Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 87: Lục Hà, em vẫn còn thích anh.
Cập nhật lúc: 2025-06-06 12:43:28
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời dần sáng, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, xuyên qua tầng mây chiếu xuống ban công, trải dài một mảng sáng ấm áp và rực rỡ.
Lục Hà nghe thấy lời cô nói, động tác trên tay khựng lại một chút. Thấy cô bắt chước giọng điệu trêu chọc của anh ban nãy để đùa lại, khóe môi anh không nhịn được cong lên thành một nụ cười rất nhạt.
Anh gắp một miếng thịt trong bát mình, thả vào bát cô, gương mặt tuấn tú dường như mang theo chút ý cười:
“Đa tạ Lục phu nhân đã thương yêu.”
Đôi mắt đen sâu của anh như một xoáy nước, cứ thế cuốn lấy người đối diện, khiến người ta không thể dứt ra được.
Nhip tim như bị loạn mất tiết tấu.
Tai Đông Hạ khẽ ửng đỏ, cô nghiêng mắt đi chỗ khác, cúi đầu ăn miếng thịt trong bát, lẩm bẩm:
“Không có gì.”
Dáng vẻ thẹn thùng ấy của cô phản chiếu trong đáy mắt đen láy của Lục Hà, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trong đôi mắt anh hiện lên một tia dịu dàng rất đỗi hiếm hoi.
Hai người yên lặng dùng bữa sáng, không khí trong căn hộ cực kỳ ấm cúng.
Thi thoảng bên ngoài ban công có cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến không gian trong phòng trở nên dễ chịu và mát mẻ hơn.
Một lúc sau, Đông Hạ cúi đầu múc cháo, nhẹ giọng hỏi:
“Mẹ anh… cũng biết chuyện này rồi sao?”
Giọng cô có một chút do dự và dè dặt, nghe ra được nỗi băn khoăn ẩn giấu trong đó.
Lục Hà từ từ ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhưng lúc này cô đang cúi đầu, hàng mi dài khẽ cụp xuống che đi cảm xúc trong mắt, khiến anh không tài nào đọc được biểu cảm trên gương mặt cô.
Anh im lặng một lát, không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ trầm giọng nói:
“Đông Hạ, em không cần phải thấy gánh nặng gì cả.”
Động tác cầm thìa của Đông Hạ rõ ràng khựng lại, vì cô biết… suy nghĩ trong lòng mình một lần nữa lại bị anh nhìn thấu, hoàn toàn không còn nơi nào để giấu giếm.
Cô siết chặt tay.
Dù mối quan hệ của hai người hiện tại đã rõ ràng, nhưng có những vấn đề vẫn cần được làm sáng tỏ, không thể cứ thế phớt lờ cho qua. Bởi nếu để lâu, rất dễ tạo thành khoảng cách.
Nghĩ đến đây, cô mím môi, thẳng thắn nói:
“Nói trắng ra thì… những lời mà người ta nói cũng không phải là hoàn toàn vô lý.”
“Người ta”, chính là đám dân mạng ẩn danh sau màn hình, chuyên phỏng đoán đời tư người khác, buông lời cay nghiệt như thể chính mình là người trong cuộc.
Lục Hà chăm chú nhìn gương mặt cô, biết cô vẫn chưa nói hết, nên không ngắt lời, chỉ ra hiệu bảo cô cứ tiếp tục.
Đông Hạ nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
“Cuộc hôn nhân này, thực sự là có mục đích. Em lấy anh, không chỉ vì quyền thế của nhà họ Lục… mà còn là để trả thù Phó Hy Lâm.”
Để cô ta cũng nếm trải cảm giác… mất đi người mà mình yêu thương nhất là thế nào.
Nói tới đây, ánh mắt Đông Hạ dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hà. Điều khiến cô bất ngờ là đôi mắt anh vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Có lẽ vì anh đã sớm đoán ra điều này nên cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ là, khi chạm phải ánh mắt bình thản ấy, những lời đã chuẩn bị kỹ càng từ trước lại cứ nghẹn nơi cổ họng, chẳng thể nào nói tiếp được.
Cô khẽ mấp máy môi, nhưng mãi không phát ra tiếng.
Lục Hà đặt thìa xuống, yên lặng nhìn cô, rồi hỏi:
“Trừ quyền thế của nhà họ Lục và việc trả thù Phó Hy Lâm, còn lý do nào khác khiến em đồng ý lấy anh không?”
So với thường ngày, giọng anh hôm nay dịu dàng hơn hẳn, hoàn toàn không có vẻ bất mãn hay trách móc gì.
Đông Hạ hơi sững người trong giây lát, sau đó gật đầu:
“Có.”
Lục Hà nghe vậy, hàng mi hơi động, nơi khóe môi hiện lên một ý cười nhàn nhạt, anh thấp giọng hỏi:
“Là gì?”
Đông Hạ nhìn thẳng vào anh, không vòng vo, không giấu giếm:
“Thích anh.”
“Lục Hà, em vẫn còn thích anh.”
Câu nói vừa dứt, gương mặt Lục Hà rõ ràng khựng lại một giây. Có lẽ anh đã đoán trước được tất cả lý do và suy nghĩ của cô, nhưng lại không ngờ rằng… cô sẽ thẳng thắn nói ra tình cảm này.
Anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng rơi vào một thoáng trầm mặc.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, cũng đủ khiến Đông Hạ cảm thấy thấp thỏm. Cô như nín thở chờ đợi anh trả lời, tim đập loạn không theo quy luật.
Một lúc sau, Lục Hà nhìn cô, điềm tĩnh nói hai chữ:
“Cảm ơn.”
Đông Hạ khẽ ngẩn ra, chớp mắt, đến khi hiểu được ý nghĩa hai chữ ấy… tim cô như hẫng một nhịp, gò má cũng bất giác nóng lên.
Cảm ơn… vì em đã thích anh sao?
Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhận ra, tất cả những lo lắng và do dự trong lòng mình hóa ra đều là dư thừa.
Từ lúc nào giữa hai người đã hình thành một sự ăn ý không cần lời nói?
Những điều cô định nói, những điều còn ngần ngại chưa nói, thậm chí cả những d.a.o động và bất an nhỏ nhất… anh đều có thể nhìn ra, và luôn biết cách kéo cô ra khỏi sự mù mờ đó đúng lúc.
Tuy anh ít nói, nhưng mỗi lời anh nói ra, đều có thể chạm đúng vào nơi mềm yếu nhất trong cô, khiến cô cảm thấy an lòng.
Cô chợt nhớ ra—người đàn ông trước mặt này, không chỉ là vị thái tử gia khiến cả giới tài chính nể sợ, cũng không chỉ là người thừa kế nhà họ Lục khiến bao doanh nghiệp ở Đồng Thành phải kiêng dè… anh còn là Lục Hà. Là chồng của cô.
Đông Hạ hồi thần lại, phát hiện Lục Hà vẫn đang nhìn mình, ánh mắt đầy dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-87-luc-ha-em-van-con-thich-anh.html.]
Anh khẽ mấp máy môi:
“Anh phải đến công ty rồi.”
Dừng một chút, anh hỏi tiếp, giọng khàn khàn:
“Còn điều gì muốn nói với anh không?”
Đông Hạ cong môi cười, bắt chước ngữ khí vừa rồi của anh, cũng dịu dàng nói hai chữ:
“Cảm ơn.”
Lục Hà bật cười:
“Không có gì.”
—
Hiện tại, tin tức về việc Thái tử gia nhà họ Lục và đại tiểu thư nhà họ Phó lén lút đăng ký kết hôn đã tràn ngập trên khắp các mạng xã hội và kênh truyền hình, khiến cho dù Chu Mai có muốn tránh cũng chẳng thể nào tránh nổi.
Căn hộ rộng lớn, không hiểu sao lại mang theo một bầu không khí lạnh lẽo lạ thường. Trên tường, chiếc tivi màn hình phẳng vẫn đang phát tin tức liên quan đến hai người họ.
Chu Mai ngồi tựa vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực, sắc mặt âm trầm, ánh mắt vô cảm như hồ nước lặng.
Cô mím môi, nhìn màn hình một lúc rồi với lấy điều khiển trên bàn, tắt tivi.
Lúc đứng dậy đến tủ rượu lấy rượu, cô tình cờ nhìn thấy một xấp thư mời và giấy tờ vứt lộn xộn trên bàn — trong đó có một tấm thiệp mời dự tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của Phó Hạ Viễn sẽ diễn ra vài ngày tới.
Dù nhà họ Chu và nhà họ Phó không qua lại nhiều, nhưng trước đây cũng từng có vài mối làm ăn, xem như là người quen cũ.
Chu Mai cầm tấm thiệp mời lên, nhìn một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt bỗng lóe sáng.
Cô thong thả rót đầy một ly whisky, uống hai ngụm, rồi cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
Điện thoại đổ chuông khá lâu mới có người bắt máy.
Giọng đàn ông lạnh lùng không chút nhiệt độ vang lên từ đầu dây bên kia:
“Có chuyện gì?”
Có vẻ như anh đang làm việc, nên giọng điệu không mấy kiên nhẫn, thậm chí còn mang theo chút bực bội.
Chu Mai không hề để tâm, cô tựa người vào bàn, lắc lắc ly whisky trong tay, giọng lười nhác:
“Chúng ta lâu rồi không gặp, gặp nhau một lần đi.”
“Không rảnh.”
Người đàn ông không chút do dự, dứt khoát từ chối lời mời của cô.
Chu Mai không nhịn được bật cười, trong đáy mắt dần lộ ra một tầng lạnh lẽo:
“Bác sĩ Chung, sao nghe giọng anh giống như đang bực bội vậy? Để tôi đoán nhé — có phải anh cũng đọc tin rồi, thấy bạn gái cũ đi đăng ký kết hôn, trong lòng không dễ chịu đúng không?”
Nghe vậy, Chung Thuật lại tỏ ra bình tĩnh một cách bất ngờ. Anh không tức giận khi bị nói trúng tim đen, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Chu Mai, tôi với cô cũng giống nhau cả thôi.”
Nụ cười trên mặt Chu Mai chợt cứng lại. Cô siết chặt ly rượu trong tay, lát sau, lạnh giọng nói:
“Tôi không giống anh. Anh chỉ là một kẻ hèn nhát, đến cả người phụ nữ mình thích cũng không giữ được, lại còn hai tay dâng cho kẻ khác.”
Lời vừa dứt, đầu dây bên kia lặng đi trong giây lát.
Một lúc sau, vang lên tiếng cười nhạt của đàn ông, anh mỉa mai hỏi:
“Thế còn cô thì sao? Cô nghĩ những gì mình làm, kể cả việc tổn thương Đông Hạ, đối với Lục Hà là tình yêu chắc?”
Chu Mai không lên tiếng.
Chung Thuật ngừng một chút, thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói:
“Chu Mai, cô không hiểu yêu là gì. Cô chỉ biết chiếm hữu, chỉ biết hủy hoại, chỉ biết nghĩ cho mình. Cô hoàn toàn không hiểu rằng, tình yêu trong một mối quan hệ là quá trình hai bên cùng cho đi và bao dung. Cô chỉ yêu bản thân mình — vậy thì lấy tư cách gì để đòi người khác yêu cô?”
Lời anh như thanh kiếm sắc bén, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c cô.
Chu Mai khẽ nghẹn một nhịp, nhưng rất nhanh đã lấy lại phản ứng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, cơ mặt căng cứng, tay siết chặt, cắn răng phản bác:
“Chung Thuật, tôi không cần anh dạy tôi cách yêu người khác. Tốt hơn hết là lo cho chính mình trước đi.”
Chung Thuật cũng chẳng buồn phí lời đôi co thêm, giọng dứt khoát:
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi còn phải làm việc.”
Anh chuẩn bị cúp máy, nhưng đúng lúc đó, giọng nói của Chu Mai lại vang lên, mang theo chút dò xét:
“Vài ngày nữa là tiệc mừng thọ của Phó Hạ Viễn, anh sẽ đến chứ?”
Anh khựng lại, khẽ nhếch môi cười khẩy:
“Sao, lại muốn gây chuyện trong tiệc mừng thọ của người ta à?”
Chu Mai khẽ nhấp một ngụm whisky, môi đỏ nhẹ cong lên:
“Phó Hạ Viễn là nhân vật có m.á.u mặt ở Đồng Thành, tôi đâu dám gây chuyện trong bữa tiệc của ông ấy. Chỉ là…”
Cô dừng một chút, chậm rãi nói tiếp,
“Anh không muốn gặp lại Hứa Đông Hạ sao?”
Chung Thuật lập tức im lặng.
Chu Mai cong môi, nhả từng chữ rõ ràng:
“Anh biết mà, truyền thông xưa nay thích thêu dệt sự thật, biến giả thành thật. Chuyện Lục Hà và Hứa Đông Hạ đăng ký kết hôn, cũng chưa chắc đã là thật, thậm chí có thể chỉ là một màn kịch.”
“Đến hôm đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên xuất hiện. Phó Hạ Viễn nhất định sẽ nhân dịp này rửa sạch mọi chuyện bê bối của Phó Hy Lâm, dựng lên hình ảnh một gia đình hòa thuận vui vẻ để lấy lại danh tiếng. Nên ông ta chắc chắn sẽ thuyết phục Hứa Đông Hạ đến dự.”
“Anh không muốn tự mình hỏi cô ấy xem, rốt cuộc cô ấy và Lục Hà bây giờ là gì của nhau sao?”
Chung Thuật mím môi, thẳng thắn hỏi:
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Chu Mai khẽ lắc ly rượu trong tay, ánh mắt lóe lên:
“Tôi muốn đến bữa tiệc đó… với thân phận là bạn gái của anh.”