Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 84: Dễ bị đánh bại hơn anh tưởng.

Cập nhật lúc: 2025-06-05 11:47:55
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong xe, lời nói còn dang dở của Lục Hà đột ngột bị ngắt quãng.

Đông Hạ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt của anh đã vượt qua cô, dừng lại phía sau lưng cô. Không còn là sự dịu dàng triền miên ban nãy nữa, trong đáy mắt anh ẩn hiện một tia sắc lạnh khó nhận ra.

 

Cô khựng lại một chút, theo ánh mắt anh quay đầu nhìn ra ngoài. Trên phố người qua lại tấp nập, hàng cây rậm rạp xanh tươi, chẳng có gì bất thường.

Cô quay sang nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy anh?”

Lục Hà đã thu lại ánh nhìn, sắc mặt như thường, tia lạnh trong mắt cũng biến mất. Đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Không có gì. Chìa khóa anh đưa rồi, khi nào em muốn chuyển về thì nói với anh một tiếng.”

 

Dù hai người đã là vợ chồng hợp pháp, anh vẫn không ép buộc cô bất kỳ điều gì. Anh vẫn như trước, luôn tôn trọng mọi quyết định của cô.

Đông Hạ nhìn chìa khóa và thẻ ngân hàng trong tay, im lặng một lát rồi siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng mím môi: “Lục Hà, cảm ơn anh.”

Giọng nói của cô mang theo chút trịnh trọng.

Lời cảm ơn cô muốn nói, tất cả đều viết rõ trên nét mặt.

 

Lục Hà hơi ngẩn ra một thoáng vì sự thay đổi thái độ bất chợt của cô, rồi lập tức dời ánh mắt đi, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhẹ.

Giọng anh hơi khàn, nghiêm túc: “Không cần khách sáo, Lục phu nhân.”

 

Ba chữ “Lục phu nhân” như mang theo ma lực kỳ lạ, khiến trái tim Đông Hạ rung lên dữ dội.

Tai cô nóng bừng, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển hướng câu chuyện: “Em muốn đi trung tâm thương mại mua vài thứ. Anh về công ty trước đi.”

Vừa nói, cô vừa tháo dây an toàn, mở cửa xe chuẩn bị xuống, cánh tay bỗng bị anh nắm lại.

 

Cô khựng người, theo phản xạ quay đầu, thấp giọng hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Lục Hà mỉm cười, buông tay cô ra, giọng điệu thân mật tự nhiên: “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh.”

Đông Hạ sững người một chút, rồi ngoan ngoãn gật đầu.

 

Cô bước xuống xe, đứng bên ngoài cúi người nhìn vào trong, dặn dò: “Lái xe cẩn thận nhé.”

Một câu quan tâm nhẹ nhàng của cô, có lẽ chính cô cũng không nhận ra — giữa họ đang dần thu hẹp khoảng cách một cách âm thầm.

 

Lục Hà khẽ cong môi, chỉ “ừ” một tiếng từ trong cổ họng.

Anh không nói gì thêm, đóng cửa kính xe rồi lái đi, hòa vào dòng xe tấp nập ngoài đường.

 

Đông Hạ nhìn chiếc xe màu đen khuất dần khỏi tầm mắt, Đông Hạ mới xoay người đi về phía trung tâm thương mại, trái tim vẫn còn gợn sóng chưa yên.

*

Đúng như Lục Hà dự đoán, vì không có chứng cứ trực tiếp chứng minh tội của Phó Hy Lâm, cộng thêm thế lực và quan hệ của Phó Hạ Viễn ở Đồng Thành, cảnh sát chịu áp lực từ nhiều phía, buộc phải thả người.

 

Phó Hy Lâm từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp, dù tính khí nóng nảy khó ưa nhưng chưa từng chịu khổ.

Lần này chỉ mới bị tạm giữ 24 tiếng, qua vài giờ thẩm vấn, vậy mà trông cô ta như gầy dọc đi , sắc mặt tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, cả người như không còn chút sinh khí nào.

 

Cô ta bước ra khỏi đồn cảnh sát với tâm trạng hỗn loạn, lập tức nhìn thấy chiếc xe sang đậu ngay cổng.

Tối qua bị Giang Mạc và bọn họ làm cho tức điên, tức nghẹn suốt cả đêm không ngủ, giờ cô ta chỉ muốn tìm chỗ phát tiết, rồi tìm người xử lý lại bọn họ để lấy lại thể diện.

 

Phó Hy Lâm âm thầm tính toán, bước nhanh về phía chiếc xe đậu gần đó. Nhưng chưa đi được mấy bước, chợt có hơn chục chiếc xe van lao tới từ hai hướng, đỗ kín trước cổng đồn, chặn hết mọi đường.

 

Cô ta còn chưa kịp phản ứng, từng nhóm phóng viên xách máy quay nhảy xuống xe như đàn ong, lập tức vây quanh cô ta. Họ giơ máy ảnh “tách tách” lia lịa, rồi không chờ cô ta định thần, đã dí micro vào mặt, chất vấn sắc bén:

 

“Cô Phó, có người tố cáo cô liên quan đến vụ án g.i.ế.c người vì cho vay nặng lãi gần đây, cô có gì muốn nói không?”

“Cô Phó, xin cô giải thích vì sao lại từ trong đồn cảnh sát đi ra, có đúng như lời đồn là cái c.h.ế.t của ông Hứa có liên quan đến cô không?”

“Cô Phó, có người nói cô có xích mích với con gái nạn nhân, có phải vì thế mà cô ôm hận trong lòng, nên mới ra tay g.i.ế.c người?”

“Cô Phó, có người nặc danh tố cáo rằng cô được thả nhanh chóng vì nhà cô gây áp lực lên cảnh sát, chuyện này có đúng không?”

“Cô Phó, cô thật sự có tham gia vào vụ sát hại ông Hứa sao?”

“Cô Phó, làm ơn nói gì đi chứ…”

“Cô Phó…”

 

Từng câu hỏi sắc bén dồn dập bên tai khiến Phó Hy Lâm choáng váng. Mười mấy cái micro dí sát vào mặt, các phóng viên không ngừng tiến lên, ép cô ta lùi từng bước. Ánh đèn flash lóa sáng liên tục, khiến võng mạc cô ta như bị thiêu đốt.

 

Phó Hy Lâm sợ hãi, vội giơ tay che mặt, chen khỏi đám đông, gào lên hoảng loạn: “Tôi không biết! Tôi cái gì cũng không biết! Tránh ra, tránh hết cho tôi!”

 

Trong xe, Phó Hạ Viễn và Quách Uyển Như cũng kinh ngạc vài giây khi chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn trước đồn.

Phó Hạ Viễn hoàn hồn lại, lập tức quay sang nhìn trợ lý ngồi phía trước, ánh mắt nổi giận: “Không phải nói đã phong tỏa toàn bộ thông tin rồi sao? Chuyện này là sao?”

 

Trợ lý run lên vì tiếng quát của ông ta, lau mồ hôi trán, lắp bắp giải thích: “Phó tổng, tôi đảm bảo tin tức không hề rò rỉ… tôi cũng không biết sao đột nhiên lại có nhiều phóng viên đến vậy…”

 

“Vô dụng!”

Phó Hạ Viễn mắng một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xuống đưa con bé về ngay!”

Trợ lý giật mình, vội vàng gật đầu: “Vâng! Tôi đi ngay!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-84-de-bi-danh-bai-hon-anh-tuong.html.]

Nói xong, hắn hấp tấp mở cửa xe, lao ra ngoài.

 

Phó Hạ Viễn liếc mắt nhìn cổng đồn cảnh sát đang chật ních người như chợ vỡ, hoàn toàn không thấy bóng dáng Phó Hy Lâm đâu cả. Cơ mặt ông căng chặt, ánh mắt trầm xuống:

“Đúng là một lũ chỉ biết phá hỏng chuyện!”

 

“Đừng lo, Hy Lâm sẽ không sao đâu.”

 

Quách Uyển Như vẫn ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của ông. Ánh mắt bà lặng lẽ liếc ra cảnh hỗn loạn ngoài cửa sổ xe, trong mắt hiện lên tia phức tạp.

 

Một lúc sau, cuối cùng Phó Hy Lâm cũng chen ra được từ đám phóng viên đang vây kín như ong vỡ tổ. Trợ lý bảo vệ cô suốt quãng đường, cả hai lảo đảo bước vào xe. Còn chưa kịp đóng cửa, một phóng viên tinh mắt đã nhận ra Quách Uyển Như ngồi bên trong, lập tức ngăn cản động tác đóng cửa, cúi người chồm vào, giọng đầy hăm hở:

 

“Phu nhân Phó, có người tố cáo nạn nhân họ Hứa là chồng cũ của cô, giữa hai người từng có một cuộc hôn nhân thất bại. Tin này có đúng không?”

 

“Phu nhân Phó, con gái riêng của chồng bà hiện đang là nghi phạm trong vụ án này, bà nghĩ thế nào về chuyện đó?”

 

“Phu nhân Phó, cô có biết sáng nay dư luận trên mạng đã đảo chiều không? Bây giờ ai cũng nói chính cô mới là người báo cảnh sát, gián tiếp khiến ông Hứa chết, lại còn cố ý im lặng đẩy tội cho con gái ruột mình. Cô có lời nào muốn giải thích không?”

 

“Phu nhân Phó…”

 

Cửa xe nhanh chóng bị trợ lý đóng lại, những lời chất vấn om sòm cũng bị chặn lại bên ngoài. Tuy vậy, vẫn còn vài phóng viên lì lợm không chịu rút lui, đập mạnh vào cửa kính, không chịu nhường đường.

 

Thấy vậy, Phó Hạ Viễn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cơn giận từ lồng n.g.ự.c trào lên từng đợt, ônh gầm lên đầy phẫn nộ:

 

“Hoàn toàn là bịa đặt! Quá đáng lắm rồi! Lũ phóng viên này là của tòa soạn nào, về điều tra hết cho tôi, khiến bọn họ khỏi cần làm báo nữa!”

 

Trợ lý lần đầu tiên thấy ông nổi trận lôi đình đến vậy, run rẩy đáp một tiếng “vâng”.

 

Phó Hy Lâm như thể vừa từ địa ngục trở về, cả người ngồi thất thần trên ghế, cả người vẫn còn run rẩy, ánh mắt trống rỗng. Phó Hạ Viễn thấy xót xa, đưa tay vỗ nhẹ trấn an cô ta mấy câu. Khi quay sang định nói với Quách Uyển Như điều gì đó thì phát hiện gương mặt bà ta trắng bệch, sắc mặt vô cùng tệ.

 

Ông khựng lại, đặt tay lên vai bà:

“Uyển Như, em sao vậy?”

 

Quách Uyển Như giật mình tỉnh lại, vội vàng lắc đầu, giấu đi ánh nhìn rối rắm trong mắt, gượng gạo nở một nụ cười cứng nhắc:

“Không sao đâu, em ổn.”

 

Phó Hạ Viễn tưởng bà bị dọa sợ, theo bản năng của người chồng, khẽ an ủi:

“Đám phóng viên đó toàn là loại thích bới móc giật gân, em đừng để tâm.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Quách Uyển Như mới dần dịu lại. Bà khẽ gật đầu, môi hé nụ cười nhàn nhạt:

“Chỉ cần anh tin em là được rồi.”

 

Phó Hạ Viễn không hề do dự, khẳng định chắc nịch:

“Em là vợ anh. Anh không tin em, chẳng lẽ lại tin mấy kẻ ngoài kia?”

 

Rõ ràng, ông rất tin tưởng bà ta, hoàn toàn không bị những lời đồn thổi kia làm lung lay.

 

Trong lòng bà ta khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt cô đột nhiên khựng lại.

 

Bên kia đường, một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ lặng lẽ. Kính xe hạ xuống một nửa, để lộ gương mặt của một người đàn ông.

 

Anh đang nhìn về phía này. Gương mặt tuấn tú, đôi mắt sâu đen nhàn nhạt mà sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía bà.

 

Một cơn rùng mình bất chợt chạy dọc sống lưng Quách Uyển Như, lòng chợt dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

 

Sao cậu ta lại ở đây?

 

Chẳng lẽ… tất cả những chuyện này đều do cậu ta sắp đặt?

 

Nghĩ tới đây, sắc mặt bà ta tái nhợt đến dọa người. Bàn tay đặt trên đầu gối cũng siết chặt từng chút một.

 

Đông Hạ à, Đông Hạ… rốt cuộc các người đang muốn làm gì?

 

Bên kia đường, Lục Hà thản nhiên nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước cổng đồn cảnh sát. Một lúc sau, anh từ tốn kéo cửa kính lên, môi nhếch nhẹ.

 

Có vẻ như… so với dự đoán của anh, bọn họ còn yếu ớt hơn rất nhiều.

Loading...