Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 83: Hay là… để em mời anh kết hôn.

Cập nhật lúc: 2025-06-05 11:47:23
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, Đông Hạ dậy rất sớm, một mình đến nghĩa trang.

 

Trên đường đi, cô ghé mua một bó hoa thủy vu trắng. Khi bước lên bậc thềm và tìm thấy mộ bia của Hứa Triệu Thừa, cô phát hiện Lý Diên đang ngồi thụp dưới đất, lặng lẽ khóc nấc từng tiếng.

 

Chỉ sau hai ngày ngắn ngủi không gặp, trông bà ta gầy đi thấy rõ. Dưới ánh mặt trời, bóng lưng mảnh mai lặng lẽ ấy càng trở nên đơn độc và yếu ớt đến lạ thường.

 

Đông Hạ khựng lại một nhịp, đứng yên tại chỗ trong chốc lát rồi nhẹ bước đi tới.

 

Cô dừng lại sau lưng Lý Diên, cúi người đặt bó hoa thủy vu xuống trước bia mộ. Khi đứng thẳng dậy, cô liếc nhìn bức ảnh trên bia đá.

 

Trong ảnh là một người đàn ông có vẻ ngoài chất phác hiền lành.

 

Do thường xuyên làm việc nặng ngoài trời nắng gắt, làn da ông trở nên sạm đen và thô ráp, gương mặt khắc khổ đầy nếp nhăn. Thế nhưng đôi mắt ông vẫn sáng ngời, rõ nét, ánh lên vẻ hiền từ và dịu dàng vô cùng quen thuộc.

 

Lý Diên ngẩng đầu, nhìn rõ người đến là ai, vậy mà lần này bà ta không hề buông lời cay nghiệt. Bà lén lau nước mắt, lảo đảo đứng dậy, nghẹn ngào nói:

“Cô đến rồi à.”

 

Đông Hạ khẽ “ừ” một tiếng. Cô không giỏi an ủi người khác, cũng không biết nên mở lời thế nào.

 

Sau một hồi yên lặng, môi cô mấp máy, giọng hơi khàn khàn:

“Sau này, tôi sẽ chăm sóc dì và An An.”

 

Nghe vậy, bóng lưng Lý Diên khẽ run lên. Bà không hiểu vì sao, sống mũi bỗng cay xè, nước mắt cố gắng kìm nén lại lặng lẽ rơi xuống từng giọt.

 

Bà vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, quay lưng về phía Đông Hạ, khẽ cười gượng:

“Trước đây dì đối xử với con tệ như vậy, con không hận dì sao?”

 

Đông Hạ lặng nhìn mộ bia của Hứa Triệu Thừa. Cô đứng thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, cổ họng nghèn nghẹn, nói khẽ:

“Hận chứ. Lần đầu gặp dì, tôi rất hận.”

 

Hận vì bà ấy đã cướp đi người cha của mình.

Hận vì bà ấy tước đoạt niềm tin trong lòng cô.

Và đặc biệt hận vì bà ấy đã sinh ra An An.

 

Nhưng về sau, cô dần hiểu ra lý do cha mẹ mình ly hôn, hiểu vì sao Hứa Triệu Thừa lại chọn Lý Diên. Có lẽ là vì, so với tham vọng và những áp lực đè nặng khi sống cùng Quách Uyển Như, ông càng khao khát một cuộc sống bình lặng và yên ổn hơn.

 

Lý Diên đúng là ham tiền, nhưng bà ấy không có dã tâm. Phần lớn những việc bà ấy làm đều là vì con cái, vì gia đình.

 

Không giống Quách Uyển Như—người lúc nào cũng không biết thế nào là đủ. Lợi ích của bản thân luôn được đặt lên trên hết, khiến cho khoảng cách giữa bà và những người xung quanh ngày một lớn hơn, rốt cuộc không thể nào hàn gắn nổi.

 

Lý Diên như chợt khựng lại. Bà thất thần nhìn tấm bia mộ, hồi lâu sau mới cất tiếng nói.

 

Giọng bà khàn khàn, mỏi mệt do nhiều ngày khóc lóc không ngừng:

“Dì thừa nhận, lúc mới ở bên cha con, dì đã lừa dối ông ấy. Nhưng Đông Hạ à, dì thật lòng yêu ông ấy. Dù dì có ham tiền, ích kỷ, hám hư vinh cỡ nào… thì tất cả cũng là vì cái nhà này. Dì chỉ không muốn thấy ông ấy đang bệnh vẫn phải nai lưng đi làm ở công trường. Dì chỉ muốn cuộc sống của tụi dì tốt hơn một chút, để An An được ăn ngon mặc ấm.”

 

Nói đến đây, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống từng giọt theo dáng cằm mềm mại.

 

Đông Hạ lặng lẽ đứng bên cạnh, không biết từ khi nào khóe mắt cũng ngân ngấn nước, rất lâu vẫn không nói nên lời.

 

Lý Diên khóc thêm một lúc, lắp bắp kể ra rất nhiều chuyện cũ, khi cười khi khóc, cuối cùng mới miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc.

 

Bà ngước mắt đỏ hoe nhìn Đông Hạ, liếc thấy trên mặt cô vẫn còn dấu vết đỏ nhạt, liền hạ giọng hỏi:

“Còn đau không?”

Rồi bà ngập ngừng, áy náy giải thích:

“Hôm đó… hôm ông Triệu Thừa xảy ra chuyện, dì thật sự bị sốc, mất kiểm soát nên mới không phân rõ trắng đen mà đánh con. Sau đó dì cũng nghe nói, người báo cảnh sát không phải là con. Vậy mà dì còn nói những lời độc ác như vậy… thật sự xin lỗi con…”

 

Đông Hạ im lặng hai giây, rồi nhẹ lắc đầu:

“Tôi không sao.”

 

Có lẽ vì cái c.h.ế.t của Hứa Triệu Thừa đã tạo nên một cú sốc quá lớn, cô cảm thấy Lý Diên dường như đã thay đổi. Không còn nóng nảy và tục tằn như trước nữa, dường như biết điều hơn, hiểu chuyện hơn.

 

Có lẽ là vì thương An An, nên ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

 

Cô còn đang thất thần thì bên tai bất chợt vang lên tiếng lẩm bẩm của Lý Diên, tiếng gió khe khẽ theo đó len lỏi vào tai:

“Nếu lúc đó dì không bị tiền làm mờ mắt, không tin lời bác sĩ kia nói… có lẽ sau này đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh Triệu Thừa cũng không gặp chuyện rồi…”

 

Đông Hạ khựng lại, cau mày:

“Bác sĩ?”

 

Lý Diên gật đầu, cố gắng nhớ lại, giọng đầy hối hận:

“Hình như tên là Chu Mai thì phải. Cô ta nói là bạn của con, dì tin lời cô ấy nên mới đi vay tiền của Trương Hiểu Long. Ban đầu họ không hề nói đến chuyện lãi suất, còn bảo cứ từ từ, sau này có tiền rồi trả cũng được. Ai ngờ sau đó lại bất ngờ kéo đến đòi nợ, còn nâng lãi suất lên mấy lần, rõ ràng là muốn tống tiền.”

 

Lời vừa dứt, đầu Đông Hạ như “oành” một tiếng nổ lớn, hoàn toàn trống rỗng, tai ù đi, như không còn nghe rõ âm thanh nào nữa.

 

Thân thể mảnh mai của cô cứng đờ, một luồng hơi lạnh xuyên từ lòng bàn chân dâng thẳng lên ngực, m.á.u trong người như đông cứng lại.

 

Cô đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ như hóa đá, ánh mắt ngỡ ngàng rơi trên tấm bia mộ trước mặt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy.

 

Những chuyện từng xảy ra gần đây dần hiện lên trong đầu, rất nhiều chi tiết bị cô bỏ qua trước đó, nay bỗng nhiên như từng mảnh ghép đang dần lấp đầy.

 

Thì ra, người hại c.h.ế.t Hứa Triệu Thừa… ngoài Phó Hy Lâm, còn có một kẻ chủ mưu thật sự—chính là Chu Mai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-83-hay-la-de-em-moi-anh-ket-hon.html.]

Còn giọng nói bị xử lý qua biến âm trong đoạn ghi âm kia… chẳng lẽ… cũng là của Chu Mai sao?

 

Nghĩ đến đây, hơi thở của Đông Hạ nghẹn lại. Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên mộ bia, không hiểu nổi—Chu Mai rốt cuộc hận cô đến mức nào mà có thể bày ra bao nhiêu âm mưu, chỉ để đẩy cô đến mức này?

 

Cô không nói thêm gì nữa, ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo.

 

 

Rời khỏi nghĩa trang, Lý Diên đi thẳng đến bệnh viện.

 

Còn Đông Hạ thì đi ngược hướng, dọc theo con đường vắng vẻ, xung quanh trồng đầy cây mộc miên xanh tươi. Ánh nắng lấp lánh, gió nhẹ hiu hiu, trong không khí thoảng qua mùi hương hoa dịu nhẹ.

 

Suốt dọc đường, đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện liên quan đến Chu Mai, đi bao lâu cũng không rõ. Mãi đến khi điện thoại đột ngột đổ chuông, cô mới hoàn hồn.

 

Cô rút điện thoại ra xem, thấy tên hiển thị trên màn hình, bất chợt sững lại.

 

Đông Hạ mơ màng ngẩng đầu, nhìn quanh một vòng—vì khu nghĩa trang vốn nằm ở vùng ven, lại thêm cô rẽ vào một con đường nhỏ hẻo lánh, xung quanh hoàn toàn vắng bóng người.

 

Chiếc điện thoại… vẫn đang reo lên.

 

Đông Hạ phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới giật mình nhận ra rồi bắt máy. Câu đầu tiên cô nói chính là:

— “Lục Hà, em bị lạc đường rồi.”

 

— “Ừ, anh thấy rồi.”

 

Giọng người đàn ông đáp lại rất nhanh, trong lời nói mang theo ý cười nhẹ nhàng, như một tiếng thì thầm vang vọng bên tai, dư âm kéo dài chẳng tan.

 

Đông Hạ khựng lại hai giây, như có linh cảm, vô thức quay đầu lại phía sau.

Đúng lúc ấy, Lục Hà vừa từ một chiếc xe màu đen đậu bên đường bước xuống. Anh đóng cửa xe, ánh mắt liền rơi xuống người cô, trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự dịu dàng rõ ràng.

 

Ánh mắt hai người giao nhau, trong không khí nơi điểm nhìn hội tụ ấy, bỗng dưng len lỏi một dòng dịu dàng khó gọi thành tên, khiến trái tim còn hoang mang của cô bỗng trở nên vô cùng ấm áo.

 

Người đàn ông đứng dưới tán một cây mộc miên sum suê. Dáng người cao thẳng, khí chất điềm đạm. Lúc đó có cơn gió nhẹ từ phương Nam thổi tới, khiến lá cây xào xạc, cũng làm tan đi nét dịu dàng đọng nơi khóe mắt anh.

 

Trong đôi mắt sáng trong của Đông Hạ phản chiếu bóng hình của anh. Cô nhìn anh một lúc, như mới tìm lại được tiếng nói của mình, mấp máy môi hỏi nhỏ:

— “Sao anh lại đến đây?”

 

Lục Hà dựa vào cửa xe, một tay đút túi quần, vẻ mặt ôn hòa, giọng nói trầm ấm dễ nghe:

— “Sợ em lạc đường nên trốn việc đến tìm.”

 

Đông Hạ biết anh đang nói đùa, không khỏi bật cười.

Cô đã bắt đầu bước chân về phía anh, trong điện thoại khẽ hỏi:

— “Trốn việc có bị trừ lương không?”

 

— “Ừ.”

 

Lục Hà nhìn người phụ nữ đang dần tiến gần đến mình, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thanh tú của cô. Ánh nhìn anh tối đi đôi chút, chợt khẽ nhếch môi:

— “Vậy em định bù cho anh thế nào đây?”

 

Đông Hạ đã đứng trước mặt anh. Cô cố tình suy nghĩ một lát, làm bộ do dự rồi hỏi:

— “Hay là… em mời anh kết hôn nhé?”

 

Lời vừa dứt, gương mặt điềm tĩnh của người đàn ông thoáng khựng lại. Trong lòng như mặt hồ yên ả bỗng bị ném xuống một hòn đá lớn, dậy lên những con sóng mãnh liệt.

 

Khóe môi anh dần dần nở nụ cười.

Đôi mắt đen sâu hút của anh khóa chặt vào đôi mắt cô, giọng nói hơi khàn, như nửa đùa nửa thật:

— “Lãnh lương rồi à? Sao hôm nay hào phóng thế?”

 

Đông Hạ đã tắt máy. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, mắt long lanh, nụ cười thuần khiết:

— “Không sao cả. Cả đời cũng chỉ có một lần, hoang phí một chút cũng đáng.”

 

Dứt lời, hai người bật cười nhìn nhau.

 

Vào đến cục dân chính, hai người làm theo quy trình: điền thông tin, chụp hình, khám sức khỏe, tuyên thệ… Rất nhanh, hai cuốn sổ đỏ tươi đã nằm trong tay họ.

 

Trên xe, Đông Hạ ôm lấy hai cuốn giấy chứng nhận kết hôn, xem đi xem lại mấy lần mà vẫn thấy như không thật.

Buổi sáng ra khỏi nhà cô vẫn còn là người độc thân, chớp mắt một cái, đã trở thành người có gia đình.

 

Lúc ngồi trên ghế lái, Lục Hà nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh đang ngơ ngác, khóe môi anh khẽ nhếch, nở nụ cười dịu dàng.

 

Anh nhìn cô rất lâu, dịu dàng vô hạn, rồi bất ngờ gọi:

— “Bà Lục.”

 

Đông Hạ không ngẩng đầu, theo phản xạ liền đáp:

— “Ừm.”

 

Lúc lời vừa buông ra, cả người cô khựng lại, bàng hoàng — sao lại thuận miệng thế chứ?

 

Lục Hà không nhịn được bật cười.

Anh đưa một chiếc chìa khóa và một thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay cô, nghiêm túc giải thích:

— “Đây là chìa khóa nhà và… két sắt nhỏ của chồng em.”

 

Lời còn chưa dứt, ánh mắt anh bỗng khựng lại, bắt được một tia sáng trắng lướt qua ngoài cửa sổ xe…

Loading...