã nói hết rồi, thì bữa tối nay coi như cô mời đi. Hai người ngồi cùng nhau ăn, e là chẳng ai nuốt nổi. Cô ăn đi, tôi về trước.”

 

Vừa mới đứng dậy, Chu Mai liền buông ra một câu:

“Đừng ôm ảo tưởng gì cả, cô và anh ấy tuyệt đối không thể ở bên nhau.”

 

Đông Hạ cúi mắt liếc cô ta một cái, không đáp, lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, bước về phía cửa.

 

Bên ngoài trời đã sập tối. Ánh trăng sáng như lụa mỏng phủ xuống thành phố rực rỡ ánh đèn, đường phố xe cộ tấp nập, trên con đường rộng lớn vẫn còn không ít người dạo bước.

 

Đông Hạ đi về phía chỗ đậu xe, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, bỗng cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi quay đầu lại.

 

Trong đáy mắt cô phản chiếu bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.

 

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, người đàn ông đứng thẳng tắp, trên người là sơ mi và quần tây chỉnh tề, vai rộng lưng thẳng, đôi chân dài miên man, dưới chân là đôi giày da sáng bóng.

Đường nét gương mặt anh chìm trong ánh sáng chập chờn, không thể nhìn rõ ràng.

 

Anh đang từng bước, từng bước đi về phía cô.

 

Bàn tay Đông Hạ vẫn đặt trên tay nắm cửa xe siết chặt lại, cô đứng yên chờ anh, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt không gợn sóng.

 

Người đàn ông càng lúc càng đến gần, bên tai cô lại vang lên giọng nói ban nãy:

“Đừng ôm ảo tưởng gì cả, cô và anh ấy tuyệt đối không thể ở bên nhau.”

 

Khi hoàn hồn lại, anh đã đứng trước mặt cô. Bóng dáng cao lớn ấy, che khuất mọi ồn ào phía sau.

 

Đông Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như nam châm của anh, điềm đạm hỏi:

“Sao anh lại ra đây?”

 

“Em thấy anh rồi à?”

Lục Hà khẽ mỉm cười, giọng trầm thấp:

“Sao không gọi anh?”

 

Đông Hạ bỗng nhớ đến Lạc Nguyệt, nhớ đến những lời nghe được ở căng tin sáng nay, nhớ đến rất nhiều chuyện…

 

Cô phát hiện dạo gần đây mình luôn mang theo một cảm giác bất an mơ hồ, chẳng rõ nguyên nhân, nhưng thật sự khiến cô khó chịu.

 

Hiện giờ, cô chỉ muốn một mình bình tâm lại.

 

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không trả lời câu hỏi, giọng hơi mệt mỏi:

“Em về trước đây. Anh vào đi.”

 

Vừa quay người, cổ tay liền bị nắm lấy.

 

Nhiệt độ quen thuộc, cảm giác quen thuộc, anh nắm rất chặt, rất chắc.

 

Đông Hạ khựng lại, theo phản xạ muốn giằng ra, nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi.

 

Lục Hà đã nhận ra sự khác thường của cô từ sớm, cũng biết rõ cô đang cố tình giữ khoảng cách với mình. Nếu lúc này anh cứ để cô rời đi… thì thật quá ngu ngốc.

 

Anh mím môi, nhẹ giọng hỏi:

“Chu Mai đã nói gì với em?”

 

Đông Hạ ngừng giãy giụa, quay lại nhìn anh, im lặng một lúc rồi khẽ nói:

“Lục Hà, anh đang giấu em chuyện gì?”

 

Ánh mắt Lục Hà sâu thẳm, thần sắc bình tĩnh. Sau một hồi nhìn nhau không chớp, anh chậm rãi mở miệng:

“Anh sẽ không giấu em điều gì. Chỉ cần em hỏi, anh sẽ nói.”

 

Giọng nói anh bình thản, không chút đùa cợt.

 

Đông Hạ ngẩn người trong vài giây. Anh nói… chỉ cần cô hỏi, anh sẽ không giấu gì hết sao?

 

Cả việc anh mắc chứng rối loạn nhân cách kép cũng không giấu sao?

 

Nếu vậy… có nghĩa là anh hoàn toàn tin tưởng cô, đến mức sẵn sàng nói ra bí mật chí mạng như thế.

 

Nhưng… cô có đủ khả năng để gánh vác sự tin tưởng ấy không?

 

Cô không chắc nữa. Trong đầu rối như tơ vò, Đông Hạ gỡ tay anh ra. Lần này rất dễ dàng, vì anh cũng không giữ lại.

 

Cô im lặng một lát rồi lắc đầu:

“Em không muốn hỏi gì cả.”

 

Lời vừa dứt, ánh mắt Lục Hà sắc bén nhìn cô chằm chằm, môi mím chặt, giọng trầm tĩnh nhưng không kém phần áp lực:

“Hứa Đông Hạ, em đang sợ điều gì?”

 

Anh có linh cảm, nếu tối nay để cô đi như vậy… có lẽ, họ sẽ không còn ngày mai.

 

Trong ký ức, đây dường như là lần đầu tiên anh gọi tên cô đầy đủ như thế.

 

Cổ họng Đông Hạ nghèn nghẹn, mất một lúc lâu mới nhẹ nhàng trả lời:

“Em… sợ anh.”

 

Cô nói, sợ anh.

 

Cơ thể Lục Hà khựng lại rõ ràng. Ánh mắt đen như mực của anh chợt trầm xuống, rồi bỗng bật cười:

“Sợ anh cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?”

 

Vừa nói, anh vừa tiến lại gần cô từng bước.

 

Đông Hạ sững người, theo phản xạ lùi lại, nhưng chỉ hai bước đã va vào cửa xe.

 

Khi cô nhận ra, thì đã bị anh kìm giữa n.g.ự.c mình và cánh cửa. Hai tay anh chống lên cửa xe, khóa chặt cô trong không gian nhỏ hẹp.

 

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn chỉ còn vài tấc. Hơi thở Đông Hạ bắt đầu trở nên hỗn loạn, lưng cô áp chặt vào cửa, thân thể cứng đờ, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

 

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Lục Hà cúi đầu nhìn cô. Làn da cô trắng như ngọc, hàng mi dài khẽ run, như đang tố cáo sự bối rối và căng thẳng trong lòng.

 

Anh im lặng một lúc, rồi đưa tay khẽ vuốt ve má cô.

Đôi mắt đen thẫm.

Yết hầu khẽ chuyển động.

 

Đông Hạ cảm thấy hơi ngứa, cơ thể khẽ run lên, đang định mở miệng nói gì đó thì giây tiếp theo, môi cô đã bất ngờ bị chặn lại.

Cô sững người, kinh ngạc trừng to mắt, không thể tin được nhìn gương mặt điển trai đang phóng đại ngay trước mắt.

 

Lục Hà hơi cúi người, một tay siết lấy eo cô, tay kia đỡ gáy, nụ hôn dần dần trở nên sâu hơn.

Đông Hạ lập tức phản ứng lại, hai tay chống lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, cố sức giãy giụa, không ngừng đ.ấ.m thụi, nhưng tất cả đều vô ích.

Anh ôm rất chặt, sức lực trên tay hoàn toàn không có chút buông lơi.

 

Hơi thở của cô dần bị rút cạn, trở nên gấp gáp và choáng váng.

Đúng lúc ấy, khóe mắt cô bất chợt bắt được một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng ở cửa nhà hàng, cả người chợt khựng lại.

 

Lạc Nguyệt.

 

Đông Hạ cau mày, sau vài giây lưỡng lự, cuối cùng nghiến răng, nhắm mắt lại, bất ngờ cắn mạnh vào môi anh.

Tai cô nghe thấy anh khẽ rên một tiếng, trầm thấp đầy nhẫn nhịn, không hiểu sao lại thấy hả giận đôi chút.

 

Lục Hà cảm nhận được vị tanh của máu, từ từ dừng lại, hơi thở có phần dồn dập.

Trán anh tựa lên trán cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười.

 

Miệng Đông Hạ cũng toàn vị máu, mặt đỏ bừng, nghiêm sắc mặt, vừa định đẩy anh ra thì bất ngờ nghe anh nói:

 

“Chúng ta kết hôn đi.”

Loading...