Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 82: Em muốn quyền thế nhà họ Lục, anh muốn em.

Cập nhật lúc: 2025-06-05 11:46:55
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh trăng mờ ảo, đèn neon rực rỡ.

 

Thành phố Đồng Thành phủ mình trong một chiếc bình thủy tinh sáng loáng, hơi ẩm của đêm len lỏi trong không khí, kéo theo một sự tĩnh lặng dịu dàng lan tỏa khắp nơi.

 

Một chiếc xe thương vụ màu đen chầm chậm đỗ lại bên đường.

 

Hai bên phố là hàng cây long não cao lớn vươn mình thẳng tắp, tán lá rậm rạp, bóng cây đan xen cùng ánh đèn đường màu vàng cam hắt lên cửa kính xe, nhuộm nên sắc thái nửa sáng nửa tối, vừa thần bí lại mơ hồ.

 

Trong khoang xe chật hẹp và u ám, bóng dáng người đàn ông ẩn mình trong một mảng tối mịt mùng, khó mà nhìn rõ vẻ mặt, chỉ thấy đôi mắt sâu như vực thẳm, đen đến mức ánh lên chút sáng lạnh.

 

Không gian như bị keo dán mạnh mẽ cố định, rất lâu không ai mở lời.

 

Lục Hà im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn người Đông Hạ ngồi yên ở ghế phụ. Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt cô cũng chìm trong bóng tối, không thể đọc được cảm xúc.

 

Đôi môi mỏng của anh hơi động, giọng bình thản phun ra hai chữ:

“Cưới đi.”

 

Vừa dứt lời, thân thể người phụ nữ rõ ràng khựng lại một nhịp. Cô nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo đối diện ánh mắt anh, môi khẽ cong lên:

“Lục Hà, anh không nhận ra à? Em đang lợi dụng anh.”

 

Khóe môi người đàn ông dường như thấp thoáng một nụ cười rất nhẹ. Giọng anh trầm thấp, vang lên dịu dàng trong khoang xe tĩnh lặng:

“Em muốn quyền thế của nhà họ Lục, còn anh muốn em. Cả hai đều có tư tâm, vậy nên ở bên nhau… là quá hợp lý.”

 

Anh nói – muốn cô.

 

Hứa Đông Hạ sững người, ánh mắt đột ngột va phải con ngươi sâu thẳm như hồ đêm của anh. Như có luồng điện chạy thẳng qua tứ chi, khiến tim cô tê dại.

 

Cô vội vã dời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi dòng người qua lại tấp nập trên phố và ánh đèn rực rỡ tràn ngập mặt đường.

 

Khoang xe im ắng đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập “thình thịch”, không theo quy luật, như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.

 

Tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt. Rõ ràng là cô chủ động đề nghị kết hôn, nhưng người đang do dự lại là cô.

 

Thật ra, chính Hứa Đông Hạ cũng không rõ, rốt cuộc cô đang lợi dụng anh… hay là đang thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bản thân.

 

Lục Hà thấy cô im lặng rất lâu, vẫn kiên nhẫn không giục, đôi mắt tĩnh lặng, dịu dàng hỏi:

“Hối hận rồi à?”

 

Hối hận sao?

 

Hứa Đông Hạ ngẩn ra hai giây, trong đầu bỗng hiện lên cái đêm Hứa Triệu Thừa qua đời. Cô bị nhấn chìm trong bóng tối, còn anh cầm chiếc ô đen, bước chậm rãi giữa cơn mưa tầm tã, che cho cô khỏi tất cả gió mưa và huyên náo.

 

Và cả câu nói tối nay của anh:

“Từ giờ, anh sẽ là người chống lưng cho em.”

 

Cho dù kết hôn là vì trả thù nhà họ Phó hay là vì lòng riêng, cô cũng không thể lừa được chính mình — cô thật sự thích anh.

 

Tỉnh táo lại, Hứa Đông Hạ hạ cửa kính xuống một nửa, gió đêm ùa vào, thổi tan những suy nghĩ rối loạn trong cô.

 

Rất lâu sau, cô khẽ nói:

“Em đang nghĩ… chắc giờ Cục Dân chính đóng cửa rồi.”

 

Ngay khoảnh khắc đó, biểu cảm điềm đạm của Lục Hà cũng thoáng khựng lại, ngay sau đó, bên tai anh vang lên giọng nói giòn tan của cô gái:

“Em không hối hận. Sau này… cũng không hối hận.”

 

Cô dừng một chút, quay đầu nhìn thẳng vào anh, đôi môi đỏ hơi cong lên:

“Anh Lục, sau này nhờ anh chỉ bảo nhiều hơn.”

 

Lục Hà im lặng hồi lâu, không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Đôi mắt sâu đen ánh lên tia sáng rực rỡ. Giọng anh khàn khàn:

“Ừ.”

 

 

Vừa xuống máy bay, Phó Hy Lâm đã bị cảnh sát mai phục ở sân bay bắt giữ.

 

Vì chột dạ nên cả quãng đường cô ta luôn thấp thỏm bất an, cũng nghe theo lời dặn của Phó Hạ Viễn, trước khi luật sư đến thì không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cảnh sát.

 

Cho đến khi… cô ta nghe được một đoạn ghi âm — và nhận ra giọng nói của chính mình.

 

Sắc mặt vốn đã tái, trong khoảnh khắc đó càng trắng bệch, vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn.

 

Sao lại thế này… bọn họ lấy đoạn ghi âm đó từ đâu ra?

 

Viên cảnh sát hình sự nhanh chóng nhận ra sự bất thường trong biểu cảm của cô ta, lập tức thừa thắng xông lên, ép hỏi:

“Phó tiểu thư, trong đoạn ghi âm này, một trong hai giọng nói là cô, đúng không?”

 

Phó Hy Lâm né tránh ánh mắt anh ta, lắc đầu phủ nhận:

“Không phải tôi. Tôi chưa từng nói mấy lời đó.”

 

Cảnh sát rõ ràng đã quen với kiểu nghi phạm c.h.ế.t cũng không nhận tội, nên vẫn kiên nhẫn, tiếp tục gợi mở:

“Người trong điện thoại là ai? Những chuyện các người bàn bạc có liên quan đến vụ án của Hứa Triệu Thừa không? Cô là chủ mưu, bỏ tiền thuê người ra tay g.i.ế.c hại ông ta, đúng không?”

 

Từng câu hỏi như d.a.o nhọn, cứ thế đ.â.m thẳng vào tim Phó Hy Lâm.

 

Cô ta nghẹn thở, cảm giác không khí trong phòng thẩm vấn như đặc quánh lại, khiến cô ta hít thở không thông.

 

Lần đầu rơi vào hoàn cảnh như vậy, lại ở trong một nơi xa lạ, kín đáo, không có ai quen ở bên cạnh — Phó Hy Lâm dần trở nên rối loạn.

 

Cô ta ôm đầu, liên tục lắc đầu, cảm xúc dần mất kiểm soát:

“Tôi không biết các người đang nói cái gì! Tôi không làm! Tôi không làm gì cả!”

 

Chỉ mới bị hỏi vài câu mà phản ứng đã biến đổi mạnh mẽ như thế, đủ thấy cô ta hoàn toàn không giỏi che giấu cảm xúc.

 

Cảnh sát hình sự ung dung gõ tay lên mặt bàn, tiếp tục dùng chiến thuật tâm lý, từng bước công phá hàng rào phòng thủ của cô ta.

 

Anh ta mở hồ sơ trước mặt, rồi trầm giọng nói:

“Con gái của Hứa Triệu Thừa – Hứa Đông Hạ. Nghe nói cô và cô ấy quan hệ không tốt, thậm chí có người từng chứng kiến hai người to tiếng trước cổng bệnh viện. Có phải vì mẹ cô ấy gả vào nhà họ Phó, cô cho rằng cô ấy cướp mất tất cả của mình nên ôm hận trong lòng, lên kế hoạch cho cả vụ án để trả thù?”

 

Tay Phó Hy Lâm siết chặt trên bàn. Cô ta cúi đầu, cắn môi đến trắng bệch, không trả lời.

 

Hô hấp gấp gáp, rõ ràng đang cố kìm nén cơn xúc động.

 

Không khí trong phòng thẩm vấn dần trở nên ngột ngạt.

 

Cảnh sát liếc nhìn cô ta một cái, giọng lạnh nhạt:

“Cô Phó, tôi khuyên cô nên thành thật khai báo. Trương Hiểu Long đã bị bắt về. Nếu anh ta khai hết thì dù cô có mười luật sư, cũng không cứu được đâu.”

 

Nghe vậy, đồng tử Phó Hy Lâm co rút kịch liệt.

 

Dây thần kinh cuối cùng trong đầu cô ta đứt phựt. Cô ta đập mạnh bàn, đứng bật dậy, gào lên:

“Tôi nói rồi là tôi không biết gì hết! Anh dựa vào cái gì mà vu khống tôi? Anh biết tôi là ai không? Anh có tin tôi kiện anh, khiến anh mất nghiệp không hả?!”

 

Tiếng đập bàn và tiếng hét lớn khiến người bên ngoài tưởng có chuyện, vội đẩy cửa bước vào:

“Đội trưởng Giang, anh không sao chứ?”

 

“Không sao, ra ngoài.”

 

Người đàn ông nhíu mày, xua tay, sau đó rút từ túi áo ra một tấm thẻ, ném lên bàn trước mặt Phó Hy Lâm, l.i.ế.m môi nói:

“Cô Phó, tôi tên là Giang Mạc, số hiệu cảnh sát nằm trên thẻ, hoan nghênh cô khiếu nại.”

 

“Anh…”

 

Phó Hy Lâm tức đến phát run, nhưng vì tình thế hiện tại không dám bùng nổ, chỉ có thể nghiến răng ghi nhớ số hiệu của anh, chờ ra ngoài sẽ tính sổ.

 

Giang Mặc thấy miệng người phụ nữ như thể bị dán keo, dù có kiên nhẫn đến mấy cũng bị mài mòn hết.

 

Anh ta đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn.

 

Không lâu sau, luật sư của Phó Hy Lâm cũng vội vã đến nơi. Hai người họ vào trong phòng thẩm vấn, tránh khỏi tầm nhìn của camera giám sát, bí mật bàn bạc đối sách. Phó Hạ Viễn và Quách Uyển Như cũng đã tới đồn cảnh sát, nhưng vì không được phép gặp nghi phạm nên chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.

 

Trên đường tới đây, Phó Hạ Viễn mới nghe nói về chuyện của Hứa Triệu Thừa, lúc đó ông mới biết trong mấy ngày mình ra nước ngoài đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

 

Nhưng ông lại không hiểu nổi, tại sao cái c.h.ế.t của Hứa Triệu Thừa lại có liên quan đến con gái mình.

 

Quách Uyển Như ngồi bên cạnh an ủi ông, sắc mặt ngưng trọng, không dám nói thật rằng tất cả đều là do Đông Hạ lên kế hoạch.

 

Bà không dám tưởng tượng đến hậu quả. Như lời Đông Hạ nói, tuy bề ngoài Phó Hạ Viễn có vẻ ôn hòa, dễ gần, nhưng ông là ông lớn có m.á.u mặt ở Đồng Thành. Một khi liên quan đến lợi ích và danh tiếng gia tộc, ông ta cũng sẽ không ngại ra tay tàn nhẫn, nhổ cỏ tận gốc.

 

Huống chi, người đang bị giam bên trong bây giờ, lại là đứa con gái duy nhất của ông.

 

Sao ông có thể khoanh tay đứng nhìn?

 

Lấy lại tinh thần, Quách Uyển Như chuyển chủ đề, hỏi: “Chuyện công ty dạo này thế nào rồi?”

 

Nhắc đến chuyện đó, Phó Hạ Viễn liền đưa tay day trán, vẻ mặt khó chịu, giọng nói khàn đặc: “Lục Hà không biết đang định làm gì, không chỉ cướp mất miếng đất mà Phó thị định đầu tư khiến chúng ta tổn thất nặng nề, mà còn đào mất không ít nhân tài cốt cán trong công ty. Rõ ràng là muốn chống đối với chúng ta.”

 

Quách Uyển Như sững người, hơi ngỡ ngàng: “Anh nói Lục Hà?”

 

Phó Hạ Viễn gật đầu, vẫn không tài nào hiểu nổi: “Từ sau khi cha của Lục Hà qua đời, công ty nhà họ vẫn do chú của cậu ta quản lý, bản thân cậu ta ít khi nhúng tay vào chuyện kinh doanh. Lần này không biết bị cái gì kích thích, thật khiến người ta đau đầu.”

 

Nghe vậy, Quách Uyển Như trầm mặc, dường như sững lại trong giây lát.

 

Bà bỗng nhớ đến những gì Đông Hạ nói khi đến nhà họ Phó tối hôm trước, và những ẩn ý trong lời nói của cô. Không thể không nghĩ rằng, có lẽ lần này Phó thị liên tục gặp biến cố, cũng có liên quan đến Đông Hạ.

 

Nghĩ tới đây, sống lưng bà chợt lạnh toát.

 

Nếu như, Đông Hạ thực sự liên thủ với Lục Hà, nhằm vào nhà họ Phó để trả thù, thì hậu quả… bà thật sự không dám tưởng tượng.

 

Phó Hạ Viễn nhận ra cơ thể người phụ nữ bên cạnh có phần lạnh và cứng đờ, liếc nhìn bà, cau mày hỏi: “Sao thế, em không khỏe à?”

 

Nghe thấy tiếng hỏi, Quách Uyển Như giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, vội vàng lắc đầu, che giấu sự bất an trong lòng, bình tĩnh đáp: “Không sao, chỉ là hơi lo cho Hy Lâm một chút, không biết con bé thế nào rồi.”

 

Nghe vậy, Phó Hạ Viễn gật gù, nở nụ cười nhẹ nhõm, vỗ nhẹ tay bà, như nhớ ra điều gì, thuận miệng hỏi: “À, chuyện của Hứa Triệu Thừa, bên phía Đông Hạ thì sao…”

 

Quách Uyển Như mím môi, mặt mày tự nhiên: “Đông Hạ và cha nó đã nhiều năm không gặp nhau rồi, quan hệ cũng chẳng thân thiết gì. Đợi qua một thời gian, nó nghĩ thông suốt là được.”

 

Phó Hạ Viễn gật đầu trầm ngâm, cũng không hỏi thêm nữa.

 

Cùng lúc đó, bên phía khác, Chu Mai cũng đang bị cảnh sát thẩm vấn gắt gao sau khi bị đưa đến đồn.

 

Tuy nhiên, khác với Phó Hy Lâm, tâm lý của cô ta vững vàng hơn nhiều. Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, vẻ mặt vẫn dửng dưng như không, giả vờ vô tội.

 

Cảnh sát đưa kết quả giám định giọng nói ra trước mặt cô ta, gõ gõ lên bàn, giọng nghiêm nghị: “Kết quả giám định cho thấy đoạn ghi âm đã qua biến giọng kia hoàn toàn trùng khớp với âm thanh thật của cô. Cô còn gì để nói không?”

 

Chu Mai khoanh tay ung dung, khẽ cười: “Cảnh sát à, bây giờ là thời đại nào rồi? Thứ gì cũng có thể làm giả, kể cả giọng nói. Tại sao các anh không nghi ngờ đoạn ghi âm kia là có người cố tình dựng lên để vu oan cho tôi?”

 

“Chúng tôi đã kiểm tra băng ghi âm, không có dấu hiệu chỉnh sửa hay cắt ghép.”

 

“Lẽ nào các anh chỉ dựa vào một đoạn ghi âm không rõ nguồn gốc mà định tội tôi?” Chu Mai khẽ cười khẩy, thái độ cợt nhả: “Dù giọng nói đó là của tôi thì đã sao? Tôi phạm tội gì? Giết người à? Cướp bóc à? Tôi chỉ nói vài câu thôi mà, chẳng phạm pháp gì cả, đúng không?”

 

Phía đối diện phòng thẩm vấn là phòng theo dõi.

 

Hai căn phòng chỉ cách nhau một tấm kính một chiều. Từ trong phòng theo dõi có thể dễ dàng nhìn thấy và nghe thấy mọi cảnh tượng trong phòng thẩm vấn.

 

Giang Mặc đứng thẳng người sau tấm kính, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt lạnh lùng, đôi mày nhíu lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo kia, nơi khóe môi thấp thoáng một nụ cười rất mờ nhạt.

 

Người phụ nữ này có ý thức phản trinh sát rất cao, lại hiểu rõ luật pháp.

 

Xem ra, cô ta đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay nên chuẩn bị kỹ lưỡng từ sớm.

 

Nữ cảnh sát đứng cạnh Giang Mặc nhìn vào cảnh tượng trong phòng, bất bình lên tiếng: “Đội trưởng Giang, anh xem, người phụ nữ này thật quá kiêu ngạo! Nếu hôm nay không hỏi được gì, sau 24 tiếng giam giữ là phải thả họ ra rồi đấy.”

 

Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút d.a.o động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-82-em-muon-quyen-the-nha-ho-luc-anh-muon-em.html.]

 

Anh mím môi, mơ hồ nói ba chữ: “Không vội đâu.”

 

Những người này chỉ là quân cờ nhỏ, chẳng thể tạo thành uy h.i.ế.p gì. Gã đàn ông đó cố ý đưa chứng cứ cho đội trưởng Từ, để lợi dụng họ bắt người thẩm vấn, có lẽ chỉ là “đi đường vòng để đánh lạc hướng” mà thôi.

 

Hắn thực sự muốn làm gì đây?

 

Hình ảnh phản chiếu trên kính hiện lên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, ánh mắt anh dần trở nên âm trầm.

 

Trên đường Lục Hà lái xe đưa Đông Hạ về, anh nhận được cuộc gọi từ nhà họ Lục. Người hầu báo rằng Từ Tư Dung ngã bệnh, bảo anh lập tức quay về.

 

Thực ra không cần đoán cũng biết, có lẽ bà ta vừa nghe tin những chuyện xảy ra với Phó thị nên mới “đổ bệnh” đột ngột như vậy.

 

Không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Yên tĩnh đến mức Đông Hạ vô tình nghe được nội dung cuộc gọi của anh.

 

Sau khi anh cúp máy, cô nghiêng đầu nhìn sang, khẽ mím môi: “Mẹ anh… chắc chắn sẽ không thích em đâu.”

 

Chiếc xe đã dừng ngay dưới khu căn hộ, đỗ lại gọn gàng trước cổng lớn.

 

Không gian trong xe đang mờ tối bỗng chốc sáng bừng bởi ánh đèn dịu nhẹ. Đôi mắt sâu đen của anh nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô, cong môi cười: “Em đáng yêu như vậy, sao bà ấy lại không thích cho được?”

 

Giọng anh trầm thấp khàn khàn, như mang theo một thứ ma lực vô hình, khiến tim người nghe khẽ run.

 

Đông Hạ sững lại một chút, có vẻ vẫn chưa quen với sự dịu dàng của anh, khẽ quay mặt đi, thì thầm: “Chỉ có anh nói em đáng yêu thôi…”

 

Giọng cô vô thức mang theo chút buồn bã.

 

Ánh mắt Lục Hà nhìn cô khựng lại, trước đây cô chưa bao giờ để lộ sự yếu đuối trước mặt anh. Giờ phút này, vô tình bộc lộ, chẳng phải chứng tỏ cô đang dần tin tưởng và dựa dẫm vào anh sao?

 

Nghĩ đến đây, n.g.ự.c anh như khẽ nóng lên.

 

Anh lặng lẽ nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ giọng nói: “Đông Hạ, em phải tin anh.”

 

Giọng anh vẫn như mọi khi, nhẹ nhàng bình thản, nhưng khi len lỏi vào tai, lại như mang theo dòng điện âm ấm, xuyên thẳng vào tim, khiến toàn thân cô tê dại, rung động đến tận cùng.

 

Dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp, hàng mi của Đông Hạ khẽ run lên rõ rệt. Cô im lặng một lúc, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt bình thản, giọng nói dịu dàng:

“Lục Hà, em tin anh, vẫn luôn tin anh. Chỉ là… em không tin chính mình.”

Cô không chắc, liệu bản thân có thể chống chọi được với mọi lời đàm tiếu, có thể không do dự mà đứng về phía anh.

Cô không chắc, liệu sự ích kỷ bất chợt của tối nay, sau này có trở thành trò cười khiến anh bị liên lụy.

Cô không chắc, mối tình vốn dĩ chẳng được ai ủng hộ này, liệu có đẩy cô vào một vực thẳm sâu hơn.

 

Tâm trí Đông Hạ hỗn loạn, mọi suy nghĩ như bị rối tung như một cuộn len rối, không tìm ra được đầu mối để gỡ.

 

Đúng lúc ấy, bên tai bỗng vang lên giọng nói khàn trầm của người đàn ông, chậm rãi cất lên:

“Nhưng Đông Hạ, anh tin em.”

 

Đông Hạ thoáng ngẩn ra, rồi từ từ lấy lại tinh thần.

Cô ngập ngừng nhìn về phía người đàn ông ngồi trong xe, chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng người tới gần, một tay nâng đầu cô lên, cúi xuống, đặt môi lên môi cô.

 

Cùng lúc đó, đèn trong xe vụt tắt, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

 

Vì có phần bất ngờ, đôi mắt trong veo của Đông Hạ hơi trợn to, tim đập thình thịch. Hai tay cô chống lên lồng n.g.ự.c rắn chắc như đá của anh, lòng bàn tay nóng rực, hơi thở tràn ngập mùi hương sạch sẽ dễ chịu từ cơ thể anh.

 

Cô không đẩy anh ra, chỉ hơi ngửa mặt lên, để mặc anh tùy ý cuốn lấy, chiếm hữu.

 

Người đàn ông siết chặt vòng tay ôm lấy eo mềm mại của cô, đôi môi càn quét, cắn mút môi cô hết lần này đến lần khác. Rồi đột ngột bế cô ngồi lên đùi mình, nụ hôn càng lúc càng sâu.

 

Động tác bất ngờ khiến cơ thể Đông Hạ khựng lại trong giây lát, nhưng không lâu sau, không khí trong xe dần nóng lên, nụ hôn của anh ngày càng nồng cháy quyến rũ, khiến cô lạc lối, mềm nhũn trong vòng tay anh, dần dần đắm chìm trong mê loạn.

 

Anh ôm lấy mặt cô, mỗi cái hôn đều dịu dàng đầy trân trọng. Những ngón tay lướt nhẹ qua hàng lông mày cô, mang theo một cảm xúc dịu dàng và thương yêu.

 

Không biết đã qua bao lâu, Đông Hạ cuối cùng cũng bắt đầu đáp lại sự dịu dàng ấy. Má cô đỏ bừng, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, cô đang nắm lấy tay anh, ngón tay mềm mại không ngừng vuốt nhẹ khe giữa ngón cái và ngón trỏ của anh.

 

Động tác vô thức ấy khiến Lục Hà khựng lại trong vài giây, rồi n.g.ự.c nóng ran, môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.

 

Môi anh chậm rãi di chuyển lên trên, để lại từng chuỗi nụ hôn dày đặc trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô.

 

Đông Hạ cảm nhận được hơi thở của mình bắt đầu gấp gáp, tay bấu chặt lấy cổ áo anh, thân thể khẽ run lên. Làn da trắng như tuyết phủ một màu hồng nhạt, ánh mắt long lanh, đuôi mắt mơ hồ lan tỏa một vẻ quyến rũ khó nói thành lời.

 

Lục Hà nhìn cô thật sâu, rồi trước khi mọi thứ vượt quá kiểm soát, anh kiềm chế bản thân, dừng lại.

Cuối cùng, anh khẽ hôn lên giữa chân mày cô, rồi tựa đầu vào hõm vai cô, khẽ thở dốc.

 

Chỉ chưa đến hai mươi phút, nhưng với Đông Hạ lại dài như cả một thế kỷ. Cô cảm giác toàn thân như bị rút cạn sức lực, mềm oặt dựa vào lòng anh, không nhúc nhích, chỉ cố ổn định hơi thở.

 

Hai người dán sát vào nhau, hơi ấm từ làn da truyền qua từng tấc thịt, bỏng rát và khắc sâu tận tim.

Bàn tay anh vẫn bá đạo siết chặt lấy eo cô, như không muốn buông.

 

Đông Hạ đỏ mặt, giãy nhẹ muốn lùi ra, nhưng anh lập tức giữ cô lại, giọng trầm khàn vang bên tai:

“Đừng nhúc nhích.”

 

“…”

Cô lập tức ngoan ngoãn không dám động đậy nữa, yên tĩnh như mèo con.

 

Lục Hà bật cười khẽ, trêu chọc:

“Hơi nhát gan đấy.”

 

Đông Hạ tức thì đ.ấ.m nhẹ một cái vào n.g.ự.c anh, nhưng vì câu nói ấy, tâm trạng đang bối rối cũng dần bình ổn lại.

Giống như… mọi chuyện đều đã an bài.

 

Cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, hai tay đặt lên vai anh, cúi mắt nhìn xuống, khẽ mấp máy môi:

“Lục Hà.”

 

Lục Hà hờ hững đáp một tiếng “Ừ.”

Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, phản chiếu gương mặt thanh thuần không son phấn của cô.

 

Ánh mắt giao nhau, cứ như bị ai đó buộc chặt lại bằng một nút thắt không cách nào gỡ ra.

Cô nhìn thấy — trong đôi mắt anh, chỉ có bóng hình mình.

 

Đông Hạ im lặng một lúc, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, giọng mang theo chút trêu ghẹo:

“Kỹ thuật hôn của anh… hơi kém đấy.”

 

Lời vừa dứt, cô liền bắt gặp ánh mắt anh tối sầm lại. Định bỏ chạy thì đã muộn, anh lập tức ôm chặt lấy cô, cù nhẹ eo cô, mang theo chút ý trừng phạt.

 

Đông Hạ bật cười nghiêng ngả trong lòng anh.

 

Nửa đêm.

 

Khi trở về nhà họ Lục, Từ Tư Dung đang ngồi trên sofa trong phòng khách đợi anh.

Gương mặt bà hồng hào, chẳng có chút dấu hiệu bệnh tật nào.

 

Lục Hà cũng không mấy ngạc nhiên, đi thẳng đến ngồi xuống đối diện, thản nhiên hỏi:

“Mẹ, sao muộn thế rồi còn chưa nghỉ?”

 

Từ Tư Dung trừng mắt nhìn anh, bực bội nói:

“Hóa ra con còn nhớ ta là mẹ con à? Công ty xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà cũng không nói cho ta biết?”

 

Lục Hà nghịch điện thoại trong tay, vẻ mặt điềm tĩnh:

“Là Phó Hạ Viễn gọi điện cho mẹ à?”

 

“Nếu người ta không nói, con còn định giấu tới khi nào?”

Từ Tư Dung cau mày, không hiểu:

“Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao con lại đối đầu với tập đoàn Phó thị?”

 

Lục Hà liếc nhìn bà, chậm rãi đáp:

“Mẹ, chuyện của công ty con tự có chừng mực, mẹ đừng lo lắng quá.”

 

Từ Tư Dung vốn cũng không hiểu rõ chuyện công ty, thấy hỏi không ra gì, cũng không cố truy cùng đến cùng, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi hoặc:

“Con ít nhất cũng nên cho mẹ một lý do, nếu không sau này mẹ biết lấy gì mà đối mặt với nhà họ Phó…”

 

Chưa dứt lời, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.

 

Lục Hà cúi mắt nhìn thoáng qua màn hình, rồi ung dung ngẩng đầu nhìn Từ Tư Dung, môi khẽ cong:

“Lý do à? Nhìn không vừa mắt thôi.”

 

Từ Tư Dung sững sờ, chưa kịp hiểu câu này là có ý gì, anh đã đứng dậy, để lại một câu “Mẹ nghỉ sớm đi” rồi đi lên tầng hai.

 

Về đến phòng, Lục Hà đi thẳng ra ban công.

Bầu trời ngoài kia mờ xám, thành phố yên ắng, giữa màn đêm đen kịt lấp lánh vài ánh sao rải rác.

 

Anh bắt máy.

Giọng nói cợt nhả của Thẩm Nhất Hàng lập tức vang lên:

“Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, chờ ngày mai xem trò vui thôi.”

 

Lục Hà nhìn về phía những toà nhà san sát phía xa, đôi mắt sâu như vực, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

“À đúng rồi,” Thẩm Nhất Hàng nói tiếp, “Phó Hy Lâm và Chu Mai, chỉ một đoạn ghi âm chắc không đủ tống họ vào tù. Với lại Phó Hạ Viễn là nhân vật có tiếng ở Đồng Thành, tìm chút quan hệ là có thể bảo lãnh Phó Hy Lâm ra. Rốt cuộc cậu tính sao?”

 

“Hai người đó lúc nào cũng có thể xử lý. Nhưng sau này… còn phải dùng đến.”

Giọng anh trầm khàn, mang theo một loại dụ hoặc đầy bí ẩn.

 

Thẩm Nhất Hàng im lặng vài giây, rồi như chợt hiểu ra, thở hắt ra:

“Vậy nên tất cả những chuyện tối nay… đều là cậu sắp xếp trước?”

Anh cau mày:

“Tôi biết cậu muốn cảnh cáo Chu Tĩnh Nhiên, nhưng còn Phó Hạ Viễn thì…”

 

“Phó Hạ Viễn phức tạp hơn cậu tưởng.”

Tham vọng của ông ta quá lớn, giữ lại chẳng qua là để lại mầm hoạ.

 

Chuyện của Hứa Triệu Thừa lần này, chỉ dựa vào sự xúi giục của một mình Phó Hy Lâm, không thể khiến Trương Hiểu Long liều mạng đến mức đó, đánh cược cả cuộc đời mình cho một người chẳng liên quan.

 

Thẩm Nhất Hàng sững người, cảm thấy não mình sắp quá tải.

Anh nhíu mày, quyết định tạm bỏ qua chủ đề này, ngập ngừng hỏi:

“Phải rồi… cậu có biết nhân cách phụ của cậu, Lục Ly, tối qua đã xuất hiện không?”

 

Cơ thể Lục Hà khựng lại rõ ràng, anh mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Kết quả giám định giọng nói kia, khi anh tỉnh lại đã thấy nó đặt sẵn trên bàn làm việc. Cộng thêm những biểu hiện lạ của cơ thể, không khó để đoán ra — là Lục Ly lại xuất hiện rồi.

 

Thẩm Nhất Hàng có chút lo lắng:

“Gần đây cậu ấy xuất hiện hơi nhiều. Có phải dạo này cậu quá mệt rồi nên mới để cậu ấy có cơ hội lấn át?”

 

Lục Hà xoa xoa ấn đường, khàn giọng:

“Không sao.”

 

Thẩm Nhất Hàng im lặng giây lát, rồi do dự hỏi tiếp:

“Bác sĩ Hứa… cô ấy có biết chuyện này không?”

 

Biết không?

Chắc là biết rồi.

Nếu không tối hôm đó, ở cửa nhà hàng, cô đã không hỏi anh như thế.

 

Những điều anh cố giấu, e là cô đã sớm biết hết.

Chẳng qua… vẫn giả vờ không biết.

 

Lo cho anh sao?

Lục Hà cúi đầu, bật ra một tiếng cười khẽ.

 

Thẩm Nhất Hàng ngẩn ra:

“Cậu cười gì thế?”

 

Anh đáp:

“Vui thôi.”

Loading...