Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 85: Cái giá tương đương.

Cập nhật lúc: 2025-06-05 11:48:20
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong trung tâm thương mại, Đông Hạ đi dạo một vòng mà chẳng có mục đích gì rõ ràng, cuối cùng cũng chỉ mua vài món đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

 

Khi đang bước xuống tầng bằng thang cuốn, cô vô tình ngẩng đầu lên và bắt gặp màn hình LCD đối diện đang phát trực tiếp bản tin thời sự mới nhất.

 

Trên màn hình, dáng vẻ hoảng hốt và luống cuống của Phó Hy Lâm khi bị phóng viên vây chặt trước cổng đồn cảnh sát hiện lên rõ ràng trong khung hình.

 

Tiếng phóng viên từ chiếc micro vang lên đầy rõ ràng — “Sáng nay có người nặc danh tố cáo với truyền thông rằng, thiên kim tiểu thư nhà họ Phó – Phó Hy Lâm, có liên quan đến một vụ án mạng liên quan đến cho vay nặng lãi. Tin tức này vừa được lan truyền trên mạng đã lập tức gây chấn động dư luận, bởi nạn nhân tên Hứa nào đó có mối quan hệ không tầm thường với mẹ kế của cô ta – hai người từng là vợ chồng và có một đứa con gái chung.”

 

“Trùng hợp thay, con gái của nạn nhân chính là cô gái bị dân mạng lên án là ‘nghịch nữ’ một thời gian trước. Qua điều tra của nhiều bên, cảnh sát cũng xác nhận, thiên kim tiểu thư nhà họ Phó quả thực có liên quan đến vụ án mạng này, tuy nhiên do chưa có chứng cứ trực tiếp nên chỉ bị tạm giữ trong vòng hai mươi tư tiếng.”

 

“Khi phóng viên tới hiện trường vào buổi trưa, vừa vặn gặp được Phó tiểu thư đang rời khỏi đồn cảnh sát. Trong suốt quá trình bị truy hỏi dồn dập, cô ta giữ im lặng từ đầu tới cuối. Đoạn video được lan truyền trên mạng đã dấy lên làn sóng phẫn nộ, có người cho rằng nhà họ Phó đã gây áp lực với cảnh sát để thả người…”

 

Trên màn hình, phóng viên vẫn đang nghiêm túc đưa tin.

 

Thang cuốn đã đưa Đông Hạ xuống tới tầng trệt. Có người phía sau nhắc cô một tiếng, khiến cô giật mình tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vội tránh sang một bên nhường đường.

 

Cô không rời đi ngay, mà chầm chậm đi về phía màn hình LCD lớn đặt ở sảnh, ngẩng đầu tiếp tục chăm chú theo dõi bản tin.

 

Chẳng mấy chốc, người qua đường vây lại quanh khu vực ngày càng nhiều, vừa xem tin tức vừa xì xào bàn tán.

 

Tiếng nói chuyện lộn xộn vang lên bên tai cô:

 

— “Ê, tôi nhớ trước kia có người nổi tiếng trên mạng từng tiết lộ rồi, nói con nhị tiểu thư nhà họ Phó này tính tình cực kỳ tồi tệ, hai mặt như kịch, trước mặt người ta thì cười cười, sau lưng thì đ.â.m dao, mấy cậu ấm không cùng đẳng cấp xã hội với nhà họ Phó đều bị cô ta khinh ra mặt. Còn từng làm nhục một vị tiểu thư nổi tiếng ở Đồng Thành ngay trước công chúng nữa cơ.”

 

— “Thật thế à? Hồi trước tôi coi livestream đám cưới của một ngôi sao, còn thấy cô ta trông xinh lắm, cười duyên thế cơ mà, cứ tưởng tính cách cũng tốt. Không ngờ lại là người độc ác như vậy.”

 

— “Giới nhà giàu thật đáng sợ, sống vinh hoa phú quý như thế còn chưa đủ, lại tự tay làm bẩn chính mình. Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có người nhìn không thuận mắt mà tố cáo cô ta với truyền thông, e là cả thế giới đều biết Phó tiểu thư thật ra là loại người gì.”

 

— “Đúng đúng, so với nhị tiểu thư hai mặt của nhà họ Phó, tôi vẫn thấy đáng thương cho đại tiểu thư từng bị dân mạng chửi không còn mảnh giáp. Hồi đó chẳng có chứng cứ gì mà ai cũng dồn mũi dùi về phía cô ấy, chắc chắn là bị hãm hại.”

 

— “Cơ mà bà mẹ kia cũng lạ thật đấy, bênh con chồng chứ không bênh con ruột, chắc cũng chẳng phải người tốt lành gì.”

 

 

Đông Hạ lặng lẽ đứng giữa đám đông ồn ào, xem hết bản tin rồi lặng lẽ rời khỏi trung tâm thương mại.

 

Cùng lúc đó, ở đồn cảnh sát.

 

Đám phóng viên trước cổng vừa tản đi không lâu thì Chu Mai cũng được thả vì không đủ bằng chứng.

 

Khi rẽ qua hành lang, cô ta bất ngờ chạm mặt một người đàn ông đang đi tới từ phía đối diện – dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, áo thun đen phối với quần dài càng tôn lên vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.

 

Khi người đàn ông nhìn thấy cô ta, lập tức gập tập hồ sơ trên tay lại, sải bước đến chắn ngay trước mặt cô.

 

Chu Mai lập tức dừng bước, đánh giá người đàn ông xa lạ trước mắt từ đầu đến chân, cau mày hỏi với giọng không mấy thiện cảm:

“Cảnh sát, còn chuyện gì nữa sao?”

 

Ánh mắt người đàn ông ấy cực kỳ sắc bén, khi rơi lên khuôn mặt cô ta khiến cô ta bất giác thấy run và bất an.

 

Giang Mạc nhìn cô ta một lúc, bắt được khoảnh khắc ánh mắt cô lóe lên sự né tránh, khóe môi mỏng nhếch nhẹ, giọng trầm thấp khàn khàn:

“Không có gì, chỉ là muốn nhắc cô Chu một câu. Đôi khi phạm sai lầm là điều tốt, để mình học được bài học. Nhưng nếu đã học rồi mà còn cứ mãi sai tiếp, vậy thì không còn là ngu ngốc nữa, mà là tự hại mình. Cô nói xem, đúng không?”

 

Lời hắn nói lấp lửng, dường như có ẩn ý sâu xa.

 

Tim Chu Mai đập lỡ một nhịp, sắc mặt cứng lại, cố tỏ ra bình tĩnh đối diện ánh mắt anh ta, gượng cười nói:

“Anh cảnh sát, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì. Tôi đã được tuyên bố vô tội và thả ra, nếu không còn việc gì liên quan đến vụ án, xin anh tránh đường cho.”

 

Giang Mạc nhún vai, nghiêng người nhường đường.

 

Đợi bóng dáng cô ta khuất khỏi cửa đồn cảnh sát, ánh mắt anh trầm xuống, thoáng hiện vẻ phức tạp.

 

Chu Mai vừa ra khỏi đồn, nhịp tim hỗn loạn mới dần ổn định. Nhưng câu nói vừa rồi của người đàn ông kia cứ vang vọng trong đầu cô, khiến cô không khỏi hoang mang.

 

Cô cố gắng lục lọi trong ký ức, chắc chắn rằng mình chưa từng gặp người đó, cũng chẳng biết anh ta là ai.

 

Nhưng tại sao, chỉ một ánh nhìn của anh ta thôi, lại khiến cô ta có cảm giác bản thân như bị lột trần, tất cả bí mật đều đã bị phơi bày?

 

Chu Mai nhíu chặt mày, cứ ngẫm đi ngẫm lại câu nói ấy trong đầu. Đang mải nghĩ, cô bất ngờ nghe thấy một tiếng còi vang lên phía trước.

 

Bước chân cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy một chiếc xe hơi cao cấp màu trắng đỗ bên lề đường.

 

Cô lập tức bước nhanh tới gần. Cửa kính xe hạ xuống một nửa, để lộ khuôn mặt của người đàn ông trung niên ngồi bên trong.

 

Chu Mai cúi người nhìn vào ghế lái, ngạc nhiên hỏi:

“Bác Bạch, bác về nước từ khi nào vậy? Anh trai cháu đâu?”

 

Người đàn ông họ Bạch quay đầu nhìn cô một cái, gương mặt nghiêm nghị, giọng khàn khàn:

“Thiếu gia bảo bác đến đón cháu, về nhà rồi nói sau.”

 

Chu Mai khựng lại, rồi vội vàng vòng qua đầu xe mở cửa ghế sau chui vào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-85-cai-gia-tuong-duong.html.]

Vừa ngồi ổn định, cô lại hỏi tiếp:

“Anh cháu vẫn chưa về sao?”

 

Bác Bạch nổ máy xe, từ tốn quay đầu xe rời khỏi cổng đồn cảnh sát.

 

Qua gương chiếu hậu, ông bình thản nói:

“Bên thiếu gia xảy ra chút chuyện, có lẽ tạm thời chưa về được.”

 

Nghe vậy, Chu Mai sững lại, nhớ tới lời cảnh cáo trước đó của Lục Hà, sắc mặt cô trở nên khó coi.

 

Cô lo lắng hỏi tiếp:

“Bác Bạch, bác nói cho cháu biết đi, rốt cuộc anh cháu gặp phải chuyện gì?”

 

Bác Bạch im lặng hai giây rồi mới chậm rãi đáp:

“Tiểu thư, thiếu gia không muốn để cháu biết, chắc là không muốn cháu lo lắng. Cháu yên tâm, thiếu gia không sao cả. À, lần này bác về nước còn mang theo lời dặn của cậu ấy… bảo cháu đừng dây vào ngài Lục nữa.”

 

Lời vừa dứt, cơ thể Chu Mai rõ ràng khựng lại.

 

Chu Tĩnh Nhiên chưa bao giờ là người nhát gan sợ phiền phức. Nếu lần này anh ấy đã phải mở miệng dặn dò như vậy, thì e rằng chuyện mà Lục Hà làm đã thật sự khiến anh ấy gặp không ít rắc rối.

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô càng thêm u ám.

Bác Bạch dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

“Thiếu gia đã dặn rồi, cậu Lục là người thâm sâu khó dò, cháu hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta. Vì vậy, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây thêm chuyện nữa, ít nhất là cho đến khi thiếu gia quay lại.”

 

Chu Mai im lặng một lúc, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”

 

Cô ta vừa mới được thả ra khỏi đồn cảnh sát, trong thời gian tới chắc chắn sẽ có người của cảnh sát theo dõi. Với đầu óc của mình, cô ta đương nhiên không ngu ngốc đến mức lại đi tìm Hứa Đông Hạ gây chuyện vào lúc này.

 

 

Chiều tà, đèn phố bắt đầu sáng lên, ánh trăng lờ mờ soi khắp không gian.

 

Từ lúc trở về biệt thự nhà họ Phó vào buổi chiều, Phó Hy Lâm vẫn luôn nhốt mình trong phòng, khóa trái cửa lại. Bất kỳ ai đến khuyên cô ta ăn uống đều bị mắng đến mức phải cụp đuôi bỏ đi.

 

Rèm cửa trong phòng ngủ đóng kín, ánh sáng lờ mờ như hắt ra từ đêm tối. Phó Hy Lâm co người trong một góc giường, tay siết chặt lấy điện thoại, sắc mặt trắng bệch như giấy.

 

Hiện tại, khắp mạng xã hội tràn ngập những lời chửi rủa và công kích cô ta, giọng điệu gay gắt và cay nghiệt cứ văng vẳng bên tai, như lũ yêu ma dai dẳng không cách nào xua đuổi được.

 

Cô ta nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn trước cổng đồn cảnh sát ban sáng, cùng những câu hỏi châm chọc và lật lọng của đám phóng viên, càng nghĩ lòng càng thêm tức giận. Đột nhiên, cô ta siết chặt điện thoại, giây sau liền ném mạnh về phía tường — “rầm!” một tiếng, nắp lưng điện thoại văng ra, màn hình vỡ tan thành từng mảnh.

 

Cô ta lấy tay bịt chặt hai tai, giọng gào thét đến khản cổ vang vọng cả tầng trên, như thể tâm thần sụp đổ hoàn toàn.

 

Dưới lầu, Quách Uyển Như nghe thấy tiếng liền hốt hoảng chạy lên. Bà ta đứng ngoài cửa gõ gõ, giọng mang theo chút lo lắng:

“Hy Lâm, con sao vậy? Mau mở cửa cho dì vào…”

 

“Cút!”

Phó Hy Lâm gào lên như phát điên, trừng mắt về phía cửa, giọng run rẩy đầy phẫn nộ:

“Tôi không muốn nhìn thấy bà, cũng không muốn nghe thấy tiếng bà! Mau cút ra xa một chút! Nếu không phải vì bà, nếu không phải vì con gái bà, tôi sao có thể ra nông nỗi này? Tôi sao có thể trở thành trò cười của cả thành phố Thông? Tất cả các người đều muốn hại tôi, chỉ khi tôi c.h.ế.t các người mới cam lòng phải không?!”

 

Ngoài cửa, Quách Uyển Như nghe xong một tràng mắng nhiếc tức giận thì sững người.

 

Ánh mắt bà ta tối sầm lại, nhưng vẫn cố giữ giọng dịu dàng:

“Hy Lâm, con đã cả ngày chưa ăn gì rồi, ít nhất cũng nên ăn chút gì đó mới có sức để tức giận…”

 

“CÚT CHO TÔI!”

 

Từ trong phòng lại vang lên tiếng đổ vỡ — lần này là tiếng bình hoa vỡ tan. Không khí lập tức rơi vào im lặng. Gương mặt Quách Uyển Như trở nên lạnh lùng, không nói gì thêm, xoay người xuống lầu.

 

Khi “tiếng ồn” ngoài cửa cuối cùng cũng biến mất, tâm trạng điên cuồng của Phó Hy Lâm mới dần dần dịu lại. Cô ta nhắm mắt hít thở sâu, sắc mặt u ám như tro tàn, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, đôi môi đỏ mím chặt lại.

 

Đợi đến khi sóng gió này qua đi…

Cô ta nhất định sẽ bắt Hứa Đông Hạ phải trả một cái giá tương xứng.

 

Phó Hy Lâm thầm nghĩ. Thế nhưng, cô ta còn chưa kịp ra tay làm gì, thì tin tức được đưa đến vào sáng hôm sau… đã đủ sức đập tan mọi sự phản kháng cuối cùng của cô ta.

Nhưng cô ta còn chưa kịp làm ra bất kỳ hành động nào, thì tin tức được đưa đến vào sáng hôm sau… đã đủ sức hoàn toàn đập nát cô ta.

 

Buổi sáng hôm sau.

 

Phó Hy Lâm vừa tỉnh dậy sau một đêm mất ngủ, tóc tai rối bù, cả người tiều tụy. Cô ta vừa ngồi dậy chưa được bao lâu, ngoài cửa đã có người gõ gấp.

 

Là người giúp việc, vẻ mặt hoảng loạn vội vã báo tin:

“Nhị tiểu thư, không xong rồi… có người tung đoạn ghi âm lên mạng… là về chuyện vụ án kia…”

 

Phó Hy Lâm ngẩn người, tim thắt lại, lập tức nhào tới giật lấy điện thoại trong tay đối phương.

 

Khi đoạn ghi âm vang lên—giọng nói trong đó rõ ràng chính là của cô ta—cô ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Giọng nữ sắc sảo lạnh lẽo trong đoạn ghi âm đang nói một câu:

 

“Cô ta c.h.ế.t rồi càng tốt, để khỏi tiếp tục làm mất mặt nhà họ Phó.”

 

Mọi thứ… hoàn toàn sụp đổ.

Loading...