Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 78: Anh là Lục Ly.
Cập nhật lúc: 2025-06-04 10:05:09
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài trời đã dần sáng rõ, cả thành phố lại bắt đầu một ngày mới.
Đông Hạ rửa mặt xong, vừa bước ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài ban công, lưng anh được ánh nắng ban sớm phủ lên, viền quanh một tầng ánh vàng nhàn nhạt.
Cô vừa nhấc chân đi tới, rõ ràng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, thế mà người đàn ông kia như thể sau lưng mọc mắt, từ từ quay đầu lại, chuẩn xác đối diện với ánh mắt của cô.
Đôi mắt dài kia sâu thẳm như vực tối, trong ánh sáng rọi vào lại ánh lên một tia u lãnh trầm tĩnh.
Đông Hạ bất chợt khựng lại, đứng nguyên tại chỗ nhìn anh.
Cô luôn cảm thấy ánh mắt này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Trong ký ức của cô, Lục Hà dường như chưa từng để lộ ánh nhìn áp lực như thế, anh vẫn luôn ôn hoà lạnh nhạt, lễ độ mà xa cách, rất hiếm khi gần gũi ai, nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác bị đẩy ra xa thế này.
Lúc trước cảm xúc quá hỗn loạn nên không để ý, bây giờ nghĩ lại, quả thật cô đã phát hiện ra một số điểm bất thường.
Hành động, lời nói của người đàn ông này đều có chút gì đó không giống như thường ngày. Tuy khác biệt không rõ rệt, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy… anh ta đang cố tình bắt chước.
Người này… chẳng lẽ là Lục Ly?
Khi Đông Hạ còn đang mơ hồ suy đoán, người đàn ông đã bước đến trước mặt cô, anh giơ tay khẽ vuốt qua vết sưng đỏ cùng dấu móng tay vẫn còn hằn trên gò má cô. Tối qua Lý Diên cảm xúc mất kiểm soát đã cào lên mặt cô mấy lần, lúc đó không thấy đau lắm, nhưng sáng nay tỉnh dậy mới phát hiện thực sự rất rát.
Ngón tay người đàn ông lạnh lẽo, chạm vào gò má nóng hầm hập đau nhức của cô, lại khiến cảm giác đau đó như được xoa dịu phần nào.
Đông Hạ nhìn gương mặt dịu dàng kia, tim bất chợt đập mạnh.
Lục Ly? Lục Hà? Cô thật sự không thể phân biệt rõ ràng.
Cô cố ép xuống cơn sóng cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng né tránh sự tiếp xúc của anh. Rõ ràng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại kìm lại được, chỉ nhàn nhạt nói: “Ăn sáng trước đi.”
Người đàn ông nhìn cô rất sâu, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ dịu dàng đáp một tiếng “Ừ.”
Hai người ngồi đối diện nhau, tự ăn phần của mình, không ai mở lời trước, bầu không khí có phần yên tĩnh lạ thường.
Cuối cùng, vẫn là Đông Hạ thấy không khí ngột ngạt quá, thuận tay cầm điều khiển từ xa mở tivi, chuyển sang kênh tin tức.
Sau khi đặt điều khiển xuống, cô cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Một lúc sau, giọng nữ phát thanh viên vang lên từ tivi:
“Dựa theo lời khai của nghi phạm họ Triệu, người bị hại họ Hứa do nợ khoản tiền lớn mà không trả đúng hạn, nên nhóm người kia mới ra tay bắt giữ, đồng thời uy h.i.ế.p người nhà của người họ Hứa phải trả nợ trong thời gian ngắn, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại được ông ta.”
“Khi nhắc đến lý do vì sao đánh c.h.ế.t người, nghi phạm họ Triệu cũng thừa nhận không quanh co. Hắn nói vì con gái họ Hứa đã thất hứa, gọi báo cảnh sát, khiến hắn nổi điên mà ra tay đánh c.h.ế.t người. Dựa vào lời khai này, chúng tôi cũng đã tìm đến vợ của người bị hại để phỏng vấn.”
“Trong đoạn video, có thể thấy vợ của ông Hứa xúc động mãnh liệt, đặc biệt khi phóng viên nhắc đến con gái ông Hứa. Ngoài ra, trong cuộc phỏng vấn với bệnh viện nơi cô ấy làm việc, chúng tôi được biết cô con gái đó là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng của bệnh viện này, đồng thời cũng là con gái riêng của chủ tịch tập đoàn Phó thị – Phó Hạ Viễn…”
Lời của nữ phát thanh viên còn chưa dứt, tivi đã bị tắt.
Bàn tay đang nắm thìa của Đông Hạ buông lỏng ra, cô im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Không biết từ lúc nào sắc mặt cô đã tái nhợt, ánh mắt u tối, nhẹ giọng nói:
“Không phải em. Không phải em gọi cảnh sát.”
Người đàn ông gật đầu một cái, đáp rất gọn: “Anh biết.”
Chỉ hai từ đơn giản, lại khiến người ta yên tâm hơn bất cứ lời an ủi nào.
Đông Hạ ngẩn người mấy giây, múc một muỗng cháo đưa vào miệng, nuốt xuống rồi khàn giọng nói: “Hôm nay em phải đến bệnh viện.”
Hôm nay cô có một ca phẫu thuật bóc tách u cơ trơn thực quản và một ca phẫu thuật giảm thể tích phổi cần thực hiện. Cả hai ca đều do cô phụ trách chính, bệnh án cũng do cô theo sát từ đầu, nếu đột ngột đổi bác sĩ mổ chính, e là rất khó đảm bảo hiệu quả.
Người đàn ông nghe vậy, khẽ ngước mắt nhìn cô, từ tốn nói: “Được, tối anh đón em cùng ăn tối.”
Giọng điệu anh tự nhiên thành thạo, như thể giữa họ vốn thân thiết từ lâu.
Anh cũng không ngăn cản cô, từ đầu đến cuối đều ủng hộ vô điều kiện.
Đông Hạ hơi khựng lại mấy giây, muốn từ chối lòng tốt của anh. Nhưng khi chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, không hiểu vì sao, những lời sắp thốt ra lại nghẹn lại trong cổ họng.
Có lẽ là vì hoàn cảnh hiện tại quá đặc biệt, khiến cô bất giác lệ thuộc vào anh, bao dung anh. Cô có cảm giác, chỉ cần người này ở bên cạnh, cho dù trời có sập xuống, cô cũng không cần lo sợ.
Có lẽ… vì cô đã cô đơn quá lâu rồi.
—
Tại biệt thự của nhà họ Phó.
Tối qua sau khi nghe tin Hứa Triệu Thừa đã chết, Quách Uyển Như vô cùng sốc, cả đêm mất ngủ, sáng sớm đã gọi cho Đông Hạ cả chục cuộc, nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy, khiến bà càng thêm bất an.
Bà nhìn bản tin trên màn hình LCD, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Bà thật sự không ngờ, đám lưu manh đó lại thật sự ra tay tàn độc như vậy — đánh người sống sờ sờ đến chết.
Bà vẫn luôn nghĩ đối phương chẳng qua chỉ là muốn dọa dẫm Lý Diên và bọn họ một chút, không dám thật sự ra tay. Ai mà ngờ được…
Vì vậy, là bà đã gián tiếp hại c.h.ế.t Hứa Triệu Thừa.
Mối ngăn cách giữa bà và Đông Hạ giờ đây ngày càng sâu, không thể nào hàn gắn nổi nữa.
Nghĩ đến đây, Quách Uyển Như bực bội ném điều khiển ti vi trong tay xuống đất, cả người gần như sụp đổ hoàn toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-78-anh-la-luc-ly.html.]
Sự việc phát triển đã vượt xa khỏi dự đoán của bà.
Với tính cách của Đông Hạ, chuyện này cô nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng. Không biết liệu Đông Hạ có vì chuyện này mà sinh lòng trả thù, nhắm vào bà, nhắm vào nhà họ Phó hay không.
Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi bên nước ngoài, Phó Hy Lâm cũng đang xem bản tin trong nước được đăng tải ngày hôm nay.
Cô ôm điện thoại ngồi trên ghế sofa, cắn ngón tay, vẻ mặt mang theo chút lo lắng, chăm chú đọc từng dòng tin tức.
Tóm lại, hiện tại toàn bộ sự chú ý trên mạng đều đổ dồn về phía Đông Hạ, ai nấy đều chỉ trích hành động báo án của cô ấy là không hợp lý, những lời mắng chửi và tin đồn thất thiệt không ngừng xuất hiện. Gần như chẳng còn ai quan tâm đến động cơ thực sự của kẻ tình nghi hay kẻ chủ mưu đứng sau vụ án nữa.
Phó Hy Lâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ngấm ngầm cảm thấy may mắn.
Khi nhìn thấy những bình luận chỉ trích Đông Hạ trên mạng, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy rất hả hê.
Kết quả ngoài dự kiến, nhưng lại khiến người ta vui lòng vui dạ.
Giờ đây, dư luận đang dậy sóng, không có bất kỳ chứng cứ nào giúp Đông Hạ rửa sạch mình. Ngay cả Lý Diên cũng không đứng ra nói giúp một lời, thì cho dù Đông Hạ có trăm miệng cũng không thể biện minh được.
Cô ta tin rằng chẳng bao lâu nữa, bệnh viện chắc chắn sẽ vì áp lực từ dư luận xã hội mà xử lý cô ấy—có thể là cách chức, cũng có thể là đình chỉ công tác.
Người phụ nữ ấy, đến cả sự nghiệp từng khiến cô tự hào cũng bị bôi nhọ như vậy rồi, thì còn tư cách gì để tranh giành với cô ta nữa chứ?
Đang âm thầm đắc ý, Phó Hy Lâm bỗng nghe thấy tiếng quát giận dữ của Phó Hạ Viễn vang lên từ ngoài ban công.
Cô ta sững lại, đặt điện thoại xuống, đứng dậy bước ra ngoài.
Phó Hạ Viễn đang quay lưng về phía cô, trong tay siết chặt điện thoại, giọng nói khản đặc vì giận:
“Cậu nói cái gì? Là sao? Tập đoàn Lục thị cướp mất đối tác hợp tác của chúng ta, còn rút luôn vốn đầu tư à? Cậu nhầm lẫn gì rồi chăng? Giữa nhà họ Phó và Lục thị xưa nay vẫn luôn là quan hệ hợp tác mà, sao nói rút là rút được? Thế này thì tổn thất bao nhiêu đây?”
“Chỉ rời đi có mấy hôm mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu điều tra rõ nguyên nhân cho tôi, ngày mai tôi sẽ về nước.”
Cúp máy xong, Phó Hạ Viễn liền gọi vào số của Lục Hà. Nhưng trong điện thoại chỉ vang lên giọng nói từ tổng đài thông báo đối phương đang bận, không thể tiếp nhận cuộc gọi.
Ông gọi hai lần liên tiếp vẫn không có ai bắt máy, sắc mặt liền trầm xuống thấy rõ.
Suy nghĩ mấy giây, ông lại gọi vào điện thoại cố định ở biệt thự nhà họ Lục.
Lần này chuông chỉ reo hai tiếng đã có người bắt máy, giọng nói của Từ Tư Dung từ đầu dây bên kia truyền tới:
“Lão Phó à?”
“Là tôi đây.”
Sau vài câu xã giao ngắn ngủi, Phó Hạ Viễn đi thẳng vào vấn đề:
“Thằng bé Lục Hà dạo gần đây bị sao vậy? Trước đây chẳng phải nó chưa từng nhúng tay vào chuyện của công ty sao?”
Từ Tư Dung hơi ngập ngừng, có vẻ không hiểu rõ:
“Ông nói gì cơ? Gần đây công ty xảy ra chuyện gì à?”
Phó Hạ Viễn bèn kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra một cách rành rọt.
Từ Tư Dung sau khi nghe xong thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng dù sao bà cũng là người từng trải, rất nhanh đã nén lại nghi hoặc trong lòng, bình tĩnh nói:
“Xin lỗi ông Phó nhé, mấy chuyện công ty tôi là phụ nữ không hiểu rõ cho lắm. Tôi sẽ hỏi lại Lục Hà giúp ông sau. Ông cũng đừng quá kích động.”
Bà đã nói đến nước này rồi, Phó Hạc Viễn cũng không tiện truy hỏi thêm nữa, chỉ trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Nhưng cả người vẫn bao trùm trong một cảm giác nặng nề, u ám.
Trong nhà, Phó Hy Lâm chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng kinh ngạc không kém.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Lục Hà rốt cuộc đã làm gì với công ty của ba cô ta?
Ở trong nước, Lục Hà vừa đưa Đông Hạ đến bệnh viện xong, đang trên đường trở về thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Nhất Hàng.
Anh đeo tai nghe Bluetooth, ánh mắt nhìn thẳng về phía con đường trước mặt.
Cuộc gọi được kết nối, bên tai nhanh chóng vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Thẩm Nhất Hàng:
“Lục Hà, cậu sao vậy? Sao lại bất ngờ ra tay với nhà họ Phó?”
Người đàn ông nắm chặt vô lăng, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nói:
“Đã cảnh cáo mà vẫn không nghe, thì phải cho một bài học để nhớ đời.”
Thẩm Nhất Hàng khựng lại một chút, như thể đã hiểu ra điều gì, do dự hỏi:
“Chẳng lẽ… cái c.h.ế.t của Hứa Triệu Thừa có liên quan đến nhà họ Phó?”
Người đàn ông im lặng, xem như mặc định.
Thẩm Nhất Hàng thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi thổn thức.
Anh không thể tưởng tượng nổi, chuyện này đối với bác sĩ Hứa lại là một đòn đả kích lớn đến mức nào.
Đang định lấy lại tinh thần, bên tai lại đột nhiên vang lên giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo của người đàn ông:
“Còn cả hai anh em nhà họ Chu nữa, bọn họ cứ năm lần bảy lượt gây chuyện như vậy, không phải vì các người bao che mà ra à?”
Lời vừa dứt, Thẩm Nhất Hàng lập tức ngẩn người.
Ánh mắt anh trầm xuống, môi mím chặt:
“Cậu là… Lục Ly?”