Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 76: Bọn họ chẳng là cái thá gì!

Cập nhật lúc: 2025-06-04 10:03:50
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơn mưa bão vẫn điên cuồng trút xuống, gió gào rú, mây đen dày đặc, từng đợt mưa tung bay như bức rèm nước đ.â.m thẳng xuống mặt đất.

Toàn bộ thành phố Đồng Thành như bị giam cầm trong bóng tối, chỉ có thể mặc cho cơn mưa lớn tẩy rửa.

 

Khi Đông Hạ tới bệnh viện, cả người đã ướt sũng, tóc tai ướt đẫm dính bệt lên má, lớp quần áo mỏng manh dán chặt vào da thịt, cái lạnh như ngấm vào tận xương tủy, rét buốt lan đến tận đáy lòng.

Cô như một con rối đánh mất linh hồn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mơ hồ vô định, đôi chân chỉ biết mù quáng bước về phía trước.

 

Hành lang vắng lặng âm u, ánh đèn huỳnh quang trên trần toát ra thứ ánh sáng lạnh nhạt yếu ớt.

Trong không khí tràn ngập cảm giác nghẹt thở.

 

Vừa rẽ qua khúc quanh, cô đã nghe thấy tiếng khóc ai oán thảm thiết vọng ra từ phòng để xác, vang vọng không ngớt trong hành lang, như xoáy vào tim gan.

Đông Hạ khựng bước lại ngay tại chỗ.

 

Cô ngây ngốc nhìn về phía trước, hơi nước mù mịt trong mắt khiến tầm nhìn mờ dần.

Cô vịn vào tường, đầu óc trống rỗng, cứng đờ và tê dại bước tiếp về phía trước.

 

Phòng để xác ở ngay phía trước, càng tới gần, tiếng phụ nữ gào khóc xé gan xé ruột bên trong lại càng rõ ràng và thê lương hơn.

Cô dừng lại trước cửa, không dám bước thêm một bước nào nữa.

 

Chỉ đứng từ xa, cô đã thấy rõ gương mặt người đàn ông đang nằm bất động trên giường, m.á.u thịt be bét, không một chỗ lành lặn, toàn thân đầy những vết bầm tím sưng đỏ, vết d.a.o cắt rỉ m.á.u loang lổ.

Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng có thể hình dung được ông ta đã phải chịu đựng sự tra tấn tàn nhẫn đến thế nào khi còn sống.

 

Đông Hạ lập tức dời mắt, lảo đảo lùi lại một bước, nhưng không để ý gót chân run rẩy, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.

Cô kịp bám lấy khung cửa bên cạnh, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi thẳng xuống má, từng hạt từng hạt như chuỗi ngọc đứt dây.

 

Chỉ trong chớp mắt, m.á.u trong người cô như đông lại, lạnh buốt, hơi thở gấp gáp đến nghẹt thở, hai tay cô siết chặt thành nắm đấm, liên tục đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình, như thể chỉ có vậy mới có thể hít thở được.

 

Lý Diên quay đầu nhìn thấy cô, đôi mắt đỏ bừng ánh lên thù hận, lập tức bật dậy, lao tới giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt cô, hung hăng túm lấy áo cô, gào khóc đau đớn:

“Cô báo cảnh sát làm gì chứ! Sao cô lại ác độc đến thế! Ông ấy là cha cô, là cha ruột của cô đó!”

 

“Nếu cô không muốn giúp thì cứ nói thẳng, sao phải lén lút báo cảnh sát! Cô không biết việc đó sẽ hại c.h.ế.t ông ấy à? An An còn nhỏ như vậy, cô muốn tôi phải làm sao đây, cô muốn mẹ con tôi phải sống thế nào nữa chứ!”

 

“Sao cô có thể làm vậy! Tôi đã làm gì có lỗi với cô? Cô hại chúng tôi đến mức này, rốt cuộc là vì cái gì?”

 

Đông Hạ đứng im không nhúc nhích, mặc cho bà ta đánh đập mắng nhiếc, hết cái tát này đến cái tát khác, gương mặt nóng rát, màng tai ù đi, nhưng cô không hề kêu một tiếng, chỉ đứng cứng đờ tại chỗ, nước mắt lã chã tuôn rơi, không nói lời nào, cũng không biện giải.

 

Ngay giây tiếp theo, Lý Diên bất ngờ kéo cô xông thẳng vào phòng lạnh, vén nửa tấm khăn trắng trên người Hứa Triệu Thừa lên, chỉ vào vết thương chi chít trên n.g.ự.c ông ta, gào khóc đến rách họng:

“Cô thấy chưa? Tất cả đều do cô mà ra! Nếu không phải vì cô báo cảnh sát, ông ấy sẽ không bị người ta đánh tới c.h.ế.t như vậy!”

 

“Nếu cô ngoan ngoãn làm theo lời bọn họ, thì ông ấy giờ đã không phải nằm đây nữa, mà vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt chúng ta! Ông ấy không chỉ là cha cô, mà còn là cha của An An! Cô bảo tôi phải về giải thích với An An thế nào, thằng bé vẫn còn đang chờ cha nó về! Cô bảo tôi lừa nó thế nào đi, hả!”

 

Khi Đông Hạ thấy những vết thương khủng khiếp trên người Hứa Triệu Thừa, hơi thở cô như ngưng lại, cơn đau ăn mòn như một lưỡi d.a.o sắc cắm thẳng vào tim, khiến lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung. Cô trợn mắt đỏ hoe, ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi nơi ngột ngạt này.

 

Nhưng Lý Diên vẫn giữ chặt lấy cô không buông, còn gào lên đầy căm hận:

“Sao lại không dám nhìn? Đây chẳng phải chính là kết cục cô muốn sao? Hay cô định nói với tôi là lúc báo cảnh sát cô không ngờ sẽ xảy ra chuyện này?”

 

“Cô nhìn kỹ cho tôi! Ông ấy c.h.ế.t vì cô đấy! Đến lúc c.h.ế.t còn không dám tin là cô đã báo cảnh sát! Ông ấy cả đời đều nghĩ cho cô, làm gì cũng lo cho cô trước tiên! Loại người m.á.u lạnh như cô, cả đời này đáng phải sống trong day dứt và áy náy, sống không bằng chết!”

 

Đông Hạ đứng đờ người tại chỗ, bịt chặt tai lại, nước mắt tuôn trào không ngừng từ đôi mắt đỏ lựng, hơi thở gấp gáp, nghẹn ngào, giọng nói khàn đặc vỡ vụn:

“Đừng nói nữa… Tôi xin bà… đừng nói nữa…”

 

Bên ngoài đã có nhân viên nghe thấy tiếng động chạy vội tới, vội vàng tách hai người ra, khống chế Lý Diên đang xúc động dữ dội rồi đưa bà ta rời khỏi nơi đó.

 

Lý Diên đi rồi, Đông Hạ lùi lại từng bước một, trước mắt chỉ còn một mảnh đen kịt.

Cô không ngừng lắc đầu, ngây ngốc lẩm bẩm:

“Sao lại thành ra thế này… Không phải thật đâu… Không phải thật mà…”

 

 

Cô chậm rãi xoay người, chật vật bỏ chạy khỏi nơi đó.

 

Bên ngoài vẫn là mưa như trút, sấm chớp đùng đoàng, ánh chớp xé tan màn trời, trên đường chỉ còn xe cộ qua lại, chẳng có một bóng người.

 

Từ trong bệnh viện bước ra, ánh mắt cô mờ mịt vô hồn, từng bước một dấn thân vào màn mưa đen tối âm u, thân thể nhanh chóng bị làn mưa lạnh buốt dội ướt, sấm sét rền vang bên tai, mặt đất chỗ lồi chỗ lõm, nước mưa đập xuống tung tóe.

 

Tầng tầng lớp lớp mây đen trên cao như đang tuyên bố quyền lực, gió lồng lộng như dã thú gào rú, hung hãn quật ngã từng gốc cây nghiêng ngả.

 

Làn mưa lạnh như cắt tạt thẳng vào mặt cô, cô như một cái xác không hồn, ánh mắt mờ đục tăm tối, cứ thế đi về phía trước mà chẳng biết mình đang đi đâu, hay có nơi nào để đi.

 

Bốn bề vắng lặng hoang vu, chẳng có lấy một hơi người. Trong đầu cô vẫn vang vọng câu nói chua chát như nguyền rủa của Lý Diên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-76-bon-ho-chang-la-cai-tha-gi.html.]

— “Cô là một con đàn bà độc ác, cả đời này đáng sống trong dằn vặt và ân hận, sống cũng chẳng bằng chết!”

 

Cô cứ thế bước đi, bỗng nhiên dừng lại.

 

Dường như không kìm nén nổi nữa, cô siết c.h.ặ.t t.a.y bịt miệng, cúi gập người, phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào đầy đau đớn từ tận đáy họng.

 

Cô từ từ ngồi sụp xuống đất, run rẩy đến không thể kiểm soát, không rõ nước mưa hay nước mắt đang ướt đẫm khuôn mặt. Tiếng khóc xé gan xé ruột trào ra từng đợt, giữa cơn gió mưa bão bùng, bóng lưng cô trở nên nhỏ bé tội nghiệp, cứ như chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua là sẽ quật ngã cô.

 

Cô vùi mặt vào đầu gối, mặc sức khóc òa, như thể muốn đem tất cả ấm ức chôn sâu trong lòng suốt bao năm qua trút ra một lượt.

 

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn lớn lên trong sự vứt bỏ của người khác.

 

Có lẽ Lý Diên nói đúng, người như cô, vốn dĩ chỉ nên sống lay lắt, vì với bất kỳ ai, cô cũng chỉ là một gánh nặng.

 

Chẳng ai quan tâm cô nghĩ gì, chẳng ai để tâm cô sống hay chết.

 

Tất cả… đều không cần cô nữa.

 

Đều bỏ rơi cô cả rồi.

 

Không biết qua bao lâu, màn đêm vốn tĩnh mịch bỗng bị tiếng bước chân trầm ổn phá vỡ.

 

Giày da dẫm lên mặt đường gập ghềnh, từng bước rõ ràng vang lên, đến trước mặt cô thì dừng lại.

 

Một chiếc ô màu đen che lên đỉnh đầu cô, bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé ấy, chắn đi mọi giá lạnh và hỗn loạn ngoài kia.

 

Một lúc sau, Đông Hạ ngẩng đầu lên.

 

Mái tóc dính bết vào má, khuôn mặt đầy nước mưa lẫn nước mắt, hết sức nhếch nhác. Đôi mắt cô đã sưng đỏ vì khóc, bên trong chỉ còn lại trống rỗng u tối, không hề có chút ánh sáng.

 

Người đàn ông trước mặt có thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, tay anh vững vàng giữ chiếc ô, nghiêng hẳn về phía cô nên vai và lưng anh đã bị mưa tạt ướt sũng, bên trong lờ mờ lộ ra cơ bắp rắn rỏi.

 

Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm cô, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Sẽ cảm lạnh đấy.”

 

Đông Hạ nhìn anh trân trối, giọng khàn khàn run rẩy: “Không phải anh từng nói… khi em chưa cho anh câu trả lời thì chúng ta đừng gặp nhau sao?”

 

Lục Hà trầm mặc vài giây, môi hơi cong lên, âm giọng trầm thấp: “Xin lỗi, anh nuốt lời rồi.” Anh dừng một chút, giọng điềm tĩnh nhưng thâm trầm: “Anh chỉ sợ… em sẽ lạc đường.”

 

Hốc mắt Đông Hạ chợt nhói đau, cô giơ tay lau nước mắt, hít một hơi, giọng nghẹn ngào: “Lục Hà, em không còn ba nữa rồi.”

 

Nói xong, cô lại lắc đầu, như tự lẩm bẩm: “Không đúng, là không còn người thân nào nữa cả. Không cha, không mẹ, chẳng còn gì cả.”

 

Thế giới của cô như đang sụp đổ, chỉ còn một mảng đen kịt, không còn chút ánh sáng.

 

Lục Hà im lặng chốc lát, bước lên đỡ cô dậy.

 

Anh giơ tay lau sạch nước mắt và mưa trên mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô. Rất lâu sau, giọng anh khàn đặc: “Em vẫn còn anh, Đông Hạ… em vẫn còn anh.”

 

Đông Hạ nhìn anh đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch.

 

Qua thật lâu, như thể vừa tìm lại được tiếng nói của chính mình, cô khẽ thốt lên: “Lục Hà, em không xứng đáng để anh làm vậy. Ai cũng nói em là sao chổi, em sẽ hại c.h.ế.t anh đấy. Anh nhìn đi, em đã hại c.h.ế.t ba mình rồi.”

 

Lục Hà thấy ánh mắt trống rỗng của cô thì tim như bị bóp nghẹn.

 

Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng sắc lạnh, anh bước lên, chẳng nói gì mà ôm chặt cô vào lòng.

 

Vòng tay mạnh mẽ mà ấm áp của người đàn ông bao bọc lấy cô, như muốn dung hòa cô vào tận xương m.á.u của mình.

 

Lồng n.g.ự.c anh rắn chắc mà ấm nóng, mang theo một sức mạnh vô hình, bao bọc lấy cô, mang đến cảm giác an toàn chưa từng có.

 

Cả thế giới xung quanh dường như lặng im.

 

Đông Hạ lặng lẽ tựa vào n.g.ự.c anh, có phần tham lam cảm giác ấm áp ấy, nước mắt vô thức thấm ướt áo sơ mi trên n.g.ự.c anh.

 

Cô cố gắng kiềm nén tiếng nấc nghẹn ngào.

 

Bỗng dưng, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, xen lẫn trong tiếng gió gào rít, như đ.â.m thẳng vào tim cô.

 

Anh nói:

 

—“Bọn họ chẳng là cái thá gì.”

Loading...