Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 77 – Hoàn toàn khác với ngày thường.
Cập nhật lúc: 2025-06-04 10:04:36
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tỉnh lại, Đông Hạ phát hiện mình đang nằm trên giường.
Bên ngoài cửa sổ, đường chân trời đã lấp ló một vệt sáng, bầu trời rạng lên màu trắng mờ như bụng cá, cơn mưa vẫn tí tách rơi, màn sương mờ phủ lên lớp kính trong suốt.
Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đầu óc choáng váng, thân thể cũng âm ấm, như đang sốt.
Chắc là do tối qua dầm mưa quá lâu, bây giờ mới phát sốt.
Cô nghiêng đầu, mượn ánh sáng lờ mờ trong phòng nhìn quanh một lượt. Chỉ cần liếc sơ qua, cô đã biết mình đang ở trong căn hộ của Lục Hà.
Đông Hạ nghỉ một lúc, cố gắng gượng dậy trong cơ thể rã rời. Vừa nhấc được chăn lên một chút, cô mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã thay đồ, trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi nam.
Trên đó vẫn còn vương lại hơi thở quen thuộc của đàn ông.
Cô khựng lại, đầu óc vô thức tua lại ký ức đêm qua. Nhưng trí nhớ như bị cắt đoạn, chỉ nhớ rõ lúc mình ngã vào vòng tay Lục Hà, sau đó là một khoảng trống.
Cô cũng không cố nhớ lại nữa. Đảo mắt tìm quanh, cô thấy điện thoại được đặt trên tủ đầu giường. Khi với lấy thì phát hiện nó đã bị tắt nguồn.
Có lẽ là sợ tin nhắn hay cuộc gọi làm cô thức giấc nên ai đó đã chủ động tắt giúp.
Đông Hạ dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt và mệt mỏi. Đôi mắt cô vẫn còn sưng húp như quả hạch, hai má cũng sưng đỏ rõ ràng – tối qua cô bị cả Quách Uyển Như lẫn Lý Diên tát, tới giờ vẫn còn cảm giác bỏng rát.
Sau khi mở máy, điện thoại rung lên liên tục vì loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Cô lướt qua một lượt, vẻ mặt không chút d.a.o động, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một dãy số lạ – có tới năm cuộc gọi nhỡ.
Cô đã đoán được gần như chắc chắn ai là người gọi đến.
Trong căn phòng tối lặng, chỉ nghe thấy nhịp thở nặng nề và gấp gáp của cô. Ngón tay siết chặt lấy điện thoại, đến mức trắng bệch.
Một lúc sau, cô mới cố trấn tĩnh lại, bấm vào số lạ đó và gọi lại.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
Giọng đàn ông gào lên như bị đánh thức giữa giấc ngủ: “Ai đấy?”
Đông Hạ không lên tiếng, mặt lạnh như băng.
Qua vài giây, bên kia giọng nam thay đổi hoàn toàn, mang theo vẻ đùa cợt khó hiểu: “Ồ, tôi tưởng ai, hóa ra là cô Hứa à? Sáng sớm thế này, sao lại gọi cho tôi vậy?”
Cô vẫn im lặng, nhưng nghe giọng hắn rõ ràng vẫn khỏe mạnh, tinh thần đầy đủ – điều đó khiến hơi thở cô bắt đầu loạn nhịp.
Hắn không sao cả. Vẫn sống khỏe.
Nghĩ đến việc Hứa Triệu Thừa nằm trong nhà xác lạnh ngắt, khắp người đầy vết thương do bị đánh đập, toàn thân cô như thắt lại. Hàm răng nghiến chặt đến cứng đờ, đôi mắt đỏ rực lên.
Thấy cô im lặng, người kia cũng không vội, thong thả tiếp lời: “À, để tôi đoán xem… cô gọi đến chắc là vì chuyện của Hứa Triệu Thừa đúng không?”
Hắn vừa nói vừa bật cười, tiếng cười sắc lạnh như lưỡi d.a.o cứa vào da thịt: “Cô Hứa, tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng báo cảnh sát. Cô coi lời tôi như gió thoảng bên tai à?”
Đông Hạ nghiến răng, từng chữ bật ra đầy căm phẫn: “Tôi không báo cảnh sát.”
Ngực cô phập phồng dữ dội, mắt ngấn lệ, giọng run rẩy và méo mó vì giận: “Tôi nói rồi, tôi sẽ trả tiền cho anh. Hạn còn chưa đến, tại sao phải g.i.ế.c ông ấy? Tại sao?!”
Đối phương im lặng một lát, rồi bật cười. Trong tiếng cười ấy không có chút hối hận, chỉ là sự nhẫn tâm thản nhiên: “À, thì ra hiểu lầm. Nhưng mà biết làm sao được… đến lúc chết, cha cô vẫn nghĩ chính cô là người báo cảnh sát đấy. Ông ta cứ tưởng con gái đã bỏ rơi mình, nên cuối cùng… ngay cả muốn giãy giụa cũng không còn động lực nữa.”
Nghe đến đây, đồng tử Đông Hạ co rút dữ dội như bị một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim. Trong khoảnh khắc ấy, cơn đau lan ra khắp tứ chi, đầu óc như trống rỗng, không thốt nên lời.
Cô nắm chặt lấy tấm chăn, cơ thể mỏng manh bắt đầu run lên từng cơn. Cảm giác lạnh buốt từ xương sống xuyên thấu ra ngoài da thịt, như thể bị nhốt trong tầng hầm băng suốt ngàn năm không có lấy một tia sáng.
Nước mắt từng giọt rơi lã chã, ướt đẫm cổ áo.
Cô cúi đầu thở dốc, như thể ngay cả hô hấp cũng khó khăn, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.
Trong khi đó, giọng của Trương Hiểu Long vẫn đều đều vang lên bên tai, chẳng hề có chút ăn năn nào: “Nhưng mà tôi cũng mất một trợ thủ đắc lực. Một mạng đổi một mạng, cô Hứa, tính ra cô cũng không thiệt thòi gì nhiều.”
Trong mắt hắn, mạng người chẳng đáng một xu.
Đông Hạ giơ tay lau nước mắt không ngừng rơi, rồi khẽ khàng, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh hỏi lại: “Vậy sao anh không c.h.ế.t luôn đi?”
Trương Hiểu Long như khựng lại, rồi bật cười ngạo nghễ: “Nếu tôi c.h.ế.t rồi, có khi cả đời này cô cũng chẳng biết được ai mới là hung thủ thực sự khiến cha cô mất mạng.”
Nghe xong, Đông Hạ như bị sét đánh.
Cô c.h.ế.t sững mất mấy giây, môi run lên: “Anh nói gì cơ?”
Trương Hiểu Long không giải thích, cũng không tiết lộ danh tính kẻ đứng sau, chỉ cười đầy ẩn ý: “Cô Hứa à, bọn tôi chỉ là nhận tiền làm việc. Người thuê chúng tôi yêu cầu phải đến tận nơi, dồn người ta vào đường cùng. Đã nhận tiền thì phải làm theo lệnh, vốn dĩ cũng không định g.i.ế.c ai. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách người báo cảnh sát thôi. Tôi mà không dằn mặt Hứa Triệu Thừa một trận, thì sau này sao còn đứng vững trong giới nữa?”
Một luồng khí lạnh từ bàn chân chạy thẳng lên tim.
Đông Hạ chưa bao giờ nghĩ… chuyện này là một vụ bắt cóc có chủ ý từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-77-hoan-toan-khac-voi-ngay-thuong.html.]
Tại sao?
Tại sao lại là Hứa Triệu Thừa?
Cô hé môi, không dám nghĩ tiếp. Giọng run lên: “Là ai? Rốt cuộc là ai?!”
Trương Hiểu Long dĩ nhiên sẽ không phá vỡ giao dịch mà nói sự thật cho cô, hắn ta còn mặt dày vô sỉ mà nói: “Cô Hứa này, chuyện đã xảy ra rồi cũng qua rồi, người của tôi cũng bị bắt vào tù rồi, hay là… chúng ta coi như xong đi?”
Nghe vậy, Đông Hạ tức đến bật cười: “Coi như xong? Được thôi, đợi mày c.h.ế.t đi.”
Trương Hiểu Long sững người, còn định nói gì thêm thì điện thoại đã bị cô cúp thẳng.
Không biết từ lúc nào Lục Hà đã đi vào, anh đứng bên giường, tay cầm điện thoại, bình thản nhìn cô một cái: “Đói chưa?”
Đông Hạ không để ý tới anh, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại bị anh giật mất, môi hơi động: “Trả điện thoại cho em.”
Sắc mặt cô không tốt, cả người mang theo vẻ yếu ớt bệnh tật.
Người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm và bình tĩnh, nhắc nhở: “Em vẫn đang sốt, ngoan ngoãn một chút.”
Đông Hạ mặt lạnh như băng, vẫn kiên trì, thái độ cứng rắn rõ rệt: “Lục Hà, em là bác sĩ, em tự biết chừng mực.”
“Nhưng anh không tin em.”
Giọng anh không cho phản bác, cũng kiên quyết không lùi một bước.
Anh cúi người kéo chăn ra, từ trên cao nhìn xuống cô: “Muốn anh bế đi rửa mặt, hay tự em làm?”
Đông Hạ lập tức tức giận, liền chụp lấy chiếc gối sau lưng ném thẳng về phía anh.
Tâm trạng cô lúc này rất tồi tệ, mới khóc một trận xong, nên không kìm được, đôi mắt rất nhanh đã đỏ lên.
Nỗi uất ức và buồn bã dồn nén, như bông vải bị nhét chặt vào tim, không cách nào tìm được chỗ phát tiết.
Cô ngồi trên giường không nhúc nhích, rụt cổ lại, muốn khóc nhưng vẫn gắng gượng không để nước mắt rơi.
Thấy vậy, người đàn ông bỗng mềm lòng.
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay nâng cằm cô lên, thấy mắt cô đỏ hoe, ngập nước, khẽ thở dài một tiếng: “Hạ Hạ, nhìn anh.”
Đông Hạ hít mũi một cái, oán trách nhìn anh.
Anh buông tay ra, trong mắt phản chiếu khuôn mặt cô, giọng bình tĩnh hỏi: “Muốn tìm ra hung thủ thật sự không?”
Đông Hạ ngẩn ra một chút. Sao anh lại biết…
Ánh mắt cô trở nên phức tạp, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Anh lại hỏi: “Muốn báo thù, đưa bọn chúng ra pháp luật không?”
Đông Hạ vẫn gật đầu, một giọt nước mắt không kìm được trượt xuống.
Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, như dỗ dành một đứa trẻ, giọng dịu dàng: “Vậy thì ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho tốt. Anh sẽ giúp em, được không?”
Đông Hạ nhìn anh hồi lâu, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Được.”
—
Cùng lúc đó, bên kia đại dương, Phó Hy Lâm vốn đang vui vẻ nghỉ dưỡng ở nước ngoài, nhận được cuộc gọi từ trong nước, nghe nói Hứa Triệu Thừa xảy ra chuyện thì lập tức hoảng hốt.
Cô ta vội vàng quay lại khách sạn, gọi ngay một cuộc điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cô ta lắp bắp hỏi, giọng hoảng loạn: “Phải làm sao bây giờ, sao lại thành ra thế này?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ đã được xử lý biến âm, nghe ra cũng đang tức giận, nghiến răng mắng: “Đồ ngu! Tôi đã nói rồi, không có chỉ thị của tôi thì đừng tự tiện hành động. Giờ gây ra án mạng rồi, cô định giải quyết thế nào?”
Phó Hy Lâm vốn đã nhát gan, nghe vậy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giọng run rẩy: “Tôi… tôi chỉ bảo bọn họ dọa dẫm một chút, đâu có bảo g.i.ế.c người… chuyện đó không liên quan tới tôi…”
Người phụ nữ kia cười khẩy: “Cô nói với tôi thì có ích gì? Cô tưởng với tính cách của Hứa Đông Hạ, cô ta sẽ bỏ qua à? Cô có biết cô đã phá hỏng hết kế hoạch của tôi không?”
Phó Hy Lâm cắn môi, nước mắt lưng tròng: “Tôi nhất thời bị tức giận làm mờ mắt, tôi thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành thế này… giờ phải làm sao đây?”
Người phụ nữ kia im lặng vài giây, giọng lạnh lẽo: “Giờ thì ngoan ngoãn mà nằm im cho tôi, đừng gây thêm chuyện. Đã có người đứng ra chịu tội rồi, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi hãy quay về. Nhớ kỹ, đừng để lộ dấu vết, cô muốn c.h.ế.t thì cũng đừng lôi tôi theo.”
Hiện tại Phó Hy Lâm cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu nghe theo.
Cùng thời điểm đó, trong một căn hộ, người đàn ông đứng trên ban công, tay cầm điện thoại, yên lặng nghe toàn bộ cuộc đối thoại, ánh mắt u tối như vực sâu.
Một lúc lâu sau, bên kia đã không còn âm thanh, anh mới chậm rãi buông điện thoại xuống, môi mím thành một đường thẳng lạnh lẽo.
Ngũ quan anh lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm, toàn thân tỏa ra khí tức rét buốt.
Khác hẳn với anh thường ngày.