Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 81: Lục Hà, chúng ta kết hôn đi.
Cập nhật lúc: 2025-06-05 11:46:28
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phòng khách rộng lớn như bị thứ gì đó bịt kín lại, không khí trở nên ngột ngạt, căng thẳng đến mức gần như không thể hít thở.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cả hai đứng đối đầu trong im lặng.
Sắc mặt của Quách Uyển Như vô cùng khó coi, như thể m.á.u trong người đông lại, toàn thân cứng đờ nhìn người phụ nữ trước mặt, người mà giờ đây đã trở nên xa lạ.
Trái tim bà ta như bị đổ chì, nặng nề rơi xuống đáy vực, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, phải mất một lúc lâu mới cất được tiếng nói, giọng kích động:
“Đông Hạ, con có biết con đang làm gì không? Dù cho Hy Lâm không có quan hệ m.á.u mủ gì với con, thì trên danh nghĩa, con bé vẫn là em gái của con! Sao con có thể làm vậy với nó chứ!”
“Em gái sao?”
Hứa Đông Hạ trầm ngâm một chút, đối diện ánh mắt đầy thất vọng của bà ta, rồi bất chợt bật cười:
“Tôi đã làm gì cô ta cơ chứ?”
Quách Uyển Như hơi khựng lại, sau đó bước lên một bước, nắm lấy tay cô, giọng đầy ân cần:
“Đông Hạ, mẹ biết con không thích con bé, mẹ cũng đã nói với con rất nhiều lần rồi, Hy Lâm từ nhỏ đã được nuông chiều, có nhiều thói hư tật xấu, tính khí lại không tốt, con nhẫn nhịn một chút là được, nó đâu dám làm gì con đâu…”
“Chính vì tôi đã nhẫn nhịn, nên mới mất đi ba tôi.”
Quách Uyển Như sững người.
Hứa Đông Hạ đã rút tay về, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu điềm tĩnh:
“Mẹ à, con cũng từng muốn làm một người lương thiện, nhẫn nhịn để giữ yên sóng gió. Nhưng trên đời này, kẻ xấu thật sự quá nhiều. Dù con có nhẫn nhịn đến mức nào, họ cũng sẽ chẳng biết ơn, chỉ ngày càng quá đáng hơn, tìm mọi cách hãm hại con, vu oan cho con, thậm chí làm tổn thương những người thân bên cạnh con. Con không phải không muốn nhẫn nhịn, chỉ là—việc lựa chọn làm người tốt, thật sự quá khó.”
Quách Uyển Như nghẹn lời, nhìn cô khó khăn, giọng khàn khàn:
“Nhưng con cũng không thể vu khống con bé để đẩy nó vào tù được! Con có biết nếu tin tức bị lộ ra, bị giới truyền thông săn đón, hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Vu khống sao?”
Hứa Đông Hạ nhắc lại ba chữ đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt:
“Thì ra trong mắt bà, tôi là người không từ thủ đoạn như vậy.”
Nói rồi, cô rút từ túi ra một chiếc điện thoại, mở màn hình, tìm đoạn ghi âm vừa nãy và bật lên.
——“Phải làm sao bây giờ, sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?”
Khi giọng nói của người phụ nữ vang lên trong phòng khách, Quách Uyển Như rõ ràng giật mình, đồng tử co lại, ánh mắt kinh ngạc.
Sau khi nghe hết toàn bộ nội dung đoạn ghi âm, bà ta như bị sét đánh, đờ đẫn trong vài giây, lảo đảo lùi lại một bước, vội vàng vịn lấy thành ghế sofa phía sau.
Bà ta thở hổn hển, thật sự không thể ngờ, người đã xúi giục gây ra cái c.h.ế.t của Hứa Triệu Thừa, lại chính là Phó Hy Lâm.
Hứa Đông Hạ bình thản cất điện thoại vào túi, ánh mắt rơi trên người bà ta, môi khẽ động:
“Các người, đều là hung thủ.”
Trái tim Quách Uyển Như như bị bóp nghẹt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, vội vàng hỏi:
“Con đã đưa đoạn ghi âm đó cho cảnh sát rồi sao?”
“Đến nước này, bà vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?”
“Là mẹ đang bảo vệ con đấy! Con có biết nếu để chú Phó của con biết chính con là người vạch trần Hy Lâm, ông ấy sẽ làm gì với con không?”
“Lẽ nào sẽ g.i.ế.c tôi à?”
Sắc mặt Quách Uyển Như thay đổi hẳn, trở nên vô cùng u ám và đáng sợ.
Hứa Đông Hạ dừng lại một lát, như nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi bật cười:
“À, suýt nữa thì quên. Chú Phó là nhà tư bản, mà tư bản thì xem trọng nhất là lợi ích. Đặc biệt là kiểu người như ông ấy, luôn đặt danh tiếng lên hàng đầu. Tôi mà làm tổn hại đến lợi ích của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu.”
Cơ mặt Quách Uyển Như căng cứng, mày nhíu chặt, giọng nặng nề:
“Mẹ không đùa với con đâu. Đưa đoạn ghi âm đó cho mẹ, để chuyện này chấm dứt tại đây. Kẻ đã g.i.ế.c ba con chẳng phải đã bị nhốt trong tù rồi sao? Hắn cũng đã nhận hình phạt xứng đáng, con còn muốn điều tra gì nữa? Dù có nhốt được Hy Lâm, cũng chẳng có ích gì cho con. Con đấu nổi với chú Phó sao? Đến lúc đó, ngay cả mẹ cũng không giúp được con!”
“Nếu lần này người xảy ra chuyện là Phó Hạ Viễn, bà cũng sẽ nói như vậy sao?”
Câu hỏi bất ngờ đó khiến Quách Uyển Như cứng người trong hai giây, mãi không trả lời nổi.
Hứa Đông Hạ dễ dàng bắt được sự né tránh trong đáy mắt bà ta, trong lòng trào lên nỗi chua xót lẫn giễu cợt. Không đợi bà lên tiếng, cô đã nói tiếp:
“Đoạn ghi âm đó tôi sẽ giữ kỹ, bà không cần phải lo. Bây giờ, bà nên đi mà quan tâm đến tiểu thư Phó của bà thì hơn.”
Dứt lời, cô xoay người định rời đi.
Thấy vậy, Quách Uyển Như vội vàng bước tới mấy bước, gọi với theo, giọng mang theo chút bất lực:
“Đông Hạ, mỗi lần mẹ con mình gặp nhau, nhất định phải căng thẳng như vậy sao?”
Hứa Đông Hạ khựng lại, đứng thẳng lưng, không quay đầu lại.
Một lúc sau, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng vang lên từ phía trước:
“Từ lúc bà báo cảnh sát, bà đã từ bỏ tôi rồi.”
Không phải cô muốn đối đầu gay gắt, mà là người khiến mọi chuyện thành ra như vậy, luôn luôn là bà ta.
Nghe xong câu đó, Quách Uyển Như chỉ có thể sững người đứng tại chỗ, đờ đẫn nhìn bóng dáng con gái rời khỏi đại sảnh, hoàn toàn không có lý do hay tư cách nào để níu kéo.
—
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Chu Mai vừa bước ra khỏi thang máy, đang cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi thì bất ngờ bị hai người chặn trước mặt.
Cô hơi sững lại, ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một tấm thẻ cảnh sát.
Một trong hai người – một cảnh sát vóc dáng cao lớn – bình tĩnh lên tiếng:
“Cô Chu, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án mạng, phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.”
Vừa dứt lời, đầu ngón tay Chu Mai run lên, chiếc chìa khóa vừa lôi ra rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn vang trong hành lang yên tĩnh.
Cô hoàn hồn lại, cố nén bất an trong lòng, cau mày hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-81-luc-ha-chung-ta-ket-hon-di.html.]
“Vụ án mạng nào?”
Cảnh sát không tiết lộ thêm chi tiết, thái độ vẫn hòa nhã mà dứt khoát:
“Xin lỗi cô Chu, phiền cô hãy đi cùng chúng tôi trước đã.”
Chu Mai bỗng nhớ lại những gì Lục Hà nói với cô lúc tối, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng rõ. Cô lấy điện thoại ra, giả vờ bình tĩnh hỏi:
“Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không?”
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút do dự.
Chu Mai mím môi, sắc mặt không đổi, giải thích:
“Tôi sợ bạn trai tôi về nhà không thấy tôi sẽ lo, tôi chỉ gọi báo bình an thôi.”
Cảnh sát nghĩ ngợi hai giây, cuối cùng cũng gật đầu cho phép, nhưng nhắc nhở:
“Chỉ ba phút thôi.”
Chu Mai dịu dàng cười, vội vàng cảm ơn, sau đó nhanh chóng đi về phía cuối hành lang, liếc về hướng cảnh sát, lén gọi một dãy số quốc tế.
Chuông reo hai tiếng thì có người bắt máy.
Chu Mai che điện thoại, quay lưng lại phía cảnh sát, ánh mắt sắc lạnh, hạ thấp giọng:
“Anh, em bị gài rồi.”
…
Bầu trời đêm càng lúc càng sâu thẳm, ánh trăng dịu dàng như một tấm mạng lưới phủ lên thành phố ồn ào này, khiến khung cảnh thêm phần mờ ảo.
Chiếc xe thương vụ màu đen lặng lẽ lướt đi trên con đường rực rỡ ánh đèn.
Hứa Đông Hạ tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Không rõ là ngủ hay không, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn nhíu lại.
Lục Hà tập trung lái xe, lúc điện thoại rung lên trên bảng điều khiển, anh liếc mắt nhìn màn hình, ánh mắt trầm xuống, định thò tay ra lấy.
Trong khoang xe yên tĩnh, đột nhiên vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng trong trẻo:
“Để em.”
Lục Hà hơi sững lại, quay sang nhìn người phụ nữ ngồi ghế phụ. Cô không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt bình thản.
Tâm trạng nặng nề lúc mới lên xe đã được cô che giấu rất tốt.
Cô đặt điện thoại lên giá đỡ phía trước, sau đó nghiêng người giúp anh đeo tai nghe bluetooth. Ngón tay vô tình lướt qua mái tóc mềm mại của anh, động tác nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhận ra không khí quanh họ đang âm thầm thay đổi.
Mùi rượu nhàn nhạt trên người cô len lỏi trong hơi thở của Lục Hà, ánh mắt anh thoáng tối lại.
Đúng lúc đó, anh bất ngờ đưa tay lên, chính xác nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.
Hứa Đông Hạ vừa rút tay về, hơi ngẩn ra, nhìn anh đầy nghi hoặc.
Người đàn ông chậm rãi buông tay, cổ họng chuyển động, giọng khàn khàn:
“Em lại gần quá… anh sẽ phân tâm.”
Cô khựng lại hai giây, gương mặt trắng trẻo như ửng đỏ lên một chút. Cô cố tỏ ra điềm nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới thốt ra một câu nhẹ nhàng:
“Hóa ra em có sức hút vậy à.”
Lục Hà bật cười khẽ, rồi thong thả nhận cuộc gọi.
Điện thoại kết nối, nhưng cả hai đầu dây đều im lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp nhẹ của nhau.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới vang lên giọng nam trầm thấp, pha chút châm biếm rõ rệt:
“Lục Hà, giỏi lắm.”
Giọng anh ta mang theo sự nghiến răng nghiến lợi.
Lục Hà cong nhẹ môi, vẻ thờ ơ trong đáy mắt không đổi, giọng nói trầm tĩnh:
“Vậy sao lại coi lời tôi như gió thoảng bên tai?”
Nghe xong, đầu bên kia lại rơi vào im lặng kỳ quái.
Một lúc lâu sau, người đàn ông đột ngột bật cười, tiếng cười điên cuồng mang theo sự cảnh cáo nặng nề:
“Lục Hà, đừng quên mày cũng có người quan trọng, tốt nhất là giữ chặt lấy cô ta. Nếu để cô ta rơi vào tay tao… tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu, nó thế nào.”
Lục Hà im lặng một lúc, mím môi:
“E rằng mày sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Giọng anh lúc này không còn dịu dàng như thường ngày mà lạnh như băng, từng chữ như xuyên thấu qua da thịt.
Hứa Đông Hạ ngây người, ánh mắt trở nên phức tạp.
Đây là một Lục Hà… cô chưa từng thấy.
Điện thoại bị anh dứt khoát ngắt, gương mặt vẫn bình thản, không biểu cảm, hoàn toàn không để lộ bất kỳ tâm trạng nào.
Hứa Đông Hạ nghiêng đầu, mượn ánh sáng lờ mờ đánh giá anh. Đường nét góc mặt anh lạnh lùng, cằm sắc nét, khuôn mặt ẩn mình trong bóng tối khiến người ta khó nắm bắt.
Lục Hà nhận ra ánh mắt cô nhưng không quay lại, chỉ hỏi bằng giọng đều đều:
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Bị bắt gặp, cô cũng không tỏ ra hoảng hốt chút nào.
Cô thu hồi ánh mắt, lặng lẽ nhìn về phía trước:
“Em đang nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Cô ngừng lại một nhịp, rồi nói khẽ:
“Lục Hà, chúng ta kết hôn đi.”