Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 97: Chúng Không làm gì sai… thì tránh cái gì?”

Cập nhật lúc: 2025-06-09 03:08:12
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đại sảnh tổ chức tiệc mừng thọ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay hò reo, trái ngược hoàn toàn với hành lang dài hẹp bên ngoài, nơi yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió.

 

Chu Tĩnh Nhiên đứng dựa vào tường, hai tay đút túi quần dài, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt đen nhánh nhìn người đàn ông đối diện, môi hơi động:

“Hành động của ngài Lục hôm nay thực sự khiến người ta bất ngờ đấy. Anh định công khai điểm yếu của mình cho cả thiên hạ biết sao?”

 

Lục Hà đứng thẳng người, liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt hỏi lại:

“Sao? Vướng víu gì đến anh à?”

 

Ánh mắt anh vẫn lãnh đạm, hờ hững, như phủ một tầng sương mỏng, bất kể đối phương nói gì, anh đều điềm tĩnh ứng phó, không hoảng loạn, không nao núng.

 

Chu Tĩnh Nhiên không nhịn được cười khẽ một tiếng, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m nhẹ bên má, khóe môi nhếch lên vẻ bất cần:

“Lục Hà, chúng ta bao lâu rồi không gặp, sao lại khách sáo như vậy? Anh về nước muộn hơn tôi dự đoán một chút đấy.”

 

Lời vừa dứt, nụ cười trên gương mặt hắn chợt sầm lại.

 

Lục Hà dừng một nhịp, rồi bình thản nói tiếp:

“Chu Tĩnh Nhiên, anh vẫn như trước, chẳng tiến bộ chút nào.”

 

Nhắc đến chuyện trước đây, ánh mắt Chu Tĩnh Nhiên đột ngột sắc lại, sắc mặt tái xanh, đôi mắt hiện rõ vẻ u ám và căm hận.

 

Lục Hà hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự thay đổi của hắn, chỉ thản nhiên buông ra bốn chữ:

“Cảm xúc cũng vậy.”

 

Vẫn dễ dàng d.a.o động bởi vài từ ngữ nhạy cảm, vẫn dễ bị kéo vào xoáy cảm xúc quen thuộc.

 

Chu Tĩnh Nhiên cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, ánh mắt sắc lạnh như dao, găm chặt vào khuôn mặt người đàn ông trước mặt, nhếch môi:

“Lục Hà, anh có nhận ra không? Giờ đây, vị trí của chúng ta đã hoàn toàn đảo ngược.”

 

Hắn cố tình ngừng lại, khóe môi hiện rõ nụ cười lạnh:

“Giờ tôi chẳng còn gì để mất, nhưng anh thì khác—anh có.”

 

Lục Hà không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

 

Chu Tĩnh Nhiên đứng thẳng dậy, tiến thêm một bước, cười khẽ:

“Cảnh tượng này, có thấy quen không? Anh còn nhớ năm đó, tôi cũng từng đứng ở vị trí của anh bây giờ—nhìn người phụ nữ mình yêu c.h.ế.t ngay trước mắt…”

 

Nói đến đây, giọng hắn bắt đầu run nhẹ, ánh mắt khi nhìn Lục Hà đã thêm vài phần thăm dò, môi khẽ cong:

“Anh nói xem, chuyện này… có khả năng sẽ lặp lại lần nữa không?”

 

Từng câu chữ trong lời hắn đều chứa đựng sự khiêu khích rõ rệt.

 

Lục Hà im lặng vài giây, sau đó bình tĩnh đáp lại hai chữ:

“Không thể.”

 

Chu Tĩnh Nhiên khựng lại.

 

Lục Hà tiếp lời, giọng điềm tĩnh không d.a.o động:

“Tính chất khác nhau.”

 

Nghe vậy, Chu Tĩnh Nhiên ngẩn ra một lúc, sau đó bật cười thành tiếng.

 

Nhưng càng cười, cảm xúc trong mắt hắn lại càng lạnh đi.

 

Hắn nhếch mép:

“Tính chất khác nhau, nhưng kết cục giống nhau là được rồi.”

 

Cuối cùng, hắn bổ sung thêm một câu, âm điệu lạnh lẽo:

“Lục Hà, những gì anh nợ tôi… sớm muộn cũng phải trả.”

 

Lục Hà ngẩng đầu nhìn hắn, giọng lạnh nhạt, ánh mắt mang theo chút giễu cợt:

“Tôi nợ anh cái gì?”

 

Anh dừng một chút rồi hỏi ngược lại:

“Tôi thì nợ gì anh?”

 

Chu Tĩnh Nhiên nghiến răng:

“Đừng giả vờ. Nếu không phải vì anh, cô ấy đã không chết.”

 

“Anh chỉ đang tự lừa dối mình thôi.”

 

“Anh có ý gì?”

 

Ánh mắt Chu Tĩnh Nhiên như b.ắ.n ra tia lạnh, gắt gao nhìn anh chằm chằm. Lục Hà không trả lời, đoán rằng Đông Hạ có lẽ đã quay lại hội trường nên cũng không muốn phí thêm thời gian với hắn.

 

Anh lạnh nhạt để lại một câu:

“Ý gì—anh cứ tự hiểu theo cách mình thích.”

 

Nói rồi quay người bỏ đi.

 

Chu Tĩnh Nhiên không ngăn lại, chỉ rút điếu thuốc từ trong túi áo, giọng lạnh như băng:

“Lục Hà… anh chưa từng nếm trải cảm giác bất lực phải không?”

 

Bước chân Lục Hà không dừng lại, cuối cùng biến mất sau khúc quanh của hành lang.

 

Chu Tĩnh Nhiên rít một hơi thuốc, làn khói mờ ảo bao phủ lấy gương mặt hắn.

 

Hắn tựa lưng vào tường, yên lặng một lúc, rồi bất chợt bật cười lạnh lẽo, giọng cười mang theo cả nghiến răng:

“Rất nhanh thôi… tôi sẽ để anh nếm trải cảm giác đó…”

 

 

 

Trong hội trường tiệc mừng thọ, đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Phó Hạ Viễn vẫn giữ được vẻ bình thản, không lộ chút bối rối hay chột dạ nào.

 

Ánh mắt sâu thẳm của ông đảo qua một lượt các vị khách có mặt tại hiện trường, cuối cùng dừng lại nơi một bóng dáng gầy gò ở góc phòng, đáy mắt thoáng ánh lên một tia sáng.

 

Không khí hội trường vô cùng yên tĩnh, ai nấy đều tò mò chờ đợi câu trả lời của ông.

 

Ông suy nghĩ một lát, rồi cầm lấy micro từ giá đỡ, từ tốn cất lời:

“Tôi nghĩ hôm nay có không ít khách mời, chắc cũng giống các vị phóng viên ngoài kia, đều tò mò rốt cuộc những chuyện xảy ra gần đây với nhà họ Phó là vì nguyên nhân gì. Hôm nay nhân dịp đặc biệt này, tôi muốn làm rõ với mọi người.”

 

“Trước tiên, con gái tôi – Hy Lâm, hoàn toàn không liên quan đến bất kỳ vụ án mạng nào. Tất cả đều là những lời vu khống vô căn cứ từ truyền thông, thổi phồng sự việc. Tôi đã hoạt động trong giới này gần ba mươi năm, đắc tội với không ít người. Hiện tại vẫn chưa điều tra ra được kẻ nào đang đứng sau bôi nhọ con gái tôi, nhằm làm mất uy tín của nhà họ Phó.”

 

Dưới sân khấu vang lên tiếng xôn xao đầy nghi hoặc, lúc nghe thấy câu đó của Phó Hạ Viễn, Lạc Nguyệt theo phản xạ nghiêng đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.

 

Thế nhưng ngoài dự liệu, người kia vẫn rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức có phần kỳ lạ.

 

Lạc Nguyệt hiếm khi ngần ngừ một lúc, khẽ hỏi với vẻ kỳ quái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-97-chung-khong-lam-gi-sai-thi-tranh-cai-gi.html.]

“Cô không tức sao?”

 

Hứa Đông Hạ nhìn về phía Phó Hạ Viễn, khẽ cong môi:

“Tức giận thì có ích gì?”

 

Lạc Nguyệt ngừng lại một chút, nhún vai, không nói gì thêm mà tiếp tục dõi ánh mắt lên người đàn ông đang đứng trên sân khấu.

 

Phó Hạ Viễn vẫn đang tỏ vẻ đau đớn, nghiêm nghị biện giải:

“Chuyện ông Hứa qua đời cũng khiến chúng tôi rất bất ngờ và đau lòng. Nhưng sau khi ông ấy ly hôn với vợ hiện tại của tôi, hai người đã không còn liên hệ gì trong suốt ngần ấy năm. Làm sao có thể có chuyện trả thù ác ý được chứ?”

 

“Còn về việc dư luận bên ngoài cứ đồn đại rằng vợ tôi và con gái bà ấy không hòa thuận, hoàn toàn là chuyện bịa đặt. Nếu thật sự không hợp nhau, thì chắc chắn sẽ tránh mặt trong các dịp công khai, chứ sao lại cùng nhau tham dự tiệc thọ hôm nay của tôi?”

 

Lời vừa dứt, phóng viên lập tức truy hỏi:

“Nhưng thưa ông Phó, việc con gái ông và cô Hứa không hòa thuận là chuyện đã được xác thực, ông giải thích thế nào?”

 

Phó Hạ Viễn như đã chuẩn bị sẵn, bất đắc dĩ đáp:

“Chuyện này tôi thực sự phải giải thích rõ. Nhiều bạn bè thân thích có mặt ở đây đều biết, tính cách Hy Lâm từ nhỏ đã nóng nảy, đó cũng là lỗi do tôi chiều chuộng nó quá mức. Thực ra giữa nó và Đông Hạ không hề có mâu thuẫn gì. Chỉ là từ lúc Đông Hạ vào nhà họ Phó, tôi thường hay quan tâm đến con bé, khiến Hy Lâm hiểu lầm rằng cha mình không thương nó nữa nên mới hay dỗi, mới có những lời đồn thổi bên ngoài như vậy.”

 

Lời vừa dứt, dưới khán đài liền vang lên những tiếng cười rộ.

 

Không khí vốn còn căng thẳng cũng lập tức tan biến, trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Lạc Nguyệt vỗ tay tán thưởng, gật đầu nói nhỏ:

“Cáo già vẫn là cáo già, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ông ta mời nhiều phóng viên truyền thông đến như vậy trong buổi tiệc thọ tối nay.”

 

Hóa ra là để rửa sạch tiếng xấu cho con gái mình.

 

Cô lại liếc sang người phụ nữ bên cạnh, thấy sắc mặt của cô ấy vẫn điềm tĩnh như cũ, bèn cười nhẹ:

“Chẳng lẽ cô đã sớm đoán ra rồi à?”

 

Hứa Đông Hạ nhàn nhạt đáp:

“Ừ.”

 

Lạc Nguyệt ngạc nhiên:

“Vậy mà vẫn tới?”

 

Hứa Đông Hạ khẽ lắc ly sâm panh trong tay, lúc đối mặt với ánh mắt khiêu khích từ phía Phó Hy Lâm ở cách đó không xa, môi cô cong lên, mang theo chút ẩn ý không rõ:

“Không thể không đến.”

 

Lạc Nguyệt khựng lại, còn định nói gì đó thì đã nghe thấy phóng viên bên dưới lại đặt câu hỏi.

 

Lần này câu hỏi khá sắc bén:

“Vậy ông Phó, ông đã biết từ sớm về mối quan hệ giữa cô Hứa và ngài Lục rồi đúng không?”

 

Phó Hạ Viễn nghe vậy, liếc nhìn về phía Phó Hy Lâm đang ngồi dưới khán đài, mỉm cười:

“Nói thật với mọi người, chuyện này tôi cũng bị Tiểu Hà giấu. Đến khi tin tức bị tung ra ngoài, tôi mới biết 2 đứa đã ở bên nhau.”

 

Phóng viên chớp lấy sơ hở, liền hỏi tiếp:

“Vậy ban đầu ông không định tác hợp cho họ đúng không? So với cô Hứa, ông có phải là muốn ngài Lục đến với cô Phó hơn không?”

 

Vừa dứt lời, cả hội trường liền vang lên những tiếng xì xào bàn tán. Rất nhiều ánh mắt khác thường bắt đầu đổ dồn về phía Hứa Đông Hạ đang ngồi trong góc.

 

Phó Hạ Viễn hắng giọng một cái, giữ vững tình hình, bình tĩnh nói:

“Tuy rằng kết quả khiến tôi bất ngờ, nhưng Đông Hạ cũng là con gái tôi. Con bé và Tiểu Hà đến được với nhau, tôi cũng rất vui mừng thay cho hau đứa.”

 

Thật ra câu trả lời của ông ta rất mơ hồ, dễ khiến người khác tùy tiện suy đoán rằng Hứa Đông Hạ đã dùng thủ đoạn gì đó để chiếm được trái tim của Lục Hà.

 

Chẳng mấy chốc, mọi sự chú ý trong hội trường đã không còn tập trung vào việc Phó Hy Lâm có liên quan đến vụ án mạng nữa, mà trở nên sôi nổi bàn tán về chuyện Hứa Đông Hạ đã “cưa đổ” Lục Hà như thế nào.

 

Chu Mai liếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh đang mặt mày tối sầm, khẽ cười:

“Sao vậy, đột nhiên mọi chuyện nhắm vào người phụ nữ anh yêu, anh đau lòng à?”

 

Chung Thuật lập tức gỡ tay cô ta đang khoác lấy cánh tay mình ra, xoay người muốn đi về phía Hứa Đông Hạ.

 

Nhưng Chu Mai kịp thời kéo anh lại, lạnh giọng nhắc nhở:

“Chung Thuật, đừng quên thân phận của anh tối nay. Anh là bạn trai tôi, không phải của Hứa Đông Hạ.”

 

Chung Thuật không thèm để ý đến cô ta, lạnh lùng gạt tay ra, mặt mày căng cứng, giọng nói lạnh lẽo:

“Tôi chỉ đi chào hỏi một người bạn cũ, không ảnh hưởng gì đến thân phận này chứ?”

 

Chu Mai khựng lại, còn định nói gì đó, thì người đàn ông đã xoay người sải bước rời đi.

 

Cô đột ngột siết chặt tay, đáy mắt âm trầm.

 

Chung Thuật vừa đến đứng trước mặt Hứa Đông Hạ, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, thì phía sau đột nhiên vang lên một loạt tiếng kinh hô ngày càng to.

 

Anh khựng lại, theo phản xạ quay đầu nhìn — chỉ thấy phía sau lưng Phó Hạ Viễn, trên màn hình lớn không biết từ lúc nào đã bị phát ra một tấm ảnh vô cùng phản cảm.

 

Mà người trong ảnh chính là Hứa Đông Hạ.

 

Đôi mắt anh trợn to sửng sốt:

“Sao lại thế này…”

 

Hứa Đông Hạ nhìn thấy tấm ảnh đó, cả người chấn động, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

Nhưng rất nhanh, cô đã bình tĩnh trở lại, hơi thở nặng nề, thản nhiên đón lấy từng ánh nhìn kỳ thị và khinh thường từ mọi người xung quanh.

 

Phó Hạ Viễn cũng bị sốc khi quay đầu nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, ông ta lập tức phản ứng lại, quay người hét lớn về phía nhân viên kỹ thuật phía dưới sân khấu:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xử lý!”

 

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

 

Từng tiếng chế giễu và khinh bỉ ào ạt ập tới.

 

Có phóng viên đã bắt đầu chạy về phía Hứa Đông Hạ. Chung Thuật thấy vậy, lập tức nắm lấy tay cô, cau mày nói:

“Đông Hạ, chúng ta đi tránh một chút trước đã.”

 

“Tránh cái gì?”

 

Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên từ phía sau, lập tức khiến hội trường im phăng phắc như tờ.

 

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía người đàn ông đứng ở cửa, không biết xuất hiện từ lúc nào — gương mặt anh lạnh lẽo, đường nét rõ ràng, môi mím chặt.

 

Từng bước, anh vững vàng đi về phía cô.

 

Anh đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt điềm tĩnh, môi khẽ động:

 

“Không làm gì sai… thì tránh cái gì?”

Loading...