Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 88: Trở thành trò cười của toàn Đồng Thành.

Cập nhật lúc: 2025-06-06 12:49:07
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Phó Hy Lâm tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện.

 

Cô chậm rãi mở mắt, phát hiện toàn thân đau nhức rã rời, giống như bị vô số con kiến cắn xé, từng cơn đau râm ran kích thích dây thần kinh.

 

Cô cau mày, vừa mới cử động một chút đã hít sâu một hơi thật khẽ, sắc mặt tái nhợt.

 

Lúc này, bên tai bỗng vang lên giọng nói của một người phụ nữ:

“Con tỉnh rồi à?”

 

Phó Hy Lâm đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh ở cuối giường, ánh mắt lập tức lạnh băng:

“Sao bà lại ở đây? Ba tôi đâu?”

 

Quách Uyển Như đặt đĩa trái cây vừa rửa sạch lên bàn, tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống mép giường, ung dung cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt:

“Con ngất đi suốt ba tiếng sau khi ngã từ cầu thang, bác sĩ nói con bị chấn động nhẹ, cần nghỉ ngơi một thời gian.”

 

Bà ta liếc mắt nhìn chân cô đang được bó bột, vẻ mặt điềm tĩnh, nói tiếp:

“Mắt cá chân bị trật, mấy ngày tới ta sẽ chăm sóc cho con.”

 

Tình huống trước mắt hoàn toàn không giống với những gì cô dự đoán.

 

Phó Hy Lâm tức đến n.g.ự.c phập phồng dữ dội, cố nén cơn đau, nghiến giọng chất vấn:

“Tôi hỏi bà, ba tôi đâu rồi?!”

 

Quách Uyển Như vẫn tập trung gọt vỏ táo, không thèm ngẩng đầu, điềm nhiên trả lời:

“Công ty xảy ra chút chuyện, ba con không rảnh đến đây. Dì đã gọi điện báo ông ấy biết con không sao rồi, bảo ông ấy cứ yên tâm lo công việc.”

 

Nghe đến đây, Phó Hy Lâm sững người vài giây, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt càng thêm khó coi. Cô ta khẽ nhếch đôi môi tái nhợt, cười giễu:

“Sao? Bà không nói với ông ấy, vì sao tôi lại ngã từ cầu thang xuống à?”

 

“Hy Lâm, dì biết con rất ghét ta, nhưng không cần phải lấy mạng mình ra để đánh cược.”

 

Quách Uyển Như cố ý dừng lại một chút, sau đó ánh mắt từ quả táo rơi vào gương mặt của cô ta trên giường. Trong đáy mắt bà ta không còn chút dịu dàng từ mẫu như thường ngày, mà chỉ còn sự lạnh lùng sắc bén.

 

Giọng nói của bà ta đột nhiên trở nên lãnh đạm:

“Con tưởng vài trò vặt này là có thể khiến Phó Hạ Viễn đuổi ta ra khỏi nhà họ Phó à?”

 

Bộ dạng hiện tại của bà ta hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng trước đây.

 

Phó Hy Lâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt mỉa mai của bà ta, gương mặt khựng lại, một lúc sau khẽ cong môi cười lạnh:

“Bà cũng chịu để lộ bộ mặt thật rồi à? Còn ngày ngày đóng vai mẹ kế hiền lành trước mặt ba tôi, đúng là khó cho bà quá.”

 

Vỏ táo đang gọt bỗng đứt đoạn.

 

Động tác trên tay Quách Uyển Như dừng lại, bà ta ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào mặt cô ta, khẽ nhếch môi:

“Ta vẫn luôn không hiểu, bao năm qua rốt cuộc ta đã đối xử tệ với con ở điểm nào, để con hận ta đến vậy?”

Bà ta nói từng chữ rõ ràng, giọng điệu lạnh lẽo:

“Dì chưa từng chen chân vào hôn nhân của ba mẹ con. Cái c.h.ế.t của mẹ con cũng không liên quan đến ta. Ta đối xử với con, thậm chí còn tốt hơn với con gái ruột của mình. Ta không hiểu, rốt cuộc con bất mãn ở đâu, đến mức dùng chiêu trò này để ép ta rời khỏi nhà họ Phó?”

 

Phó Hy Lâm im lặng vài giây, sau đó tức đến bật cười. Cô ta mím môi, chất vấn bằng giọng đầy giận dữ:

“Nếu bà thật sự không chen chân, tại sao chỉ một tháng sau khi mẹ tôi mất, bà đã vội vàng bước vào nhà họ Phó? Nếu như Hứa Đông Hạ không g.i.ế.c mẹ tôi, tại sao lúc truyền thông đẩy cô ta lên đỉnh điểm dư luận, cô ta không đứng ra nói rõ?”

 

“Quả nhiên là mẹ nào con nấy, hai mẹ con các người đều một dạng như nhau — thích giành giật những gì người khác trân trọng, vì mục đích mà không từ thủ đoạn!”

 

Giọng cô ta đầy sự khinh miệt và mỉa mai, dùng thái độ tự cho là cao quý để phủ định sạch mọi thiện ý của bà ta.

 

Gương mặt Quách Uyển Như hơi căng cứng, tay cầm d.a.o gọt trái cây bất giác siết chặt, hô hấp trở nên nặng nề. Bà ta im lặng một lúc, rồi nhếch môi lạnh lùng:

“Nhưng, những người như bọn ta… cuối cùng chẳng phải đều sống tốt hơn các người một chút sao?”

 

Phó Hạ Viễn là một ví dụ. Lục Hà cũng vậy.

 

Phó Hy Lâm nghe ra hàm ý trong lời bà ta, vẻ mặt vốn cao ngạo lập tức sầm xuống. Mắt cô ta đỏ bừng, nghiến răng:

“Quách Uyển Như, đây mới là bộ mặt thật của bà — m.á.u lạnh, vô tình, ích kỷ! Ngay cả chồng cũ cũng có thể bỏ mặc sống chết, thì ai dám tin một ngày nào đó bà sẽ không đối xử với nhà họ Phó như vậy? Nếu ba tôi biết bà độc ác đến mức này, chắc chắn sẽ không cho bà bước vào cửa nhà họ Phó!”

 

“Bây giờ co  mới nói những lời này… có phải đã quá muộn rồi không?”

 

Trái tim Phó Hy Lâm khựng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.

 

Quách Uyển Như làm như không nghe thấy, tiện tay ném vỏ táo vào thùng rác, sau đó cắt táo thành từng miếng gọn gàng, xếp ngay ngắn vào đĩa.

 

Vừa đặt đĩa trái cây lên tủ đầu giường, thì cô ta đang nằm bất ngờ vung tay ra — bàn tay đang truyền dịch không một chút báo trước hất bay đĩa trái cây xuống đất.

 

“Choang!” — một tiếng.

 

Chiếc đĩa sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành trong nháy mắt, vô số mảnh sành bén nhọn b.ắ.n tung tóe, một mảnh nhỏ vô tình rạch một đường dài trên mu bàn chân của Quách Uyển Như.

 

Cô ta cúi mắt liếc qua vết thương, nét mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

 

Gương mặt trắng bệch của Phó Hy Lâm phủ đầy căm hận, cô ta gào lên, giọng đầy giận dữ:

“Ở đây không có ai khác, bà đừng diễn cái bộ mặt giả tạo đó nữa, cút khỏi đây ngay, tôi không muốn nhìn thấy bà!”

 

Quách Uyển Như đã đứng dậy khỏi ghế. Đối phương đã không biết điều, bà cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục tự chuốc lấy sự khó chịu này.

 

Bà đứng từ trên cao nhìn xuống người Phó Hy Lâm đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lẽo:

“Dù không vì bản thân cô, thì cũng vì cha cô mà suy nghĩ. Dạo này hãy ngoan ngoãn nằm ở đây dưỡng thương, đừng chạy lung tung gây chuyện nữa, đừng để ông ấy phải lo nghĩ thêm.”

 

Phó Hy Lâm trợn mắt, hơi thở dồn dập:

“Bà nghĩ bà là ai mà dám cấm tôi ra ngoài!”

 

Sau bao nhiêu năm chung sống, Quách Uyển Như quá rõ tính cách của cô ta, đương nhiên sẽ không phí lời tranh cãi thêm. Bà xoay người, định rời khỏi phòng bệnh, tìm chút yên tĩnh bên ngoài.

 

Chưa đi được mấy bước, phía sau chợt vang lên tiếng la the thé, sắc nhọn của Phó Hy Lâm:

“Nếu bà không báo cảnh sát hôm đó, thì đã chẳng có chuyện nghiêm trọng xảy ra!”

 

Lúc đó, cô ta cứ tưởng người báo cảnh sát là Hứa Đông Hạ, định cho cô gái một bài học nhớ đời. Không ngờ bọn Trương Hiểu Long ngu xuẩn đến mức gây ra án mạng thật.

 

Bước chân Quách Uyển Như khựng lại giữa không trung, sống lưng cứng đờ.

 

Bà ta im lặng mấy giây, rồi bất ngờ quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao:

“Người không có tư cách nhất để lên án tôi về chuyện này chính là cô! Nếu không phải cô đứng sau bày mưu tính kế, bên ngoài giờ đâu có tin đồn rối ren đến mức đó? Cổ phiếu nhà họ Phó cũng sẽ không sụt giảm, cha cô cũng sẽ không phải cắm mặt xử lý mớ hỗn độn ngày đêm không nghỉ!”

 

“Còn nữa, tôi báo cảnh sát là vì lo cho con gái mình gặp nguy hiểm, không giống như cô—cô chỉ nghĩ cho bản thân, chỉ mong chờ được gặp người đàn ông trong mộng của mình. Cô chưa từng nghĩ đến sự sống còn của tập đoàn Phó thị hay danh dự của cha cô!”

 

Từng câu từng chữ đanh thép dồn ép khiến Phó Hy Lâm á khẩu không đáp được lời nào.

 

Nếu bây giờ không phải chân bó bột, toàn thân đau nhức nằm một chỗ, chắc chắn cô ta đã xông lên tát cho đối phương hai bạt tai rồi.

 

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Phó Hạ Viễn, cô ta chưa từng bị ai ngoài gia đình mắng mỏ nặng lời như thế này.

 

Quách Uyển Như nhìn vào ánh mắt tức giận đến thất thố của cô ta, lần này không hề nhượng bộ như mọi khi. Trước khi rời đi, bà ta còn lạnh nhạt để lại một câu:

“Nếu không nhờ cha cô, không nhờ ánh hào quang của Phó thị, thì với cái tính cách và đầu óc đó, dù có gả vào nhà họ Lục cũng chẳng nên trò trống gì đâu. Cho nên, đừng suốt ngày chê bai người khác—Hứa Đông Hạ cũng chẳng kém cô là bao đâu.”

 

Dứt lời, mặc kệ tiếng gào rú điên cuồng vang lên phía sau, bà thản nhiên đóng cửa rời đi.

 

Trong phòng bệnh nhanh chóng chìm vào im lặng.

 

Câu nói cuối cùng trước khi rời khỏi kia vẫn quanh quẩn bên tai Phó Hy Lâm, ngọn lửa giận trong lòng như muốn bùng nổ, mãi không thể bình tĩnh lại được.

 

Cô ta tức giận giật phăng ống kim tiêm khỏi mu bàn tay, rồi quật ngã hết đống lọ thuốc trên tủ đầu giường xuống đất. Đúng lúc đó, một y tá đang đẩy xe thuốc đi ngang qua nghe thấy động tĩnh, liền vội vàng mở cửa bước vào, ngẩn người khi thấy phòng bệnh như vừa bị trộm ghé qua.

 

Cô ta còn chưa kịp hỏi han gì, đã bị Phó Hy Lâm trừng mắt quát tháo:

“CÚT!”

 

Bệnh nhân khu VIP toàn là người có địa vị hoặc thiên kim tiểu thư nhà giàu, y tá không dám đắc tội, đành im lặng rút lui.

 

Phó Hy Lâm cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, cơn đau như xé nát lục phủ ngũ tạng khiến cô ta cau mày rên rỉ, cuối cùng lại buộc phải nằm yên, tức tối giật giật chân.

 

Đúng lúc này, chiếc điện thoại yên lặng nằm bên gối bỗng đổ chuông.

 

Cô quay đầu liếc nhìn, màn hình hiện lên một dãy số lạ.

 

Đến hồi chuông thứ hai, cô ta mới chậm rãi bắt máy, giọng mang theo sự nghi ngờ, cau mày hỏi:

“Ai đấy?”

 

“Là tôi.”

 

Một giọng nữ đã được biến âm.

 

Phó Hy Lâm ngớ người mấy giây, sau đó phản ứng lại, không kìm được mắng thấp:

“Cô có biết bây giờ chúng ta đang bị cảnh sát theo dõi không? Cô còn dám gọi tới, cô điên rồi sao?”

 

Đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ vẫn bình tĩnh như không:

“Yên tâm, đây là điện thoại mới, không bị theo dõi đâu.”

 

“Bị theo dõi?”

Phó Hy Lâm sững lại, đột nhiên nhớ đến đoạn ghi âm không biết từ đâu mà ra trong tay cảnh sát. Cô ta lập tức nheo mắt, ánh nhìn âm u:

“Ý cô là—những cuộc nói chuyện trước đây của chúng ta đều bị nghe lén?”

 

“Có thể hiểu như vậy.”

 

“Cô đến cả chuyện này cũng sơ suất, tôi còn có thể tin tưởng cô kiểu gì nữa? Cô có biết bên ngoài truyền thông đang bêu rếu tôi ra sao không? Trên mạng người ta viết thế nào không? Tôi lần này bị cô hại thảm rồi!”

 

“Chuyện bị theo dõi đúng là do tôi sơ suất, nhưng tôi đã từng cảnh báo cô rồi, đừng hành động hấp tấp. Bây giờ xảy ra chuyện, là do cô tự chuốc lấy, không thể trách ai được.”

 

“Cô…”

Phó Hy Lâm bị nghẹn đến á khẩu, n.g.ự.c như bị nhét một đống bông, nặng nề đến không thở nổi.

 

Cô ta sa sầm mặt, không kiên nhẫn hỏi:

“Vậy bây giờ phải làm gì? Cảnh sát vẫn chưa bỏ qua cho tôi, nếu có thêm bằng chứng gì mới, tôi tiêu thật rồi!”

 

“Cái này cô yên tâm, chỉ cần Trương Hiểu Long không khai gì, cảnh sát cũng chỉ có thể kết tội buôn lậu ma túy thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-88-tro-thanh-tro-cuoi-cua-toan-dong-thanh.html.]

 

“Nếu hắn khai thì sao?”

 

“Hắn sẽ không khai. Mạng sống người nhà hắn, còn nằm trong tay tôi.”

 

Giọng người phụ nữ qua điện thoại âm trầm, thậm chí có chút tự tin đến rợn người.

 

Phó Hy Lâm rõ ràng khựng lại vài giây. Người phụ nữ này, đáng sợ hơn cô tưởng rất nhiều. Cô im lặng một lát, mím môi:

“Tôi tin cô lần cuối cùng.”

 

Bỗng nhiên cô ta như nhớ ra điều gì, hỏi:

“Cô gọi điện chỉ để nói những lời này thôi à?”

 

“Không. Tôi gọi là để nhờ cô một việc.”

 

“Giúp gì cơ?”

 

“Tôi tin là Phó tiểu thư sẽ không từ chối đâu. Dù sao thì… chuyện này có thể khiến Hứa Đông Hạ trở thành trò cười của cả thành phố Đồng Thành.”

 

 

Nhà tù, phòng gặp mặt.

 

Trương Hiểu Long bị còng tay bằng chiếc còng lạnh ngắt bằng kim loại, tóc đã bị cạo sạch trước khi vào tù, để lộ ra vài vết sẹo trên đầu. Hắn mặc bộ quần áo sọc của phạm nhân, toàn thân toát ra sát khí u ám, xuyên qua khung kính ngăn cách trước mặt, nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi bên ngoài.

 

Người đàn ông ngồi ngả lưng vào ghế, hai chân bắt chéo lười biếng. Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen được ủi phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng, lông mày sắc nét, khí chất cao quý mà lạnh nhạt, hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh nơi đây.

 

Trương Hiểu Long đánh giá anh ta từ đầu đến chân, chỉ nhìn cách ăn mặc cũng biết đây không phải người bình thường. Trong lòng âm thầm suy đoán mục đích của đối phương, ngoài mặt thì cười cợt: “Là anh muốn gặp tôi à?”

 

Người đàn ông có đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm, không thấy nổi chút cảm xúc nào.

 

Trương Hiểu Long dừng lại, tỏ ra hứng thú l.i.ế.m môi dưới, nhướng mày: “Anh bạn, ít nhất anh cũng nên tự giới thiệu đi chứ? Tôi nhớ là mình không quen anh mà, tìm tôi làm gì?”

 

“Lục Ly.”

 

Người đàn ông đơn giản nói ra tên mình, đôi mắt tối như mực nhìn thẳng vào hắn, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Tôi đến vì chuyện của Hứa Triệu Thừa.”

 

Trương Hiểu Long chăm chú quan sát khuôn mặt anh, càng nhìn càng thấy quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.

 

Hắn đè nén nghi hoặc trong lòng, thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, mỉa mai: “Hứa Triệu Thừa? Anh là gì của hắn? Đừng nói lại là một đứa con riêng mới lòi ra từ đâu nhé?”

 

Câu nói mang đầy ý châm chọc.

 

Lục Ly nhìn hắn một lúc, môi mỏng khẽ cong lên, mang theo một tia lạnh lẽo thấm người.

 

Trương Hiểu Long chạm phải ánh mắt lạnh như băng của anh, sống lưng cứng đờ trong thoáng chốc, tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn, cau mày: “Cười cái gì?”

 

Lục Ly chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, ngón tay thon dài có khớp rõ ràng khẽ gõ lên đầu gối, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên: “Cảm giác bị một người phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay… không dễ chịu chút nào, đúng không?”

 

Vừa dứt lời, mặt kính trong suốt phản chiếu rõ ràng sắc mặt căng cứng và méo mó của Trương Hiểu Long. Hai bàn tay bị còng bất giác siết thành nắm đấm, mặt cố giữ bình tĩnh, nhếch môi: “Anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”

 

Ngay giây sau, hắn thấy người đàn ông lấy từ túi ra một tấm ảnh, đặt trước mặt hắn.

 

Trương Hiểu Long ngẩng đầu nhìn rõ bức ảnh, lập tức bật dậy khỏi ghế. Hắn thở hổn hển, dán mặt vào khung kính, mắt đỏ rực: “Sao anh có được bức ảnh này?”

 

Sự giả vờ bình tĩnh lập tức sụp đổ.

 

Lục Ly khẽ cười một tiếng, phớt lờ ánh nhìn hằn học của hắn, bình thản nói: “Tấm ảnh này tôi lấy từ quê nhà của anh. Nếu tôi nhớ không nhầm, trong ảnh là ba mẹ và con anh, đúng không?”

 

Trương Hiểu Long đập mạnh lên mặt kính. Hắn vốn đã có tính khí bạo ngược, giờ phút này đáy mắt tràn ngập sát khí, nghiến răng ken két: “Anh về quê tôi làm gì? Muốn làm gì?”

 

“Hiện tại họ vẫn ổn, anh không cần lo.”

 

Lục Ly nói xong, chậm rãi nhấc mí mắt, liếc hắn một cái, giọng nói hơi nhếch môi: “Nhưng về sau thì… tôi không dám chắc.”

 

Ánh mắt anh lúc này mang theo áp lực lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.

 

Tim Trương Hiểu Long thót lên một cái, gương mặt vốn luôn ngang ngược lúc này lộ ra chút hoảng hốt: “Anh có ý gì?”

 

Lục Ly ngừng tay gõ đầu gối, vẻ mặt lạnh tanh, môi mỏng cong lên một độ cong rất nhẹ: “Ba mẹ và con anh… còn không biết anh đang ngồi tù đúng không? Vậy họ có biết, số tiền anh gửi về hằng tháng là dùng cách gì kiếm ra không?”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt Trương Hiểu Long lập tức trắng bệch như gặp sét đánh ngang tai. Hắn ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt chứa đầy hận thù, trừng trừng nhìn người đàn ông đối diện.

 

Hắn thở dốc nặng nề, cơ mặt căng cứng, nghiến răng: “Rốt cuộc anh là ai?”

 

Tại sao lại hiểu rõ hắn đến thế? Tại sao biết rõ từng ngóc ngách quá khứ hắn? Tại sao lại nắm chắc điểm yếu của hắn như vậy?

 

Hàng loạt câu hỏi bùng nổ trong đầu khiến hắn không tài nào giữ được bình tĩnh.

 

Lục Ly không trả lời. Anh chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao, chậm rãi cong môi:

 

“Cô ta cũng uy h.i.ế.p anh như thế này, đúng không?”

 

Trương Hiểu Long lập tức im lặng.

 

Môi hắn mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng và cứng rắn, cứ như dù có hỏi gì đi nữa, hắn cũng sẽ không mở miệng.

 

Lục Ly không vội, tiếp tục bình thản nói: “Cô ta dùng cách này ép anh, không cho anh tiết lộ sự thật về vụ án của Hứa Triệu Thừa, đúng không?”

 

Tròng mắt Trương Hiểu Long hơi co lại, nắm tay siết chặt hơn nữa, nhưng vẫn im lặng, sắc mặt nặng nề.

 

Hai người giằng co không lời, không khí trong phòng như bị đông cứng lại, đè nén đến nghẹt thở.

 

Một lúc sau, Trương Hiểu Long cuối cùng cũng khàn giọng lên tiếng: “Anh muốn gì?”

 

Lục Ly nhìn hắn, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo như pha lê, thản nhiên trả lời: “Anh chỉ cần khai thật mọi chuyện.”

 

Mặc dù đã đoán được phần nào, nhưng khi nghe anh nói ra rõ ràng như vậy, sắc mặt Trương Hiểu Long vẫn biến đổi, trầm mặc một hồi rồi cắn răng: “Tôi e là… không được!”

 

Lục Ly mím môi, ngẩng đầu liếc về phía camera giám sát ở góc phòng, đôi mắt tối sầm lại, khẽ nói: “Là vì, từng cử động của anh hiện tại đều bị giám sát, đúng không?”

 

Trương Hiểu Long chấn động, sửng sốt nhìn người đàn ông kia.

 

Lục Ly thu trọn phản ứng của hắn vào mắt, khẽ cong môi: “Người nhà anh, tôi có thể bảo đảm an toàn cho họ.”

 

“Tôi không tin anh.”

 

“Anh tin hay không không quan trọng. Nhìn cho kỹ — tôi không đến đây để thương lượng. Cảnh sát muốn anh nhận tội thì dễ như trở bàn tay. Anh có thể chọn gánh hết mọi tội lỗi, rồi ngồi tù cả đời. Nhưng còn cha mẹ và con anh… ai sẽ đảm bảo an toàn cho họ? Đừng ngây thơ nghĩ rằng… cô ta sẽ thay anh chăm sóc họ.”

 

Lời của anh từng chữ như d.a.o cắt, sắc mặt Trương Hiểu Long trở nên cực kỳ khó coi.

 

Hắn không nói gì, nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng đang vùng vẫy trong nội tâm.

 

Lục Ly đã đứng dậy, thu lại tấm ảnh trên bàn, liếc nhìn người đàn ông trong phòng, nhắc nhở: “Anh chỉ có một cơ hội.”

 

Anh quay người bước đi, vừa đi được vài bước, sau lưng chợt vang lên tiếng Trương Hiểu Long đập mạnh vào kính cùng với giọng nói gấp gáp: “Tôi đồng ý!”

 

Lục Ly dừng chân, không quay đầu lại.

 

Trương Hiểu Long đứng bật dậy, đối diện bóng lưng anh, gào lên: “Tôi có thể khai thật, nhưng anh phải giữ đúng lời hứa! Nếu người nhà tôi xảy ra chuyện, nếu sau này tôi ra được ngoài, tôi nhất định không tha cho anh!”

 

Lục Ly cong môi, không đáp lại, rời khỏi phòng gặp mặt.

 

Đợi đến khi bóng lưng anh hoàn toàn khuất sau cánh cửa, Trương Hiểu Long mới như trút hơi, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt thất thần.

 

Cảnh sát bên ngoài bước vào để dẫn hắn trở lại phòng giam, lúc này hắn mới chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía cửa, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

 

Hắn nhớ ra rồi — từng thấy người đàn ông đó trên TV.

 

Hắn nhớ anh ta tên là Lục Hà, một nhà tài phiệt nổi tiếng ở Đồng Thành.

 

Nhưng vì sao… vừa rồi anh ta lại tự xưng là Lục Ly?

 

 

Rời khỏi phòng gặp mặt, Lục Ly va phải Giang Mạc — người cũng vừa đến để gặp Trương Hiểu Long — ngay trước cổng lớn.

 

Giang Mạc khựng lại khi thấy anh, rồi bước tới, chắn ngay trước mặt.

 

Lục Ly lạnh lùng liếc qua anh ta, không nói gì.

 

Giang Mạc nhìn thoáng qua hướng anh vừa đi ra, khẽ nhếch môi, giọng trầm khàn: “Lâu rồi không gặp, Lục Hà.”

 

Lục Ly mở miệng, lạnh nhạt nói hai chữ: “Tránh ra.”

 

Giang Mạc hiếm khi im lặng một giây, trong mắt thoáng hiện tia u ám, cười như không cười: “Lục Hà, quan hệ chúng ta tuy không thân, nhưng cũng là người quen cũ. Không chào hỏi thì thôi, sao lại lạnh nhạt thế? Trông anh như biến thành người khác vậy, bị đả kích rồi?”

 

Ánh mắt sắc bén của anh như đang dò xét từng phản ứng trên mặt Giang Mạc.

 

Lục Ly im lặng một lúc, khẽ nhếch môi: “Cảnh Sát Giang, anh có vẻ nhầm rồi. Quan hệ giữa chúng ta… không thể dùng từ ‘không thân’ mà giải thích được đâu.”

 

Giang Mạc trầm mặc một thoáng, đáy mắt tối thêm vài phần, rồi chuyển chủ đề: “Anh đến gặp Trương Hiểu Long? Không lẽ, tin tức trên báo là thật? Anh và đại tiểu thư nhà họ Phó… đã kết hôn rồi?”

 

“Liên quan cái đ** gì tới anh.”

 

“…”

 

Giang Mạc còn định nói gì đó, thì điện thoại của người đàn ông kia đột nhiên đổ chuông, cắt ngang cuộc trò chuyện.

 

Lục Ly lấy điện thoại ra xem, đôi mắt thâm sâu, sắc mặt trầm xuống.

Loading...